(1) Người phụ nữ gọi điện thoại tới.
Một tuần trước Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đã hẹn nhau hôm nay sẽ đưa Đậu Phộng Nhỏ đến một nhà hàng dành cho thiếu nhi ăn tối.
Bốn giờ chiều, Tần Chỉ Ái đặt điện thoại di động xuống khay trà trong phòng khách, đến phòng ăn lấy sữa bò cho Đậu Phộng Nhỏ đã bốn tuổi.
Lúc đang pha sữa, điện thoại di động trên khay vang lên, Đậu Phộng Nhỏ cầm điện thoại di động, chạy bạch bạch đến đưa điện thoại cho mẹ: “Me, điện thoại của mẹ nè.”
Tần Gia Ngôn vội vàng, chỉ liếc nhìn điện thoại, là nhắc nhở tối nay sẽ cùng đi ăn tối nên chỉ ừ một tiếng, không cầm điện thoại.
Đậu Phộng Nhỏ đã quen vài chữ, tuy rằng không phải chữ nào cũng biết nhưng có thể hiểu được đại ý, là buổi tối be mẹ sẽ cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Bé nghĩ trong nhà chỉ có mẹ và mình, lại nghểnh đầu hỏi: “Mẹ, ba có biết không?”
Cố Dư Sinh đã hẹn với cô từ trước cho nên sẽ không nuốt lời, Tần Chỉ Ái ừ một tiếng nói: “Ba con biết mà!”
“Nếu ba không nhớ thì sao đây?” lúc trước Gia Ngôn mới dạy Đậu Phộng Nhỏ gọi điện thoại, cho nên bây giờ bé rất có hứng thú với điện thoại, liền xin mẹ: “Mẹ, con gọi điện thoại nhắc ba một tiếng nha?”
Tần Chỉ Ái: “Được.”
Đậu Phộng Nhỏ vui rạo rực cầm điện thoại di động vừa hớn hở đi ra phòng khách, hớn hở gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh đang nghe điện thoại, cho nên đầu dây bên này Đậu Phộng Nhỏ lại nghe thấy giọng nữ: ‘Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang bận….”
Ba đang bận…… Đậu Phộng Nhỏ buồn so cúp máy.
Lúc Tần Chỉ Ái đưa sữa bò cho Đậu Phộng Nhỏ nhìn thấy bé không vui, quan tâm hỏi: “Con sao vậy?”
“Con vừa gọi điện thoại cho ba, có một chị nào đó bắt máy nói là ba đang bận…” một giây trước Đậu Phộng Nhỏ còn đang khổ sở, giây sau nhìn thấy sữa bò liền vui vẻ uống.
Trợ lý của Cố Dư Sinh là Tiểu Vương, giới tính nam, trừ hắn ra sẽ không có người thứ ba được sử dụng điện thoại của Cố Dư Sinh, hơn nữa số cô lưu trong máy là số điện thoại riêng của Cố Dư Sinh, sao lại có giọng nữ bắt máy? Trong lòng Tần Chỉ Ái không khỏi đánh trống, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không thoải mái, liền gọi cho Cố Dư Sinh một cuộc, lại trở thành trạng thái tắt máy.
Vừa nãy còn có giọng nữ bắt máy, giờ lại tắt máy? Cố Dư Sinh không phải… Tần Chỉ Ái biết mình không nên suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn có chút bất an, cách một chút lại gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, mãi đến sáu giờ tối, là giờ hẹn đi ăn, cũng chưa thể liên lạc được với Cố Dư Sinh.
-
Tám giờ tối đúng, vì công ty có việc gấp mà Cố Dư Sinh bận bịu đến rối tinh rối mù lúc này mới có thể về đến nhà.
Hắn nhập password, câu đầu tiên là: “Bà xã?”
Kết quả còn chưa vào nhà, đã bị một cái gối đập tới.
Cố Dư Sinh nhanh nhẹn né được, còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị một chiếc chăn đập tới, tiếp theo là quần áo…..
Kết hôn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tần Chỉ Ái tức giận, Cố Dư Sinh sợ đến run chân: “Tiểu Ái, chuyện gì vậy?”
Tần Chỉ Ái nhét quần lót của hắn sau gáy: “Chuyện gì? Trong lòng anh hiểu rõ chuyện gì mà đúng không? Anh lại phản bội tôi đi tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài?”
Hôm nay hắn không để điện thoại bên người, làm sao biết có một người nữ tên là Đậu Phộng Nhỏ gọi đến? quan trọng hơn là buổi chiều điện thoại hết pin tắt nguồn hắn còn chưa kịp sạc… hắn chỉ có thể giải thích: “Anh… anh không có!”
“Anh còn dám chối?” Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn về phía Đậu Phộng Nhỏ: “Đậu Phộng Nhỏ, chiều nay con gọi điện thoại, có phải có một chị nào đó bắt máy đúng không?”
Đậu Phộng Nhỏ gật đầu, tức giận trả lời: “Phải ạ.”
“Anh xem! Con gái của anh còn nói như vậy, anh còn muốn gạt tôi?” Tần Chỉ Ái càng tức giận, quăng hết tất cả đồ đạc đã thay hắn thu dọn đến trước mặt hắn.
Này là sao là sao chứ? Cố Dư Sinh muốn quỳ xuống minh oan cho mình: “Tiểu Ái, anh thật sự không có mà….”
Đậu Phộng Nhỏ học theo ngữ khí của Tần Chỉ Ái, nói: “Ba, không được ngụy biện! Ba có! Con có chứng cứ, chị kia nói: xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang bận…”
-
(2) Quà tết.
Năm mới sắp đến, Cố lão gia nói với Đậu Phộng Nhỏ năm tuổi: “Đậu Phộng Nhỏ, con đưa cho ông cố một phần quà tết quý giá nhất, ông cố sẽ cho con một bao lỳ xì đỏ thẫm, có được không?”
Đậu Phộng Nhỏ nghe thấy ba chữ bao lì xì liền chớp đôi mắt to tròn một cái, sau đó gật đầu với Cố lão gia, bi bô trả lời: “Được, ông cố, không thành vấn đề.”
Sau khi rời khỏi nhà cũ Cố gia, Đậu Phộng Nhỏ vắt hết óc suy nghĩ, quà gì là quý giá nhất. Về đến nhà, cô bé mang tất cả những món đồ chơi của mình ra, tự thấy cái nào đối với mình cũng thật sự rất quý giá. Bé suy nghĩ nát óc, chợt nhớ đến lúc trước mình vào phòng ba mẹ lấy iPad xem phim hoạt hình vô tình nhìn thấy một khối rubic, lúc đó bé còn chưa nhìn kỹ đã nghe thấy tiếng mẹ vào phòng, sau đó lập tức lấy đi, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đậu Phộng Nhỏ, vật này con không được tùy tiện đụng vào nha!” nói xong liền cất đi, thậm chí còn để vào ngăn kéo, khóa lại.
Đậu Phộng Nhỏ để món đồ chơi trong tay xuống, cắn móng tay, nghiêng đầu nhìn chằm chằm phòng ba mẹ, khuôn mặt nhỏ suy tư, trong phim hoạt hình có nói những thứ quý giá đều không thể tùy tiện đụng vào, lại còn được mẹ cất giấu kỹ càng như vậy, chắc chắn khối lập phương 6 màu kia chính là bảo bối rồi.
Nghĩ vậy, Đậu Phộng Nhỏ còn gật đầu khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Ông cố nói, cho một bảo bối, ông sẽ cho bé một bao lì xì nếu như bé có thể có ông thật nhiều khối rubic, có phải sẽ có thể nhận được thật nhiều bao lỳ xì không.
....
Đêm giao thừa, trên bàn ăn, Cố lão gia nhận được một hộp to, trên khuôn mặt già nua ngượng ngùng nhìn thấy một hộp đầy những khối rubic, lúc ông không biết nên làm sao, bỗng nhiên Đậu Phộng Nhỏ lại níu tay ông: “Ông cố, trong này có một trăm khối bảo bối, ông phải cho con 100 bao lì xì nha!”
Nói xong, Đậu Phộng Nhỏ nghĩ đến lời mẹ dạy, nói sau khi người lớn cho đồ gì xong, phải cảm ơn, vậy mới là một đứa trẻ lễ phép, liền nhanh chóng bổ sung: “Cảm ơn ông!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...