Mang Thai Ngoài Ý Muốn



Lâm Ngạn theo Chu phu nhân xuyên qua mảnh sân cỏ đằng sau to lớn kia của Khâu gia, mới nhìn thấy hoa viên tòa biệt thự nghi lễ được giấu ở phía sau rừng cây. Biệt thự không tính là nhỏ, nhưng lại rất khác biệt. Có phục cổ phương tây, trong phòng lại trang trí vật dụng trong nhà mang ý nhị phương đông. Rất xung đột, rồi lại rất hài hòa.

Lâm Ngạn khẽ nhíu mày, người thích loại phong cách này vừa hoài niệm lại thích mạo hiểm, không biết thường thcuws vị kia của Khâu gia kỳ lạ như vậy. Bất quá những thứ đó cùng với cậu không có quan hệ. Thị thị phi phi, đối với Lâm Ngạn cậu mà nói, đều cùng mình không có một xu quan hệ.

Tầng thứ nhất biệt thự nghiễm nhiên được bố trí thành chỗ đãi khách, trên mặt đất phủ kín thảm đỏ làm cho cả phòng khách đều dị thường vui mừng. Khách nhân phân tán đứng chung một chỗ sẽ vội tạo mối quan hệ, hoặc là vội thân thiết. Không có mặt người mới, ở đây nghiễm nhiên chính là một loại tiệc rượu thương nghiệp nhỏ.

Lâm Ngạn không quá quen trường hợp như vậy, Chu phu nhân sợ cậu lạc lỏng, cứng rắn đè ép Chu Lam cùng nhau bồi bên cậu, lúc này mới bị một vị phu nhân nhà giàu khác lôi đi. Chu Lam ôm Lâm Đậu Bao rất là khéo léo đứng ở bên người Lâm Ngạn, đôi mắt xoay tròn liên tục. Nhìn Lâm Thang Viên được Lâm Ngạn ôm vào trong ngực, lặng lẽ nháy mắt, Đại Lâm nhà con hôm nay tâm tình không tốt?

Lâm Thang Viên nhìn sắc mặt cha nhà mình một chút, quả thực có chút âm trầm. Quay qua Chu Lam gật đầu, tình huống rất không hay!

Chu Lam đối với đại thần nhà mình rất là để bụng, lập tức thoải mái hầu hạ, “Đại thần, ở đây thật buồn chán đi, nếu không chúng ta đi ra ngoài một chút, Khâu gia giống như một công viên nhỏ, bình thường còn không có mở cửa đối ngoại. Anh xem chúng ta khó có được một cơ hội tốt như vậy, thế nào cũng phải đem phí vé cửa này kiếm trở lại!”

Lâm Ngạn có chút vô ngữ nhìn cô, người thường không dám xem này như công viên đi?!

“Cậu Lâm, xin dừng bước!”

Chân này Lâm Ngạn còn chưa có động, đã bị một giọng nam cắt đứt. Xoay người nhùn lại, thật tốt, còn là người quen!

“Chú này, mỗi lần chú vào lời dạo đầu đều nhàm chán như thế sao.” Lâm Ngận nhìn ông, rất là tiếc nuối nói, mỗi lần nghe thấy cái thanh âm này đều thật muốn làm thịt ông ấy! Gặp phải ông ấy, tiếp sau đúng là không có chuyện tốt!

Người vừa mới đến không phải là người khác, chính là người ngăn Lâm Ngạn về nhà lần kia, muốn buộc Lâm Ngạn lên xe.


Bị Lâm Ngạn châm chọc như vậy, người này cũng không giận, thái độ rất khiêm tốn, thế nhưng nói ra rất thiếu đánh.

“Tôi họ Lý, là quản gia của phu nhân Hải Lan.” Thấy tiểu thư Chu gia bên cạnh vẫn chớp mắt nhìn y giống như đề phòng cướp, lập tức nói rõ: “Nhị thiếu gia nói cậu Lâm là bạn của cậu Chu, ở đây nhiều người, muốn mời cậu Lâm đến biệt viện nhỏ ngồi một lát, đợi đến trước khi buổi tiệc bắt đầu sẽ phái người đến gọi cậu Lâm.”

Chu Lam suy nghĩ một chút, anh cô khẩn trương đại thần nhà cô như vậy, đoán chừng là lén nhờ cậy Khâu Trật, thế nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, sai a, đại thần nhà cô lúc nào quen biết quản gia tư nhân của mẹ kế Khâu Thiện này. Quái, quá quái!

Hệ số phòng bị lần hai thăng cấp, Chu Lam đã lo lắng có cần tìm viện trợ bên ngoài hay không.

Lâm Ngạn liếc mắt nhìn người quản gia này, mượn cớ rất cứng nhắc, giọng nói rất thành khẩn, nhân tài a! Người tài tranh luận!

“Thang Viên, cùng cô đi tìm bà nội xinh đẹp có được hay không?” Ký chi lai tắc an chi*, phải đối mặt, Lâm Ngạn cậu còn thật không sợ. Nếu quyết định đến buổi tiệc này, cũng không sợ đuổi không đi những con ruồi này!

Lâm Thang Viên có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Lâm Ngạn một chút, Đại Lâm nhà bé rất ít khi ở chỗ xa lạ để cho bọn nó rời khỏi tầm mắt của mình, ngày hôm nay rất khác thường a! Nhìn em trai Lâm Đậu Bao đang chớp ánh mắt muốn cùng đi theo liếc mắt một cái, nỗ lực truyền tín hiệu cho em trai, thời khắc mấu chốt nhất định phải đuổi kịp! Đại Lâm ngày hôm nay quá khác thường!

Đáng tiếc Lâm Đậu Bao vinh dự đoán ánh mắt, còn chưa có mở miệng, Đại Lâm nhà bé liền cùng chú lạ đi rồi. Lâm Đậu Bao bĩu môi, “Cô, chúng ta có tính bị bỏ rơi?”

Chu Lam cũng rất đau lòng, đại thần nhà cô chính là muốn lấy thân phạm hiểm*! (giống như dẫn thân vào chỗ nguy hiểm)

“Nhanh đi tìm bà nội xinh đẹp của con, tìm viện trợ!” Nói xong ôm Lâm Đậu Bao, lôi kéo Lâm Thang Viên liền hướng đến bên kia Chu phu nhân đi đến.

Chu phu nhân đang cùng các chị em trò chuyện vui vẻ, liền nhìn thấy Chu Lam vội vả hướng bên này của bà chạy đến, lập tức từ trong đám quan hệ bát quái tách ra, kéo Chu Lam chính là mắng một trận, “Phải giữ hình tượng có được hay không, coi như mẹ van con!”


Chu Lam từ trước đến nay lợn chết không sợ nước sôi, chút chỉ trích ấy quả thực chính là mưa bụi, ỷ vào ngày hôm nay nhiều người lão mẹ sẽ không nổi bão, rất không hình tượng một phát đem bà kéo đến trong góc phòng, “Mẹ, con ngày hôm nay thoải mái thẳng thắng cùng ngài thương lượng, ok hay không ok?”

Lão thái thái là người nào, thấy con gái nhà mình lải nhải cằn nhằn chỉ biết tiểu quỷ này nhất định là biết cái gì rồi, “Đậu Bao, cùng chị đến chỗ cha nuôi đi, bà nội xinh đẹp muốn nói chuyện với cô chúng con một chút.”

Vừa nghe lời này, Lâm Đậu Bao mặc kệ, ngày hôm nay từng người một đều vứt bỏ bé! Tâm tình bé bây giờ giống như bầu trời bên ngoài, lạnh buốt, bé cũng bị toàn thế giới từ bỏ! Ôm lấy Chu phu nhân không buông tay, để cho người ta chơi cùng với nhóc!

Lâm Thang Viên đứng ở bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ, cha nuôi của bé đang thiếu đồ chơi giết thời gian, hai bé chuẩn bị có đi không có về! Bất quá, gần đây tâm tình của Đại Lâm quá kém, bé cùng với Lâm Đậu Bao cũng không thể phạm sai lầm, lôi kéo Lâm Đậu Bao vẻ mặt không tình nguyện chậm rãi hướng về phía Diệp Hằng đi đến. Diệp Hằng vừa nhìn thấy đôi bảo bối đến, lập tức bỏ qua mảnh hoa viên, ôm lấy Lâm Đậu Bao mà bắt đầu đút đồ ăn. Mấy ngụm tiếp sau, Lâm Đậu Bao lập tức mặt mày rạng rỡ, vẫn là cha nuôi tốt, hiểu rõ lòng của Lâm Đậu Bao nhóc nhất. Lâm Thang Viên không thích những món ăn vặt này, chỉ là uống chút nước, ngồi ở đó luôn nhìn về cái cửa Lâm Ngạn mới vừa đi ra hồi nãy.

Diệp Hằng có chút tò mò nhìn bé con kia, bé con kia ngày hôm nay như nào an tĩnh như vậy? Lâm Thang Viên nhìn bà nội xinh đẹp bên kia nói đến mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), lại nhìn cô Chu Lam miệng há hốc liền không đóng lại kia, bé con lúc này thật lo lắng Đại Lâm nhà bé, “Đậu Bao, em nói cái chú kia tìm Đại Lâm làm cái gì?”

