Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Long Ngạo Thiên chỉ cười cười sau đó không nói gì, ngược lại nhìn A Mẫn không rời mắt khiến cô khó hiểu: “Gì vậy? Bộ mặt tôi dính gì sao?”

Long Ngạo Thiên kéo A Mẫn lại để cô nằm lên người anh, mắt đối mắt nhìn nhau. A Mẫn không hiểu anh muốn làm gì nên cũng không dám phản kháng. Thấy cô như vậy anh có chút vui, đưa tay chạm vào vai nơi vết sẹo của cô mà hỏi: “Trời lạnh có phải sẽ bị hành không? Sao em không phẫu thuật đi?”

“Tôi không muốn, hơn nữa đây là do tôi tự nguyện. Còn anh, không sợ tôi về đây giết anh sao?” A Mẫn nghiêm túc nhìn Long Ngạo Thiên hỏi, cô muốn biết anh sẽ trả lời như thế nào.

Long Ngạo Thiên cười không nói gì mà đi xuống giường lấy đồ vào nhà tắm. A Mẫn cảm thấy khó hiểu, cô cứ mãi suy nghĩ thì lát sau anh ra ngoài lấy thêm bộ đồ của cô đem vào nhà tắm. A Mẫn mới bước xuống giường chân liền run run, cô liền chửi thầm Long Ngạo Thiên. truyện kiếm hiệp hay

Đáng chết thật mà, dám khiến cho cô đi không vững. Chả hiểu hôm qua cô bị làm sao mà lại thuận theo Long Ngạo Thiên đến thế, đúng là ma xui quỷ khiến. Long Ngạo Thiên ra khỏi nhà tắm thì lại chỗ A Mẫn đang đứng và bế cô đi thẳng vào nhà tắm và để cô ngồi xuống ghế.

“Tôi ra ngoài, có gì không ổn thì nhớ lên tiếng đấy. Nếu không ngại, thì tôi giúp em tắm.” Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng thì thầm vào tai sau đó còn thổi một cái khiến A Mẫn giật mình xua xua tay: “Không… Không cần đâu! Anh mau ra ngoài đi, nhanh lên.”

Long Ngạo Thiên cười cười đi ra ngoài, sau đó lại giường ngồi đợi A Mẫn. Đúng là lúc trên giường A Mẫn rất nghe lời, khi xuống giường thì khó quản vô cùng, nhưng anh lại rất thích điều đó. A Mẫn tắm xong thì lau người, đột nhiên bụng cô đau nhói.


A Mẫn ôm bụng, mặt mày toát mồ hôi tựa lưng vào tường. Long Ngạo Thiên lấy cho cô một chiếc đầm dài qua gối, cô còn chưa kịp mặc thì bụng đã đau thế này rồi. Cô cảm thấy hạ thân có chút ướt, nhìn xuống thì thấy thứ gì đó màu đỏ đang chảy ra.

Ôi thật là, quên mất là bà dì sắp đến. Vì lần này đến muộn nên mới đau như thế này. A Mẫn khó chịu vặn vòi nước nóng lạnh điều chỉnh cho ấm một chút và rửa lại cơ thể mình. Cô sau đó nói vọng ra ngoài: “Thiên, anh có đó không vậy?”

Long Ngạo Thiên nghe A Mẫn gọi thì đi lại gần cánh cửa, giọng của cô không được tốt lắm. Anh đến gần cánh cửa thì nói: “Có chuyện gì sao?”

“Anh, anh nhờ Tiểu Lan qua đây giúp tôi được không?” Dù cả hai có nhau hai con rồi nhưng vấn đề này đối với A Mẫn vẫn là ngại lắm. Nghe vậy Long Ngạo Thiên nhíu mày không vui, “Tại sao không nhờ tôi mà phải nhờ Tiểu Lan?”

“Chuyện của phụ nữ, anh không giúp được đâu.” A Mẫn khó chịu lên tiếng, thật sự bụng cô rất đau.

“Chờ tôi một chút, nhanh thôi tôi sẽ trở lại.” Long Ngạo Thiên nghe xong liền rời khỏi phòng đi đâu đó.

A Mẫn ôm bụng không biết Long Ngạo Thiên có hiểu hay không, chỉ mong là anh đừng đi quá lâu. Chưa được năm phút anh đã quay lại cầm theo vài thứ và gõ cửa: “Mở cửa lấy đi!”

A Mẫn cố đứng lên nhưng không được, thật sự là đau đến mức cô không thể đi. Hóa ra là vì bà dì đến nên chân cô run, chứ không phải vì bị hành hạ mà không đi được. Thấy A Mẫn không mở cửa thì Long Ngạo Thiên lấy chìa khóa mở ra.

Thấy cô chưa mặc đồ lại còn co người ngồi một góc khiến anh nhíu mày. A Mẫn thấy anh đang nhìn liền hét lên: “Biến thái! Quay chỗ khác mau lên, cái đồ đầu gỗ.”

Long Ngạo Thiên đặt đồ gần chỗ A Mẫn sau đó bước đến cửa nhà tắm thì dừng lại nói: “Nếu không được tôi sẽ giúp em, đừng ngại gì cả.”

“Anh bị ngốc à, nó bẩn lắm đấy.” A Mẫn nói rồi lấy trong túi đồ của Long Ngạo Thiên ra.

Cô khá bất ngờ vì anh đã làm sẵn hết rồi, cô chỉ cần thay mà thôi. Cô lại rửa mình một lần nữa sau đó thay đồ. Sau khi thay xong thì cô đứng lên, tuy đỡ nhưng vẫn không đi được. Mới bước vài bước đã đau rồi, cô ôm bụng ngồi xuống thì Long Ngạo Thiên đã lại gần bế cô lên.


Long Ngạo Thiên đặt A Mẫn ngồi lên giường sau đó lại ra khỏi phòng và đi vào cùng Tiểu Lan. Tiểu Lan lại gần khám cho A Mẫn xong thì nói: “Đừng áp lực quá, hơn nữa đừng đi lại nhiều. Tôi sẽ kê một số thuốc giảm đau và thuốc bổ cho cô.”

“Tiểu Lan, lúc nãy Thiên có tìm cô không?” A Mẫn hỏi nhỏ chỉ đủ hai người nghe. Tiểu Lan gật đầu sau đó nói: “Thiếu gia nói cô đang bị, hỏi tôi cái đó ở đâu sau đấy giúp cô làm hết. Còn dặn dò tôi nấu cho cô ít cháo nữa.”

“Vậy sao? Cảm ơn cô nhiều.” A Mẫn cười cười sau đó vẫy tay chào Tiểu Lan.

Tiểu Lan mở cửa phòng rời đi làm việc của mình. Lúc này Long Ngạo Thiên mới lấy túi chườm nóng đặt lên bụng A Mẫn và xoa nhẹ bụng giúp cô: “Như vậy sẽ đỡ hơn, lần sau có gì phải nói đấy.”

“Nhưng mà…” A Mẫn khó xử, thật sự chuyện đó để đàn ông con trai làm cô thấy rất ngại, cũng rất là kỳ cục. Long Ngạo Thiên nhìn là biết A Mẫn đang nghĩ gì, anh đưa viên kẹo cho cô ăn rồi lên tiếng: “Tôi không ngại thì sao em phải ngại. Năm năm qua em vất vả rồi, sau này để tôi thay em gánh vác mọi thứ đi.”

A Mẫn im lặng không nói gì, lát sau Đại Lan đem cháo nóng đặt lên bàn. Vương Thiên An và Vương Mẫn An cũng đi theo, thấy mẹ mình sắc mặt không tốt liền chạy lại.

Mẫn An nắm tay A Mẫn sau đó đứng khoanh tay lại cúi đầu: “Mẫn An sai rồi, sau này sẽ không ham ăn nữa. Mẹ mau hết bệnh nha, mẹ hứa dẫn con đi công viên.”

“Bỏ tay xuống đi, sau khi khỏe mẹ dẫn con đi. Nhưng trước khi đi thì mẹ dẫn hai đứa về chỗ của bác của hai đứa trước.” A Mẫn xoa đầu Mẫn An sau đó nói, cô dự định khi khỏe sẽ về đó thăm hỏi chú mình rồi mới dẫn hai đứa đi chơi.

Từ hôm về nước mọi việc cứ liên tục xảy ra khiến A Mẫn không kịp trở tay, cũng may là có Long Ngạo Thiên giúp đỡ. Vương Thiên An im lặng hồi lâu thì lên tiếng: “Mẹ, Mẫn An muốn mẹ mời chú đẹp trai đi công viên.”


Vương Thiên An vừa nói vừa nhìn Long Ngạo Thiên và Vương Mẫn An. A Mẫn nghe xong thì không từ chối cũng không đồng ý, “Tùy các con!”

“Mẹ ơi, chú đẹp trai dạy bọn con nhiều thứ lắm đó. Chị hai học hết chương trình cấp một luôn rồi.” Vương Mẫn An vừa nói vừa nhìn Thiên An.

A Mẫn không bất ngờ vì từ lâu cô biết Thiên An thông minh rồi, bao nhiêu gen trội của ai kia Thiên An đều hưởng hết. A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên, “Cảm ơn anh, thời gian này phiền anh giúp tôi chăm hai đứa nhỏ.”

“Việc nên làm thôi, em ăn cháo đi rồi uống thuốc nghỉ ngơi. Tôi không làm phiền em nữa.” Long Ngạo Thiên nói rồi thì đứng lên rời đi.

Khi thấy Long Ngạo Thiên đi rồi thì A Mẫn mới nhìn hai đứa con mình sau đó hỏi: “Hai đứa thấy chú ấy thế nào?”

“Rất đẹp trai, xứng đáng làm ba tụi con.” Vương Mẫn An vỗ ngực cười cười, gen này giống A Mẫn không hề sai. Còn Vương Thiên An thì lại nói: “Chú ấy ngốc mới để ý mẹ, thật uổng cho gương mặt đẹp trai của chú ấy.”

“Con là đang nói mẹ không đẹp à? Mẹ có rất nhiều người theo đuổi đó, chú ấy có mắt nhìn nên mới để ý mẹ.” A Mẫn phản bác lại lời của Thiên An nhưng con bé chỉ cười cười, sau đó lại nói: “Vậy mẹ có để ý chú ấy không? Con thấy chú ấy quan tâm mẹ lắm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận