Tuy rằng Diệp Linh Tuyết trở thành lính đánh thuê sau, cùng đệ đệ luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng lần này ngăn trở bọn họ không chỉ là khoảng cách của thời gian, còn có không gian vô tận.
Lúc mẫu thân qua đời, Diệp Linh Tuyết đáp ứng bà nhất định sẽ chăm sóc thật tốt Diệp Tần Phong, hiện tại nhưng không thể không thất hứa.
Tiểu Phong, tỷ tỷ nhất định sẽ trở lại !
Lau khô nước mắt, vẻ mặt Diệp Linh Tuyết kiên nghị.
Thấy Diệp Linh Tuyết một khắc trước còn đang bi thương lan tràn, sau một khắc rồi lập tức điều chỉnh xong, Hiên Viên Chích Viêm trong lòng đã có một tia đau lòng.
Nàng đến cùng đã trải qua chuyện gì, mới có thể còn tuổi nhỏ vậy thì có ý chí cứng cỏi như vậy ?
"Đừng sợ, tất cả có gia !"
Vỗ bả vai nhỏ hẹp của Diệp Linh Tuyết, Hiên Viên Chích Viêm hứa hẹn nói.
Lời này vừa nói ra, không chỉ Diệp Linh Tuyết, bản thân Hiên Viên Chích Viêm đều có chút kinh sợ.
Ngay khoảnh khắc đó, đầu óc của hắn một mảnh trống rỗng, hứa hẹn như vậy nói không suy nghĩ, giống như nên là như thế, như là hắn vốn dĩ thì nên bảo hộ nàng.
Tại sao lại như thế ?
Hiên Viên Chích Viêm có chút nghi hoặc.
Bất quá, nếu đã nói ra, thì không có đạo lý hối hận.
Huống chi nàng là người hắn xem trọng, quan tâm nàng nhiều cũng là nên thôi.
Nhưng mà, Diệp Linh Tuyết vốn không có đem lời của Hiên Viên Chích Viêm đặt ở trong lòng.
Nàng đã quen một mình kiên cường, ngược lại cảm thấy hứa hẹn của Hiên Viên Chích Viêm thuận miệng nói rất không đáng tin.
"Cám ơn ngươi, ta thực sự không sao !"
Diệp Linh Tuyết mỉm cười, cự tuyệt ý tốt của Hiên Viên Chích Viêm.
Lần đầu tiên trong đời đưa ra hứa hẹn, đối phương lại là phản ứng lạnh nhạt như thế, khiến Hiên Viên Chích Viêm chịu đả kích gấp bội.
Còn có, nàng đó là ánh mắt gì ?
Nàng đem hắn xem thành cái gì ?
Biết tính khí của Diệp Linh Tuyết vừa xấu xa vừa bướng bỉnh, không nghĩ tới nàng vậy mà cứng rắn như vậy.
Tựa như con nhím nhỏ toàn thân mọc đầy gai vậy, không tiếp nhận ý tốt của bất kì người nào, luôn là vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh!.
!
Thật là một tiểu gia hỏa khiến người ta hận, cũng khiến người ta thương !
"Ngươi xem gia là cái gì ?"
Hiên Viên Chích Viêm bắt lấy tay của Diệp Linh Tuyết.
"Buông tay !"
Đối với tư thế thân mật của hai người ở trên đường lớn, Diệp Linh Tuyết vô cùng không quen.
"Ngươi không nên nghi ngờ gia !"
Nàng vặn, hắn càng cố chấp.
Không đợi Diệp Linh Tuyết hiểu rõ, trước mặt một bóng mờ không ngừng phóng to, sau đó, một vật có chút lạnh lẽo dán ở trên bờ môi của nàng.
Ngây người! !
Diệp Linh Tuyết ngây ngốc đứng đó, sau một khắc, môi bị đau.
Hắn vậy mà cắn nàng !
Người này là chó sao ?
Hiên Viên Chích Viêm vốn là muốn hung hăng trừng phạt Diệp Linh Tuyết một trận, nhưng là, môi của thiếu nữ như cánh hoa hồng vậy, mùi vị quá ngon, khiến hắn quên đi hoàn cảnh bên ngoài, thậm chí muốn càng sâu hơn.
Loại cảnh tượng mạnh mẽ đoạt lấy rơi vào trong mắt người qua đường, các loại kinh ngạc, không thể tự thoát ra được.
Dường như, vị hồng y nam tử kia là thái tử điện hạ tôn quý!.
!
Thái tử cùng hắc y thiếu niên!.
!
Đây là tiết tấu thâm tình tràn đầy a !
Đến cả đường lớn vốn náo nhiệt trở nên yên tĩnh khác thường, Hiên Viên Chích Viêm và Diệp Linh Tuyết trở thành tiêu điểm của vạn chúng chú ý, ngay cả ảnh vệ huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng suýt nữa trật hông.
Nếu không phải hơi thở trên người chủ tử không đổi, ảnh vệ cũng muốn hoài nghi chủ tử nhà mình bị người ta đổi rồi-----
Một lúc lâu, Hiên Viên Chích Viêm mới có chút không nỡ mà buông môi hồng của Diệp Linh Tuyết ra.
"Lần sau lại hoài nghi gia, tiếp tục trừng phạt.
"
"Đáng ghét-----"
Giữ nụ hôn đầu hai mươi năm, cư nhiên bị hỗn đản này cướp đi !
Diệp Linh Tuyết tức giận đến phổi sắp nổ tung.
Nàng mới ra tay, tay nhỏ bé đã bị hai cây đầu ngón tay của Hiên Viên Chích Viêm nhẹ nhàng kẹp lấy.
"Tiểu gia hỏa, ngươi bây giờ không phải là đối thủ của gia ! Ngươi nếu cảm thấy chịu thiệt, gia cho phép ngươi cắn lại------"
"Ta lại không phải là chó !"
Bị người ta dễ dàng bắt lấy, Diệp Linh Tuyết ủy khuất cực kỳ.
Nàng nhất định tu luyện, muốn tiêu diệt đăng đồ tử này !
Dáng vẻ của tiểu gia hỏa bùng nổ, không giống con nhím, ngược lại giống như mèo con nổi giận.
Hai mảnh môi hồng của nàng kiều diễm ướt át, trên đó còn có dấu răng nhàn nhạt của hắn, giống như dấu ấn vậy, đáng yêu quá đi !
Hiện tại, nàng là tiểu nô lệ chuyên dụng danh chính ngôn thuận của hắn !
Xoa tóc của Diệp Linh Tuyết, Hiên Viên Chích Viêm nhàn nhạt nhìn lướt qua xung quanh.
Nhóm người vốn dĩ dừng lại xem kịch, các ánh mắt né tránh, hoặc ngẩng đầu nhìn trời, hoặc cúi đầu nhìn xuống đất, ánh mắt hung thần ác sát của Hoàng thái tử thật sự là khiến người nhịn không được a !
Bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy !
Chắc sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ!.
!
Đối với hành vi vừa nãy, Hiên Viên Chích Viêm không cho rằng mình làm sai, cũng không có giải thích.
Hắn thấy, một người có uy tín hay không, không phải nhìn hắn hứa hẹn điều gì, mà là nhìn hắn đã làm gì.
Đợi chung sống lâu rồi, tiểu gia hỏa biết hắn là hạng người gì, tự nhiên sẽ mở rộng lòng, đối với hắn buông bỏ phòng bị.
"Tránh ra !"
Diệp Linh Tuyết vô cùng nén giận.
Nàng hất tay to trên đỉnh đầu, mặt đen lại đi nhanh về phía trước.
Thấy tiểu gia hỏa không để ý tới mình, tựa hồ giận thật, Hiên Viên Chích Viêm vội vã theo sát phía sau.
Trên đường đi, vô luận hắn làm như thế nào, Diệp Linh Tuyết cũng không chịu nói chuyện cùng hắn.
Vì phá vỡ cục diện bế tắc, Hiên Viên Chích Viêm đặc biệt dẫn nàng đi hiệu cầm đồ.
Chỉ chờ đem chiến lợi phẩm từ chỗ Diệp Bảo Bảo cùng Diệp Song Song có được đổi bạc, lấy được một trăm năm mươi lạng bạc nặng trĩu, trên mặt của Diệp Linh Tuyết mới lộ ra nụ cười chân thật.
Thì ra tiểu gia hỏa thích tiền a !
Nhìn Diệp Linh Tuyết mặt mày rạng rỡ, một bộ dáng tham tiền, tâm trạng xấu của Hiên Viên Chích Viêm cũng quét sạch.
Không biết sao, nụ cười của nàng phảng phất như có năng lực chữa trị.
Nếu nụ cười đẹp như thế, gia liền không so đo ngươi vừa rồi nghi ngờ gia !
Hiên Viên Chích Viêm rộng lượng mà nghĩ.
"Hiện tại đi đâu ?"
"Tiệm thuốc !"
Diệp Linh Tuyết hiện nay quan tâm nhất, chính là thân thể của Lý Vân.
Có Hiên Viên Chích Viêm dẫn đường, Diệp Linh Tuyết theo hắn đi tới tiệm thuốc lớn nhất của Thành Đông-----Nhân Đức Đường.
Khi hồng y mang tính ký hiệu của Hiên Viên Chích Viêm xuất hiện, chưởng quỹ của Nhân Đức Đường sợ hết hồn.
Vị gia này sao lại đích thân tới rồi ?
"Thảo dân-----"
Lý chưởng quỹ vừa mới hành lễ, Hiên Viên Chích Viêm vung tay lên, "Mua thuốc !"
Thái tử điện hạ bị bệnh ?
Vừa nghe lời này, Lý chưởng quỹ kinh hãi, vị gia này nhưng là thân thể quý giá, ngã bệnh đáng ra nên đi tìm dược sư của thái y viện a ! Tại sao tới chỗ này của bọn họ ?
Lý chưởng quỹ còn chưa hiểu rõ, Hiên Viên Chích Viêm đã đem Diệp Linh Tuyết đẩy tới trước mặt ông.
"Gia ở lầu hai chờ đó, ngươi bốc thuốc cho nàng.
"
Lần này, Lý chưởng quỹ mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức sai người mang Hiên Viên Chích Viêm đi, mình thì xoay người nhìn về phía Diệp Linh Tuyết.
Có thể được Thái tử điện hạ ưu ái, thiếu niên này không phải là người bình thường !
Nghĩ tới đây, khẩu khí của Lý chưởng quỹ cũng trở nên khách khí.
"Tiểu công tử, ngươi muốn tìm dược sư nào xem bệnh ?"
"Ta không xem bệnh, ta là tới bốc thuốc.
"
Diệp Linh Tuyết đem toa thuốc viết xong đưa cho Lý chưởng quỹ, "Thuốc trong này, ta đều muốn !"
Bán tín bán nghi cầm phương thuốc, sau khi nhìn xong nội dung, vẻ mặt của Lý chưởng quỹ trở nên hết sức cổ quái.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...