Tuy rằng đã là trời đông giá rét, Lâm Ngạn vẫn là không nhịn được lấy nước lạnh rửa mặt chính mình. Nhìn gương mặt trắng bệch trong gương cười khổ một cái, không có gì đáng lo, nhiều năm như vậy đều có thể trôi qua như thế, thì sợ gì khảm không qua được?
Nỗ lực điều chỉnh vẻ mặt mình một chút, chính mình cảm thấy hài lòng mới đẩy cửa phòng rửa tay ra. Nguyên bản Khâu Thiện ngồi ở trên ghế sa lon đã không có thân ảnh, còn dư lại chỉ có bóng lưng Chu Mặc đứng ở cửa sổ hút thuốc. Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Mặc vội dụi tàn thuốc trên tay, ánh mắt nhìn về phía Lâm Ngạn có chút lo lắng. Từ thái độ Khâu Thiện mà xem, lần nói chuyện này sợ rằng không tính là thuận lợi.
“Tôi đưa em trở về?” Chu Mặc lấy tay lau đi bọt nước còn dính ở trên tóc Lâm Ngạn, lời thừa thải gì cũng chưa từng hỏi.
Lâm Ngạn cúi đầu mặc hắn lăn qua lăn lại, Chu Mặc suy nghĩ nửa ngày dần dần cũng không lại hoạt động.
“Có cái gì không thoải mái nói với tôi.” Chu Mặc nhẹ nhàng ôm cậu, hôn đỉnh đầu cậu một cái, Lâm Ngạn như vậy quá đáng thương, hắn đau lòng.
Lâm Ngạn bị ôm vào trong ngực, ôm ấp thật ấm áp, nhưng lòng của mình cũng lạnh như băng.
“Anh lúc nào thì biết?”
Tay ôm cậu của Chu Mặc cứng đờ, thẳng thắn nói, “Ngày đầu tiên Diệp Hằng quay trở về Diệp gia. Ngày đó ở Diệp gia làm khách trừ em và đôi tham ăn ra, còn có tôi và Khâu Thiện, Khâu Trật. Khâu lão gia tử cả đời phong lưu, Khâu Thiện đối với sự xuất hiện của em cũng không kinh hãi.”
Lâm Ngạn gật đầu, “Vì sao không nói cho tôi?”
Ngẩng đầu nhìn Chu Mặc, người này cái gì cũng biết, để cho mình tham gia hôn lễ của Khâu Thiện chỉ sợ cũng là vì Khâu Thiện. Chính mình đối với Khâu Thiện mà nói, ngoại trừ là một người em trai không quan trọng thất lạc hai mươi sáu năm, còn là một quân cờ thật tốt diệt trừ mẹ ruột cậu. Y vẫn không có hiện thân, đơn giản chính là chờ mẹ ruột cậu ra tay. Một trận trò chơi câu cá thật hay, chỉ bất quá mình là một mồi câu mà thôi.
Chu Mặc nhìn ánh mắt ân oán phân minh của cậu, nhất thời tâm khẩn trương một chút, “Lâm Ngạn?”
“Tôi muốn biết lý do?” Cậu không có hỏi câu khác, mặc kệ Chu Mặc bây giwof còn thích Khâu đại thiếu hay không, chí ít ở trên chuyện này Chu Mặc là giúp đỡ giấu diếm đến cùng. Có mấy lời không cần phải nói liền hiểu.
Chu Mặc ở trong lòng cân nhắc một chút, suy tính nói như nào mới có thể không làm cho Lâm Ngạn hiểu lầm. Nhưng là bất kể nói như nào, hắn đều là cái người lừa gạt. Khâu Thiện vẫn không thích người phụ nữ kia, người phụ nữ kia vọng tưởng muốn lợi dụng Khâu Trật nhúng tay vào thế lực Khâu thị chính là phạm vào cấm kị của Khâu Thiện. Khâu Thiện là do lão gia tử một tay nuôi lớn, đối nhân xử thế cho đến bây giờ cũng sẽ không lòng dạ đàn bà. Cho dù trong tâm nhận thức cái người em trai này, nhưng là trừ âm thầm giúp đỡ bên ngoài, chính là buộc người phụ nữ kia ra tay mới hạ thủ. Dùng chính là mưu kế bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng. Thế nhưng, ở giữa toàn bộ mọi chuyện này, Lâm Ngạn mới là người bị hại lớn nhất.
“Để giúp em trả thù.” Chu Mặc suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn là phun ra mấy từ như vậy. Kỳ thực mấy chữ này quả thực cũng là mục đích hắn làm như thế. Khâu Thiện dùng Lâm Ngạn làm mồi câu, mà hắn cũng muốn mượn tay Khâu Thiện giúp Lâm Ngạn một phen. Năm đó vứt bỏ Lâm Ngạn có được phú quý liền do Lâm Ngạn tự mình đi hủy diệt, tuy rằng ở giữa hắn cúng từng do dự, thế nhưng sau cùng hắn vẫn đồng ý cách làm của Khâu Thiện.
Lâm Ngạn có chút giật mình nhìn hắn, Diệp Hằng nói rất đúng, Khâu Thiện, Chu Mặc, Diệp Cảnh Văn đều là tinh anh “bại hoại” được xã hội thượng lưu bồi dưỡng ra, mặc kệ chuyện gì đến trong tay bọn họ, đều có thể chơi đùa ra một hai, đồng thời có thể từ trong đó thu lợi. Khâu Thiện là vì bớt đi phiền phức bên trong gia tộc, mà Chu Mặc cầu sợ rằng là cảm động rơi lệ của chính mình.
Từ một khắc Chu Mặc xuất hiện kia, người này dường như vẫn luôn lấy lòng chính mình, thế nhưng Lâm Ngạn đối với mình có mấy cân mấy lạng quá rõ rang. Chính mình còn không có mị lực lớn đến có thể làm cho người thừa kế một ông trùm bách hóa vì mình thần hồn điên đảo. Một thương nhân khôn khéo như vậy thật có thể bị gọi là “tình yêu” làm choáng váng đầu óc?! Lâm Ngạn ở trong lòng lắc đầu, đó là giả thuyết của người ngoài hành tinh, cậu bây giờ còn đang ở địa cầu!
“Lâm Ngạn, tôi rất xin lỗi.” Chu Mặc thấy cậu mắt trợn to, có chút bất đắc dĩ mở miệng, “Mặc kệ em nghĩ như thế nào, đây đúng là ước nguyện ban đầu của tôi.”
“Thế nhưng anh không có hỏi qua tôi có cần hay không.” Lâm Ngạn rất là châm chọc nở nụ cười một chút, “Người kia sinh tôi, không hơn.”
Chu Mặc gật đầu, kéo tay Lâm Ngạn nắm thật chặt, “Chúng ta quen được người khác tôn trọng, lại đã quên đi tôn trọng người khác. Chuyện này, bất kể là Khâu Thiện hay là tôi, đều xin lỗi em.”
Lâm Ngạn không có hé rang, chỉ là thoáng gật đầu. Chu Mặc nhìn cậu, tâm thở phào nhẹ nhõm, ý tứ Lâm Ngạn rất rõ rang, chuyện này dừng ở đây.
“Đợi một chút trở về lại để cho vú Trương làm cho em chút đồ ăn ngon bồi bổ, sắc mặt quá kém.” Chu Mặc xem đồng hồ, mặc kệ thế nào, hắn cũng phải vội đi tham gia hôn lễ. Hắn là phụ rễ nếu là nữa đường chạy, Khâu lão gia tử nói cũng không thể qua nổi.
“Tôi đi chung với anh.”
Chu Mặc giật mình dừng bước, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Ngạn, rất lo lắng, “Em không phải xem bà như một người xa lạ sao?”
“Nếu là người xa lạ, không cần thiết trốn tránh.” Lâm Ngạn giãy khỏi tay Chu Mặc, từ trong túi lôi ra thiệp cưới, “Chuyện đáp ứng anh, tôi sẽ không đổi ý.”
Chu Mặc trong lúc nhất thời cũng giật mình sửng sốt một chút, lập tức vừa nghĩ liền thông.
“Cũng tốt, vào Khâu gia hay không, quyền chủ động đều nằm ở trong tay em. Đối với điểm này, tôi ủng hộ vô điều kiện!” Cái mặt than vạn năm này của Chu Mặc khó có được phá lên cười, xem ra Khâu Thiện tính kế tính đến tính đi, cuối cũng vẫn là bị em trai mình từ bỏ.
Lâm Ngạn nhìn bộ dạng hắn khó có được vui vẻ, bỗng nhiên tâm kinh ngạc một chút, cái loại cảm giác quen thuộc này lại đi ra. Từ lúc vô tình được Diệp Hằng trong lúc vô tình nhắc nhở, loại cảm giác này trong cậu càng ngày càng mãnh liệt. Thời điểm Lâm Đậu Bao thoải mái cười to, cũng là vui vẻ như vậy, cặp mắt to tròn vo kia híp lại thành hình trăng non, nhìn liền thích không chịu được. Người trước mắt tuy rằng một đôi mắt xếch, thế nhưng khó có được biên độ cong xuống không thể nào không nhắc nhở cậu, từ một góc độ đến xem, Lâm Đậu Bao cười rộ lên rất giống hắn.
Cái loại cảm giác hốt hoảng thản nhiên tới, Lâm Ngạn đứng ở đó, trong tâm một ý niệm đáng sợ trong đầu chợt lóe lên, lúc này đây cho dù cậu làm sao cũng không thể đè xuống được. Có lẽ là trước bị Khâu Thiện đả kích, lúc này đây Lâm Ngạn cảm giác mình hẳn là mọc nhiều hơn mấy cái đầu óc mới tốt.
Chu Mặc giơ tay lên xem đồng hồ một cái, lại cầm điện thoại báo cho Chu Lam đi đón đôi tham ăn, mới lôi kéo Lâm Ngạn đột nhiên như đi vào cõi thần tiên hướng dưới lầu đi. Lâm Ngạn đi ở phía sau bên phải hắn, nhìn sợ tóc trên người Chu Mặc do dự mấy phút, sau cùng trước khi lên xe từ trên người hắn lặng lẽ lấy xuống. Cậu cầu khẩn, có lẽ là cậu đa tâm, thế nhưng Khâu Thiện chỉ bằng gương mặt là có thể nhận ra cậu, Chu Mặc cũng đôi tham ăn thì sao?
Nếu như là sáu năm trước, Lâm Ngạn có lẽ sẽ làm một con ốc sên trong lòng, không muốn suy nghĩ nhiều. Nhưng là Lâm Ngạn bây giờ, có thừa thụ càng nhiều hơn là dung khí. Cậu lặng lẽ đem tóc dùng giấy bọc lại, lập tức gửi cho Dương Thụ một tin nhắn ngắn.
Chu Mặc ngồi ở vị trí tài xế nhìn cậu một cái, thuận miệng hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không có, Văn Học Thành có chút việc.” Lâm Ngạn không am hiểu nói dối, sợ Chu Mặc nhìn ra, vội vàng lôi Sư Thái đến làm viện cớ.
Nghe vậy, Chu Mặc gật đầu, “Có cơ hội, đến Văn Học thành nhìn nhiều chút, có lẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Lâm Ngạn có chút nghi hoặc nhìn hắn, “Thu hoạch ngoài ý muốn?”
Chu Mặc nhìn cậu một cái, hảo tâm nhắc nhở, “Đáp án hẳn là do chính em công bố đó mới là chơi thật vui.”
Chu Lam chính mình chạy đi nhà Lâm Ngạn làm bảo mẫu hung hang đánh máy cái nhảy mũi, Chu phu nhân vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô, “Kính nhờ con làm bảo mẫu có chút dáng vẻ thục nữ có được hay không? Nếu như Lâm Đậu Bao khả ái nahf chúng ta học dáng vẻ của con, xem ta không đánh chết con!”
Vẻ mặt Chu Lam tiểu thư giẫm phân đáng thương nhìn mẹ của mình, “Mẹ thế nào không lo lắng Lâm Thang Viên a?”
“Nhóc con kia còn cần ta lo lắng sao?”
“…” Chu Lam lập tức sám hối, coi như cô không có hỏi!
Chờ lúc Chu Lam lôi kéo mẫu thượng đại nhân nhà mình, lôi kéo đôi tham ăn đến chủ trạch Khâu gia, vừa vặn thấy Lâm Ngạn từ trên xe Chu Mặc đi ra. Lập tức biến thân thành fan, “Đại thần!”
“Đại Lâm!”
Lâm Đậu Bao thấy cô nhà bé hung phấn như vậy, lập tức cũng hung phấn, chân nhỏ ngắn một bước, lập tức hướng Lâm Ngạn nhào vào trong ngực. Chu Mặc rất là tĩnh táo níu lại sau cổ Chu Lam, “Ngươi đây là phi lễ.”
Chu Lam trợn mắt nhìn, ai cần anh lo!
Khâu Trật đứng ở cửa tiếp khách tò mò nhìn một đóng người này hỗ động, lúc nào bạn cùng phòng thân ái của Diệp Hằng cùng Chu Mặc đi lại gần như vậy rồi?
“Anh Chu, đến giờ rồi.” Khâu Trật mặc dù hiếu kỳ, nhưng hôm nay là ngày lành của anh trai cậu, cậu hiện tại dùng hoàn toàn tinh thần ở đây canh gác.
Chu MẶc gật đầu một cái, thật sâu liếc mắt nhìn Khâu Trật một cái, đột nhiên cảm thấy Khâu Trật sống được đơn thuần như vậy thật đúng là một loại hạnh phúc. Xoay người lôi kéo tay của Lâm Ngạn, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ báo cho tôi biết.”
Lâm Ngạn gật đầu, hơi nghiêng thân liền thấy một thanh niên đối diện tuổi xấp xỉ cậu cười ngây ngô, nhất thời sửng sốt một chút. Liếc mắt nhìn Chu Mặc, thấy hắn gật đầu, liền hiểu thân phận của người trước mắt này.
Khâu Trật, người em trai cùng cậu ngây người mười tháng.
“Làm phiền ký tên ở chỗ này.” Khâu Trật có chút mờ mịt nguyên cớ ánh mắt Lâm Ngạn đột nhiên nhìn cậu chằm chằm, chỉ cuốn sổ ký tên bày ở trước mặt, nghiêm túc thực hiện chức trách tiếp khách của mình.
Lâm Ngạn vội áp xuống quan sát trong mắt, mình hôm nay đến, lại là muốn cho những người đó nhìn thấy thái độ của cậu, những thứ khác cùng cậu không có quan hệ. Cúi đầu ký tên của mình, đang muốn đưa bút trả lại, đã bị Lâm Đậu Bao nửa đường chặn lại.
“Đại Lâm, cha đã quên còn có Lâm Đậu Bao nữa ư.”
Mọi người không còn lời để nói buồn cười nhìn nhóc con này, Lâm Thang Viên tiếp nhận bút Lâm Đậu Bao đưa tới, rất là nghiêm túc viết xuống tên của mình, ba chữ Lâm Thiên Vũ tuy rằng còn có chút tính trẻ con, thế nhưng đã rất tinh tế rồi. Lâm Đậu Bao nhìn rất là ước ao, cầm lại bút trong tay chính mình, ánh mắt xoay tròn vừa chuyển, liền tại trên quyển sổ ký tên vẽ một hoa van bánh đậu bao, còn rất là nghiêm túc học Lâm Thang Viên viết tên một chữ Lâm, như là sợ Khâu Trật không hiểu, chỉ chỉ cái điểm tròn bánh đậu bao kia, “Con là Lâm Đậu Bao.”
“…” Mọi người trầm mặc!
Lúc mọi người ở đây bị tiểu quỷ tính trẻ con này chọc cho vui vẻ không thôi, đã bị một giọng nữ ôn nhu cắt đứt, “Khâu Trật, ba con gọi con đi vào trước.”
Lâm Ngạn nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, người đến thấy cậu cũng là sững sờ, lập tức liền thu lại vẻ giật mình trên mặt. Chu phu nhân vẫn ôm Lâm Thang Viên nhìn ở trong mắt, kéo tay Lâm Ngạn, “Tiểu Ngạn, chúng ta đi vào trước.”
Gặp thoáng qua, bất quá là người lạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...