Lâm Đậu Bao đang cắn quả hạch lắc đầu, nếu như nhóc biết cũng sẽ không ngồi ở đây đợi uổng phí, tuyệt đối ôm Đại Lâm nhà cậu không tha. Đáng tiếc Đại Lâm nhà cậu đã dùng mắt nói cho cậu biết, bán manh vô hiệu! Cho nên, Lâm Đậu Bao bất đắc dĩ nhún vai, Đại Lâm nhà cậu khẳng định đi gặp người thần bí gì đó.

Định nghĩa (định nghĩa này là sự hiểu biết toàn diện về tính cách, nhân phẩm của con người)Lâm Ngạn đối hai đứa con của mình vẫn là rất chính xác, một đứa IQ cao, EQ bình thường, một đứa IQ bình thường, thế nhưng EQ cao. Lâm Đậu Bao một lời nói toạc ra thiên cơ, thật đúng là một người thần bí. Đáng tiếc đối với Lâm Ngạn mà nói, người thần bí hai mươi sáu năm ngồi ở trước mặt này thật đúng là không cần phải gặp mặt.

Đó là một phòng đơn, khắp phòng danh họa, Lâm Ngạn không hiểu những thứ này, nhưng nhìn cũng không giống đồ hàng giả. Khâu gia thật đúng là không phải một nhà đại phú bình thường, có thể leo đến cái tầm cao như vậy liền đủ cho một người thường phú quý cả đời.

“Cậu hận ta.”

Nghe vậy, Lâm Ngạn không khỏi nhướng mày, nguyên lai nhiều năm không gặp như vậy, vừa mở miệng chính là một câu như vậy, thật đúng là nhất châm kiến huyết! (một kim thấy máu) Đoán chừng là bởi vì có quan hệ đến tiệc cưới, hôm nay người trước mắt này không có mặc sườn xám, mà là mặc một bộ âu phục rất vừa người, còn khoác một cái áo choàng, một bộ trang phục phu nhân nhà giàu.


Hải Lan ngồi ở đó, nhìn đứa con trai bị chính mình vứt bỏ, tâm có chút ít cảm khái, nhoáng cái đã hai mươi sáu năm trôi qua rồi, nguyên lai bà ở Khâu gia đã hai mươi sáu năm….

“Không có yêu, như nào hận.” Lúc Lâm Ngạn nói lời này, cũng không phải là dỗi, chỉ là làm sáng tỏ một sự thật.

Hải Lan gật đầu, lời nói này không sai. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ biết đứa con trai này còn sống, bà thật đúng là cái gì cũng chưa từng làm vì nó. Cho dù năm đó Lâm Ngạn xảy ra chuyện, bà cũng chỉ có thể len lén tìm người tiết lộ cho Lâm Uyển một chút tin tức của Lâm Ngạn, để cho đứa con trai này sống sót. Bà cái người làm mẹ này, đối Khâu Trật coi như là tận lực một trăm phần, thế nhứng đối Lâm Ngạn, dùng ánh mắt của người đứng nhìn đến xem, chính là thủ đoạn độc ác!

“Tôi sẽ không quấy rối cuộc sống của bà, cũng xin bà đừng quấy rầy cuộc sống của tôi.” Giọng nói của Lâm Ngạn rất là bình thản, cậu cùng mẹ của mình vốn không có mối quan hệ gì, về phần mười tháng hoài thai, nói câu tự thương hại mình, cậu cũng chỉ là một vật phẩm lệ thuộc, là vật phẩm lệ thuộc của em trai mình.

“Khâu Thiện muốn nhận thức cậu.” Hải Lan ngây người ở Khâu gia hai mươi sáu năm, đối với Khâu gia đại thiếu vẫn là rất kiêng kỵ. Nhập vào mắt hắn, đó chính là một chữ thuận (thuận theo), không vào được mắt hắn, chính là một chữ lưng (quay lưng). Làm Khâu phu nhân thay thế, Hải Lan rất rõ ràng vai trò của chính mình.

Lâm Ngạn không khỏi cười khẽ một cái, “Đó là chuyện nhà của mấy người, không liên quan đến tôi.”

Hải Lan nhìn cậu một cái thật sâu, có chút ngoài ý muốn, đứa bé này nếu so với bà lý giải còn muốn kiên cường hơn.

“Đây là chút tâm ý của ta.” Hải Lan lấy tấm chi phiếu vừa mới ký đặt ở trước mặt  Lâm Ngạn, “Không nên hiểu lầm, đây không phải là phí ngậm miệng gì, chỉ là tặng lễ vật cho đứa bé.”

Lâm Ngạn liếc mắt nhìn số tiền trên tờ chi phiếu, thật nhiều số 0, xem ra Khâu gia đối với bà không tệ! Đem chi phiếu đẩy trở về, đứng lên liền chuẩn bị cáo từ, “Đó là con của tôi, với bà không có quan hệ gì, tâm ý này xin miễn.”

Mặt mũi bị bác bỏ Hải Lan cũng không giận, nếu là vì một chút nói lẫy mà động thanh sắc bà ở Khâu gia cũng sẽ không an ổn nhiều năm như vậy. Đứng dậy kéo cánh tay Lâm Ngạn, “Ta rất tồi tệ, nhưng là có chút chuyện, ta phải nói cho con biết.”

Tâm Lâm Ngạn rất phiền, thật tình không muốn ở chỗ này thêm một phút nào nữa. Hải Lan thật sự đem cậu ấn xuống trên ghế ngồi, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống. Nhìn thẳng con trai của mình, chậm rãi mở miệng.

“Mẹ Lâm của con, cũng chính là Lâm Uyển, đã từng bị một người nặc danh xa lạ xúi giục, chuyện này cho dù là viện trưởng cô nhi viện cũng không biết. Lâm Uyển là một người phụ nữ tốt, thế nhưng gặp phải một người chồng không tốt. Chồng của bà lúc còn sống nợ một khoản tiền lớn, cho dù bán đi bà cùng đứa con ruột kia cũng không dậy nổi! Thời điểm ta vừa mới vào Khâu gia, Khâu lão gia tử đối với ta phòng bị rất chặt, nếu không phải xem trên mặt mũi Khâu Trật, ta căn bản là không vào được cửa Khâu gia. Sau đó thời điểm lần thứ hai ta tìm được con, con đã gần năm tuổi. Số tiền này là ta len lén chuyển vào tài khoản của Lâm Uyển, coi là phí nuôi nấng cho con trước khi thành niên. Lâm Uyển khi đó không có cách nào, dùng khoản này mà vẫn còn nợ, điểm này ta là biết đến. Sau đó ta lại cho Lâm Uyển thêm một khoản tiền, để cho bà giúp con làm phẫu thuật, thế nhưng bị con cự tuyệt. Vì sao?”

Lâm Ngạn đương nhiên nhớ kỹ đề nghị của mẹ Lâm khi đó, thế nhưng cậu cũng không hối hận quyết định của chính mình, “Bà bởi vì vậy mà vứt bỏ tôi, lẽ nào tôi còn muốn vì vậy vứt bỏ chính mình?” Giải phẫu có tính nguy hiểm, cái này là cậu cùng mẹ Lâm cùng nhau thương nghị quyết định, thế nhưng những chuyện đó không cần thiết nói cho người trước mặt, coi như cho tiền thì thế nào? Mẹ của mình cũng chỉ có một chính là mẹ Lâm.


Hải Lan không có mở miệng, trước đây là bà sai, hiện tại bất luận nói cái gì nhiều hơn nữa cũng là mượn cớ. Hơn nữa mục đích ngày hôm nay bà tìm đứa con trai này cũng không phải cái này.

“Năm đó con trai Lâm Uyển khi dễ con, ta mặc dù biết, đáng tiếc là biết đến quá trễ, chờ thời điểm ta tìm được con, con đã mang thai rồi. Đối với chuyện này, cho dù bây giờ ta nói câu xin lỗi, phỏng chừng con cũng không thèm nghe một câu, ta sẽ không tự tìm không vui.”

Lâm Ngạn ngồi ở đó, cho dù lại có năng lực phản kháng đả kích tốt, cũng không đủ tiêu hóa điều này.

“Bà muốn nói cái gì?”

Hải Lan nhìn cậu, dù sao cũng là miếng thịt trên người mình rụng xuống, thế nhưng cho dù là tâm có đau, hiện tại bà đã không có lập trường của một người làm mẹ.

“Con cho đến bây giờ chưa từng nghi hoặc qua hai đứa bé này rốt cuộc là của người nào?”

Lâm Ngạn bỗng nhiên ngẩng đầu, “Đứa nhỏ là của tôi!”

“Lâm Ngạn, hai đứa bé này là của Chu Mặc, mặc kệ hiện tại Chu đại thiếu là cái tư thái gì đứng trước mặt con, năm đó người mua con cả đêm chính là Chu Mặc hắn!” Hải Lan mỗi câu mỗi chữ đều nói thật rõ ràng, chính là giống như lấy một cái chùy nện ở trên ngực của Lâm Ngạn.

Lâm Ngạn theo bản năng túm chặt túi xách, trợn to hai mắt nhìn người trước mặt, một mảnh mơ hồ.

Đều mẹ nó một đám khốn kiếp!!!

Chú thích:

quả hạch



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận