Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Cả hai rời khỏi Long Gia thì Kiều Vy mới lên tiếng, “Kill, chuyện A Mẫn bị ngã từ sân thượng em có nghi ngờ một người.”

“Anh biết! Anh cũng nghi ngờ người đó, nhưng trước hết phải có bằng chứng đã.” Kill vừa lái xe vừa nói, cậu cũng có hiềm nghi một người nhưng không chắc là ai. Kiều Vy quay sang nhìn, sẵn tiện hỏi: “Còn chuyện kết quả điều tra anh định thế nào? Em thấy Long Ngạo Thiên hiện tại đã rất áp lực rồi, nếu thêm việc này em e là…”

“Sau khi cậu ấy giải quyết xong anh sẽ nói, quan trọng vẫn phải đợi A Mẫn tỉnh lại.”

“Không biết bao giờ A Mẫn mới được yên ổn nữa. Em cảm thấy mọi rắc rối điều do người đó mà ra.”

Kiều Vy đồng tình với ý của Kill nhưng vẫn bất mãn dựa vào ghế, dựa vào đâu mà A Mẫn lại phải hôn mê còn kẻ hại A Mẫn lại cứ ung dung thế chứ. Cô ấy không hài lòng, nhưng không cách nào vạch trần được người kia.

“Chuyện của A Mẫn và Long Ngạo Thiên chúng ta không thể xen vào, nhưng nếu giúp được thì vẫn sẽ giúp họ một tay.” Kill biết Kiều Vy khó chịu nhưng chuyện này người ngoài không tài nào xen vào được, nếu không mọi chuyện sẽ rắc rối thêm thôi.

“Ừm, vậy chúng ta mau về chuẩn bị một chút đi. Đến khi A Mẫn tỉnh lại thì em vẫn muốn nghỉ ngơi một chút.” Kiều Vy nói xong thì ngả lưng dựa vào xe chợp mắt một chút. Cô ấy chỉ mong người bạn của mình có thể mau chóng tỉnh lại, bởi vì còn một chuyện quan trọng hơn đang chờ A Mẫn giải quyết.


A Tam sau khi đến nước S thì liền liên hệ để gặp A Nhất và Cáp Lai Nhĩ. Cả ba gặp nhau ở nhà riêng của Cáp Lai Nhĩ, nơi trước đó đã từng thuê để ở gần A Mẫn.

“Tam, có chuyện gì mà cậu muốn gặp bọn tôi gấp vậy?” A Nhất vừa thấy A Tam đến đã vội vàng hỏi, thật tò mò không biết vì chuyện gì lại khiến A Tam mất kiên nhẫn như vậy.

A Tam nhìn A Nhất sau đó lại nhìn Cáp Lai Nhĩ mà nói: “A Mẫn rơi từ tầng thượng xuống!”

“Cậu nói cái gì? Chẳng phải cậu nói sẽ bảo vệ A Mẫn sao? Tại sao lại thành ra thế này hả?” Cáp Lai Nhĩ nghe vậy liền bất ngờ, sau đó chuyển sàn trách móc A Tam.

A Tam chẳng thèm đôi co làm gì, bởi vì Cáp Lai Nhĩ cũng chả thể nào mà định tội cậu được. Cậu dựa lưng vào ghế, ngữ khí có chút khó chịu: “Cậu nghĩ tôi không muốn sao? A Mẫn ở với Long Ngạo Thiên đã an toàn rồi, ai mà ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.”

“Nói như vậy… Long Ngạo Thiên cũng không bảo vệ được?” A Nhất lấy ba ly nước đặt lên bàn sau đó nhìn A Tam, cậu không nghĩ Long Ngạo Thiên lại sơ suất như thế.

Chính A Tam sau khi nghe Tiểu Cửu nói còn không tin được huống hồ A Nhất và Cáp Lai Nhĩ. Nhưng sự thật mà nói thì Long Ngạo Thiên chính là không bảo vệ được A Mẫn cho nên cô mới bị thương nặng.

“Theo tôi biết thì Long Ngạo Thiên có cứu A Mẫn nhưng A Mẫn vẫn bị thương nặng.”

“Hiện tại A Mẫn như thế nào rồi?”

Cáp Lai Nhĩ lo lắng hỏi thăm tình hình của A Mẫn, A Tam cầm ly nước lên trầm tư, “Không rõ, nhưng nếu đưa về Long Gia thì chắc sẽ ổn thôi.”

“Vậy tin tức từ đâu mà cậu có?” A Nhất ngồi xuống cạnh A Tam sau đó lại hỏi. A Tam cũng không chút che giấu mà thành thật, “Tiểu Cửu làm nhiệm vụ gần đó nên nói tôi biết. Sau vụ việc thì đã bị phong tỏa tin tức, tuy nhiên nguồn tin vẫn bị rò rỉ.”

A Nhất gật đầu, cậu đã hiểu lý do vì sao nguồn tin bị lan truyền ra ngoài. Với cách làm việc của Long Ngạo Thiên thì khi A Mẫn vừa có chuyện anh sẽ phong tỏa tin tức ngay. Đằng này kho phong tỏa mà vẫn bị lan truyền thì cho thấy rõ đó chính là kẻ đã hại A Mẫn.


“Đó là kẻ đứng sau chuyện này. Tam, cậu không đơn giản chỉ đến báo tin thôi đúng không?”

A Nhất đột nhiên quay qua hỏi khiến A Tam có chút ngạc nhiên nhưng sau đó vẫn trả lời: “Hai người đã điều tra ra được gì chưa? Tôi không muốn đợi nữa, cùng lắm thì đi tìm tên đó cho hắn một bài học.”

A Tam nói đến đây liền tức giận, định bụng sau khi nói chuyện xong liền về nước tìm hắn ta nhưng A Nhất đã giữ cánh tay A Tam lại nhắc nhở, “Tam, tên đó tôi mới có thể ngang hàng với hắn. Cậu không đánh lại hắn đâu, đừng liều lĩnh như vậy.”

“Nhất, cậu ta phản bội Zero rồi. Không đúng, chính xác mà nói thì cậu ta vì yêu mà mù quáng làm theo rồi.” A Tam hất tay A Nhất ra nói, cậu đã nhịn rất nhiều lần rồi. Nhưng tên kia vẫn làm tới, lại còn vì người mình yêu mà làm nữa chứ.

||||| Truyện đề cử: Siêu Cấp Phú Nhị Đại |||||

Cáp Lai Nhĩ hiểu ý của A Tam, cũng biết A Tam không chờ được nữa. Cáp Lai Nhĩ cũng vậy, cậu không thể nào cứ nhắm mắt cho qua như vậy. Một hai lần không nói, đã rất nhiều lần làm hại A Mẫn rồi.

“Chuyện này tôi và A Nhất đã điều tra qua, cũng có một số bằng chứng cụ thể. Cậu về trước xem tình hình đi, tôi và Nhất sẽ về sau.” Cáp Lai Nhĩ nhìn A Tam khuyên nhủ, dù thường ngày cả hai không ưa nhau lắm nhưng không đến nỗi là ghét nhau. Thấy Cáp Lai Nhĩ nói vậy thì A Tam có chút nghi ngờ, “Hai người lại muốn làm gì?”

“Tôi sẽ công bố thân phận thật của A Mẫn, cho cô ấy một cuộc sống bình an mà cô ấy muốn.” Cáp Lai Nhĩ nhìn A Tam nở nụ cười, nửa thật nửa đùa nói: “Cáp Lai Nhĩ, cậu có bao nhiêu trò tôi không quan tâm. Nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu A Mẫn mà có chuyện lần nữa tôi tuyệt đối không tha cho cậu.”

A Tam nói xong liền đứng lên rời đi, những chuyện cậu muốn biết cũng đã biết hết rồi. Hiện tại phải về nghe ngóng tin tức của A Mẫn mà thôi, nếu có gì xảy ra thì còn dễ mà giải quyết.


Thấy A Tam đi xa thì A Nhất mới lên tiếng, “Lai Nhĩ, cậu định thế nào?”

“Bằng chứng có hết rồi, đợi A Mẫn tỉnh dậy để giải quyết thôi.” Cáp Lai Nhĩ vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, chuyện của A Mẫn đợi cậu về nước nhất định sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai liên quan.

A Nhất biết Cáp Lai Nhĩ không dễ dàng gì cho A Mẫn một cuộc sống bình an cả đời đâu. Nếu có, thì chắc chắn cũng là dùng biện pháp hoặc giở trò gì đó để ép buộc.

“Cậu thật sự muốn nói cho A Mẫn biết sự thật năm xưa sao?” A Nhất nhìn Cáp Lai Nhĩ hỏi, cậu muốn biết câu trả lời nhưng Cáp Lai Nhĩ lại hờ hững: “Cậu nghĩ sao? Mà thôi, chuẩn bị hành lý về lại nước Z đi. Tôi thấy chắc sắp có nhiều chuyện vui lắm đây.”

“Lai Nhĩ, làm gì cũng nên có chừng mực một chút. Đừng để sau này ngay cả mặt cậu A Mẫn cũng không muốn nhìn.” A Nhất đứng lên định lên lầu thì Cáp Lai Nhĩ giữ chặt tay lại hằn giọng, “Đó là chuyện của tôi, cậu không có quyền quản. Nếu cậu mà dám không biết điều thì đừng trách tôi.”

A Nhất đột nhiên quay người lại đẩy mạnh Cáp Lai Nhĩ vào tường nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng. Cáp Lai Nhĩ bị như vậy liền có chút bất ngờ lẫn ngạc nhiên, vốn dĩ trước giờ A Nhất chưa từng làm trái lệnh cậu.

“Đừng thử thách giới hạn của tôi, cậu biết khi tôi mất kiên nhẫn sẽ như thế nào mà. Tôi nhắc nhở cậu, là muốn tốt cho cậu. Lần sau mà còn làm càn, thì tôi không nương tay đâu.” A Nhất nói xong thì thả Cáp Lai Nhĩ ra và đi lên lầu, Cáp Lai Nhĩ bị A Nhất hù cho một phen hoảng sợ mà lủi thủi đi theo sau khiến A Nhất cười nửa miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận