Manh Sủng Thú Phi Tứ Tiểu Thư Thần Y Đẫm Máu


"Xin hỏi, phương thuốc này là vị dược sư nào kê ? Trị bệnh gì ?"
Lý chưởng quỹ hơn năm mươi tuổi, là một người vô cùng nghiêm cẩn.

Xuất phát từ phụ trách bệnh nhân, ông không thể không nói nhiều.
"Sao vậy ? Phương thuốc có vấn đề gì sao ?"
Diệp Linh Tuyết hỏi ngược lại.
"Dược liệu trong đây đều là độc dược, mà cực kỳ nguy hiểm.

Lão hủ mạo muội muốn hỏi một câu, phương thuốc này là kê cho người sao ?"
Càng hướng xuống xem, Lý chưởng quỹ càng là phập phòng lo sợ.
Thuốc này hung ác như vậy, hoàn toàn là đưa người vào chỗ chết !
Còn có vài vị thuốc vô cùng trân quý hiếm thấy, ngay cả Nhân Đức Đường cũng không có.
"Ta không biết."
Thấy Lý chưởng quỹ bắt đầu hoài nghi, Diệp Linh Tuyết chỉ có thể giả ngu.
"Ta cũng là được người nhờ vã.

Còn về phương thuốc này là làm gì, ta vốn không rõ."
"Oh-----"
Thấy Diệp Linh Tuyết không chịu nói, Lý chưởng quỹ cũng không có biện pháp, chỉ có thể bốc thuốc cho nàng.
Bất quá, ông vẫn là nhiều lần nhắc nhở Diệp Linh Tuyết, những thuốc này quá mức hung hãn, trước khi dùng, vẫn là nên suy nghĩ kỹ rồi dùng.
"Cảm ơn ngươi ! Ông thật là một người tốt !"

Diệp Linh Tuyết nhìn ra, Lý chưởng quỹ là một người hết lòng với công việc.
Bất quá, hoài nghi của ông đích thực là đúng !
Dược liệu trong phương thuốc này một phần là dùng để trị bệnh cho Lý Vân, một phần dùng để giải độc chấm đỏ trên mặt của Diệp Linh Tuyết, còn dư lại, nàng muốn giữ lại để chế dược.
Diệp gia là võ học thế gia, nhưng nãi nãi của Diệp Linh Tuyết xuất thân từ trung y thế gia có tiếng.
Nãi nãi : bà ngoại
Nàng từ nhỏ chịu sự dạy dỗ của nãi nãi, chế dược cũng là một tay nghề.
Không chuyện nghiên cứu độc dược, là một chuyện vui lớn trong cuộc đời của Diệp Linh Tuyết !
Hành tẩu giang hồ, trong tay không có đồ phòng thân làm sao được !
Dù sao, ngươi cùng ta so võ công, thì ta cùng ngươi so y thuật, ngươi cùng ta so y thuật, ta cùng ngươi so thông minh, ngươi nếu là cùng ta so thông minh.......Ha ha, chúng ta vẫn là so tài võ công đi !
Đối với Diệp Linh Tuyết mà nói, có thêm bản lãnh phòng thân luôn là chuyện tốt !
Lý chưởng quỹ trong chốc lát đã đem dược liệu chuẩn bị xong.
"Thật ngại quá ! Băng tử lan, tuyết hoa phật thủ cùng cỏ nguyệt quang, chúng tôi không có, cái khác đều ở nơi này."
Lý chưởng quỹ đem phương thuốc cùng dược liệu đưa cho Diệp Linh Tuyết.
Lời của Lý chưởng quỹ khiến Diệp Linh Tuyết nhíu mày.
Ba loại này, đúng lúc là thứ giải độc cần thiết cho Lý Vân.
Độc trên người Lý Vân đã không thể trì hoãn được nữa, nàng nhất định phải nhanh chóng thu thập đủ dược liệu.
"Xin hỏi nơi nào có ? Ta thật sự cần chúng nó cứu người !"
Thấy Diệp Linh Tuyết vẻ mặt khẩn trương, Lý chưởng quỹ vuốt râu mép.
"Ba loại dược liệu này phi thường hiếm thấy ! Sợ rằng cả toàn bộ Tầm Dương thành đều tìm không ra."
"Băng tử lan đa phần sinh trưởng ở rừng núi Lạc Nhật, hơn nữa còn là ở vách đá thẳng đứng mới có.

Nhưng là rừng núi Lạc Nhật quá nguy hiểm......"
Nhìn thẩn thể gầy yếu của Diệp Linh Tuyết, Lý chưởng quỹ lắc đầu liên tục.
"Tuyết hoa phật thủ-----"
Biểu tình trên mặt của Lý chưởng quỹ có chút khó xử.
"Tống Tương quốc ngược lại là chỉ có một cái, được xem là quốc bảo, giấu ở trong hoàng cung.

Ngươi muốn xin thuốc, sợ là không thể."
"Còn về cỏ nguyệt quang----"
Lý chưởng quỹ thở dài lần nữa.
"Cỏ nguyệt quang ở trong sách cổ đích thực có ghi chép, nhưng cỏ nhật quang chân chính hình dáng như thế nào, lão hủ vốn chưa từng thấy qua, càng không biết ở đâu mới có."
"Có lẽ, ngươi có thể đi chỗ đấu giá Thần Chu xem xem, trong đó thường thường sẽ đấu giá những thứ kỳ trân dị bảo."
"Chỉ là, đừng ôm hy vọng quá nhiều....!..."
Lý chưởng quỹ có thể nói nhiều như vậy, Diệp Linh Tuyết vô cùng cảm kích.
"Thật sự là cảm ơn ông nhiều !"
Diệp Linh Tuyết thật sâu khom người chào.
Nàng hành lễ, Lý chưởng quỹ hoảng sợ vẫy vẫy tay.

"Đây vốn chính là ta nên làm ! Tiểu công tử, ngươi quá khách khí rồi !"
Đợi lúc tính tiền, Diệp Linh Tuyết mới phát hiện, nàng hiện tại rất nghèo rất nghèo.
Dược liệu nhiều như vậy, cư nhiên muốn ba trăm năm mươi lượng bạc, hơn nữa còn là đối phương dựa vào mặt mũi của Hiên Viên Chích Viêm cho giá ưu đãi.
Tìm khắp toàn thân, nàng chỉ có một trăm năm mươi lượng bạc vừa rồi mới cầm đồ kiếm được.
Còn thiếu hai trăm lạng bạc !
"Tam ca, huynh xem có buồn cười hay không ! Một quỷ nghèo, không có tiền cư nhiên dám đến Nhân Đức Đường mua thuốc."
Đang lúc Diệp Linh Tuyết lo lắng, một giọng nói truyền đến.
Sau đó, một thiếu nữ mặc y phục màu hồng sãi bước vào cửa lớn Nhân Đức Đường.
Sau khi nhìn thấy người đến, ánh mắt Diệp Linh Tuyết tối lại.
Người này, nàng nhận ra !
Lúc đầu ở Hoành Đồ Sơn, chính là một thiếu nữ phấn y này, không chỉ trào phúng Diệp Linh Tuyết, bức nàng nhảy núi, thậm chí nói ra lời "phế vật sống chỉ là lãng phí lương thực" như vậy.
Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên ở chỗ này gặp nàng.
Thực sự là oan gia ngõ hẹp a !
Thấy Diệp Linh Tuyết nhìn mình chằm chằm, Tư Đồ Kiều hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói rằng : "Quỷ nghèo, nhìn cái gì ? Chưa thấy qua mỹ nữ sao !"
Đi theo phía sau Tư Đồ Kiều, chính là tam ca của nàng Tư Đồ Kiến.
Nghe lời nói của muội muội, hắn "khì khì" cười không ngừng.
Hai huynh muội, ca ca cao to, muội muội xinh đẹp, chỉ là khí kiêu căng trên người hai người quá mức, ngược lại trở thành nét bút hỏng.
"Mỹ nữ ?"
Thấy Tư Đồ Kiều hình dung mình như thế, trong giọng nói của Diệp Linh Tuyết mang theo khinh thường.
"Người soi gương cũng phân không rõ trước ngực và cái mông, cũng kêu mỹ nữ ?"
Ánh mắt của Diệp Linh Tuyết nhẹ nhàng đảo qua trước ngực của Tư Đồ Kiều.
"Lần sau ra cửa nhớ nhét hai cái bánh bao ! Nếu không, sẽ bị coi thành nam nhân mặc váy.

Hại ta xém chút nữa cho rằng người nào đó có sở thích khác thường !"
"Phốc-----"
Lầu hai, ảnh vệ Từ Tiến đứng ở bên cạnh Hiên Viên Chích Viêm, sau khi nghe thấy lời của Diệp Linh Tuyết, một ngụm trà nóng phun ra.

Ngay cả Hiên Viên Chích Viêm, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
Thật là một tiểu gia hỏa độc miệng không tha người !
"Ngươi, ngươi nói ta là nam nhân ?"
Qua một lát, Tư Đồ Kiều mới xem như nghe rõ hàm ý trong lời nói của Diệp Linh Tuyết, tức đến sắc mặt trắng bệch.
Lời của nàng quả thực là đang dùng dao đâm vào buồng tim của Tư Đồ Kiều !
Mười sáu tuổi, người cùng tuổi đã phát dục, trước ngực mỗi cái gồ lên, duy có Tư Đồ Kiều, phía trước thủy chung là một khối cứng nhắc.
Vì chuyện này, nàng không biết đã ăn biết bao nhiêu thuốc bổ.
Người người đều nói đu đủ sữa tươi ngực to, Tư Đồ Kiều lập tức ăn đu đủ sữa tươi.
Nhưng đã ăn một năm, một chút động tĩnh cũng không có.
Nghe nói một vị dược sư của Nhân Đức Đường rất không tồi, Tư Đồ Kiều đặc biệt qua đây, nhìn xem có biện pháp gì, khiến nàng trở nên càng thêm nữ nhân chút.
Nào biết sẽ gặp phải Diệp Linh Tuyết, còn bị nàng trước mặt mọi người trào phúng.
"Ta phải giết chết ngươi !"
Tư Đồ Kiều cuộc đời để ý nhất vóc dáng của mình, hiện tại, một quỷ nghèo cư nhiên tuỳ tiện bình luận với nàng, nàng sao có thể nhịn được !
"Tư Đồ quận chúa, thủ hạ lưu tình a !"
Thấy Tư Đồ Kiều kéo ra gậy chín đốt, Lý chưởng quỹ vội vã đứng ra.
Một bên là hắc y tiểu công tử có quan hệ cùng Thái tử, một bên là nữ nhi Tư Đồ Kiều của Trường công chúa.
Hai người đều có bối cảnh, có thân phận, Lý chưởng quỹ đều không đắc tội nổi.
"Tiện dân, cút ra !"
Tư Đồ Kiều quơ roi, vô tình mà quất về phía Lý chưởng quỹ.
(mỗi tuần vào cuối tuần một chương nhé !!!! Cảm ơn các bạn ủng hộ nhiều).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận