Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Tuy nhiên Triệu Tuấn Kỳ mới đi ra ngoài về nên cũng không rõ, cậu lắc đầu: “Không biết! Tôi mới từ ngoài về.”

A Mẫn nghe vậy cũng không hỏi nữa, cô không thay đồ đã vội chạy xuống lầu tìm Long Ngạo Thiên với chiếc áo hai dây rộng. Nếu Long Ngạo Thiên chứng kiến cảnh lúc nãy chắc chắn sẽ xé xác Triệu Tuấn Kỳ ra. Cậu nghĩ thôi mà đã nổi gai ốc lắc đầu sau đó đi vào bếp phụ hai chị em Lan.

A Mẫn chạy thẳng ra sau vườn sau đó dừng lại, hình như có gì đó sai sai. Long Ngạo Thiên đi đâu làm gì thì cũng không liên quan tới cô. Huống hồ đây là Long Gia, Long Ngạo Thiên làm gì có chuyện được chứ.

Cô quay đầu lại đi về phía nhà chính, không tìm Long Ngạo Thiên nữa. Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Long Ngạo Thiên đứng ở sau lưng, điều này khiến cô có chút giật mình.

“Anh tự dưng xuất hiện sau lưng tôi như vậy, định dọa tôi sao?” A Mẫn nhíu mày, đột nhiên lại ở sau lưng cô như vậy đúng là có ý đồ.

Nhìn cách ăn mặc thì có lẽ Long Ngạo Thiên vừa đi đâu đó về nhưng A Mẫn không muốn hỏi. Thấy A Mẫn giật mình như vậy thì Long Ngạo Thiên liền trêu: “Tôi nghe nói, em đang tìm tôi?”

“Ai thèm tìm anh, chỉ là đến giờ cơm nên muốn nhắc nhở thôi.” A Mẫn bị hỏi như vậy có chút chột dạ, thật sự là cô đang đi tìm anh, nhưng là tìm để gọi đi ăn cơm thật. Có điều A Mẫn sẽ không thừa nhận chuyện này.

Người khác có thể không hiểu A Mẫn nghĩ gì nhưng Long Ngạo Thiên lại hiểu rất rõ. Lời của A Mẫn rõ ràng là nói dối. Nhưng Long Ngạo Thiên không vạch trần, ngược lại còn trêu chọc A Mẫn: “Em nhiệt tình đến mức không tắm luôn sao? Hay là nói, em đang lo tôi sẽ gặp chuyện?”


“Anh có gặp chuyện cũng kệ anh, liên quan gì tôi đâu.” A Mẫn phản bác lại lời nói của Long Ngạo Thiên rồi bước đi thì Long Ngạo Thiên giữ tay cô lại nói: “Mẫn Nhi, tôi đã chuẩn bị đồ và pha nước cho em rồi. Em lên tắm đi rồi xuống ăn cơm, tôi chờ em.”

Nói xong thì Long Ngạo Thiên buông tay, lúc nãy châm chọc cô thì bây giờ cô liền trêu chọc lại: “Tôi ngủ trên đó cho anh chờ tới tối luôn.”

A Mẫn nhếch môi cười, để coi anh làm gì được cô. Cô sẽ cho Long Ngạo Thiên đợi tới tối, đợi đến đói luôn cho biết. Tính của cô đó giờ ngang ngược, trêu cô một cô liền đáp trả lại mười.

Thấy A Mẫn cười có vẻ đắc ý thì Long Ngạo Thiên cũng thản nhiên đáp: “Vậy thì những người khác cũng sẽ chờ đến tối.”

Nếu là lúc trước, A Mẫn chắc chắn Long Ngạo Thiên sẽ gia hạn thời gian cho cô, hoặc là uy hiếp cô. Bây giờ nói như vậy, khác gì chơi xỏ cô đâu. Không chọc tức được anh, ngược lại tự khiến bản thân đi vào ngõ cụt.

“Long Ngạo Thiên, anh thật khiến người khác cảm thấy chán ghét đó.” A Mẫn nhăn mặt, lúc trước lạnh lùng thì không sao, bây giờ câu nào cô nói cũng nói lại được.

A Mẫn biết nếu nói nữa thì cô cũng không nói lại Long Ngạo Thiên cho nên thà không cãi tay đôi còn hơn. Long Ngạo Thiên thấy A Mẫn có vẻ hơi giận thì lại tiếp tục chọc cô: “Vậy sao? Em cảm thấy chỗ nào trên người tôi đáng ghét? Là gương mặt, ánh mắt, cơ thể,… Hay là, chỗ đó không được?”

Long Ngạo Thiên nói đến câu cuối liền hạ giọng trầm ấm dịu dàng khiến A Mẫn nổi da gà. Những lời như vậy mà cũng nói được, thật khiến A Mẫn tức chết mà. Tai và má cô hơi đỏ, cùng với sự tức giận nên càng đỏ hơn.

Cô chỉ tay vào mặt Long Ngạo Thiên, “Coi như anh giỏi!”

A Mẫn nói rồi quay đi, chẳng hiểu sao Long Ngạo Thiên lại nói ra được những lời đó, càng khó hiểu hơn là Long Ngạo Thiên lại biết ngang ngược cơ đấy. Cô hay bị người khác khó chịu vì tính ngang ngược của mình, nhưng lại không ngờ có ngày bản thân cô lại ghét chính cái tính cách đó.

Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn tức giận như vậy thì có chút vui, bởi vì A Mẫn còn quan tâm đến anh. Sau đó anh cũng đi vào trong nhà và ngồi ở ghế sofa. A Mẫn lúc vào nhà mặt đầy sát khí đi lên lầu đóng cửa mạnh khiến mọi người dưới đây đều nghe rõ.

Triệu Tuấn Kỳ đi lại chỗ sofa ngồi, tiện tay đem một dĩa trái cây để lên bàn. Vừa ăn cậu vừa hỏi: “Mày làm gì mà A Mẫn giận vậy?”

“Chỉ là đùa một chút thôi! Nếu mày không nói, tao cũng không biết Mẫn Nhi đi tìm tao.” Long Ngạo Thiên lấy trái cây trên bàn ăn, gương mặt dường như rất thỏa mãn với việc khiến A Mẫn tức giận.


Triệu Tuấn Kỳ biết khi A Mẫn giận lên ai cũng có thể là người để A Mẫn trút giận, ngoại trừ Long Ngạo Thiên. Cho nên cậu liền quay sang nhìn Long Ngạo Thiên nhắc nhở: “Này, nếu coi tao là bạn tốt thì lát nữa đừng có chỉ điểm. Kẻo A Mẫn phanh thây tao ra đấy.”

“Vậy thì do mày xui.” Long Ngạo Thiên không những không đồng ý ngược lại còn nhếch môi cười. Triệu Tuấn Kỳ nghe xong liền nhăn mày khó chịu, “Cái thằng này, mày định chọc tức tao à?”

Long Ngạo Thiên nhún vai tỏ vẻ vô tội, “Là mày tự nói, tao đâu có hỏi.”

Triệu Tuấn Kỳ nghe xong mà không tin vào tai mình, cậu có thằng bạn trời đánh thật mà. Nếu không phải cậu nói thì làm gì Long Ngạo Thiên gặp được A Mẫn, không biết ơn mà còn nói như vậy nữa.

“Mày giỏi lắm, không biết ơn mà nói kiểu đó. Sau này tao không nói rồi đừng bảo sao nha.” Triệu Tuấn Kỳ mặt mày nhăn nhó khó chịu, công lao của cậu giờ thành công cốc luôn rồi.

Cả hai đang nói chuyện thì Tiểu Lan ở nhà bếp lại gần chỗ họ nói: “Cơm chiều đã chuẩn bị xong, mọi người có thể dùng.”

“Tôi chờ cô nói câu này thôi đó Tiểu Lan, đói muốn chết đây này.” Triệu Tuấn Kỳ đứng dậy rời khỏi sofa tay xoa xoa cái bụng đói thì Long Ngạo Thiên lên tiếng: “Đợi Mẫn Nhi!”

Triệu Tuấn Kỳ nghe xong liền khựng lại, ăn cơm mà gặp sát khí A Mẫn thì ai mà dám ngồi ăn cho được. Đúng lúc này thì Vương Thiên An và Vương Mẫn An đi xuống lầu. Cả hai thấy mọi người đang đứng nói chuyện thì cũng lại gần.

“Chú đẹp trai, cháu đói bụng.” Vương Mẫn An xoa xoa cái bụng đói than thở khiến Triệu Tuấn Kỳ sáng mắt, đồng minh của cậu đây rồi. Cậu liền nhìn Long Ngạo Thiên: “Mẫn An đói kìa, không lẽ mày định để con bé nhịn đói chờ mẹ nó.”


Long Ngạo Thiên nhìn sang Vương Mẫn An thì mặt con bé không giống nói dối lắm, nhưng mà Triệu Tuấn Kỳ nói cũng đúng. Biết đâu A Mẫn lại không tin, để bọn họ chờ đến tối thì sao.

Thấy Long Ngạo Thiên không nói gì thì Vương Thiên An lên tiếng: “Chú, có thể mẹ cháu ngủ trong nhà tắm thật đấy.”

Vương Thiên An kéo tay áo Long Ngạo Thiên nhắc nhở nhưng khi Long Ngạo Thiên nhìn thì con bé hơi cười, Mẫn An cũng vậy. Này có phải là kế hoạch của hai đứa nhóc không?

“Được rồi, mọi người ăn trước đi, tôi lên lầu xem Mẫn Nhi thế nào. Tiểu Lan, nấu vài món thanh đạm cho Mẫn Nhi giúp tôi.” Long Ngạo Thiên nói xong thì đứng lên.

Tiểu Lan gật đầu, “Vâng, vậy chúng tôi ăn trước. Tôi sẽ làm thêm vài món chừa cho cậu và Mẫn Nhi.”

Long Ngạo Thiên đi lên lầu, A Mẫn tắm nãy giờ cũng hơi lâu rồi. Không biết cô có thực sự như lời Thiên An nói, là đã ngủ trong nhà tắm rồi hay không.

Long Ngạo Thiên vừa đi thì Triệu Tuấn Kỳ liền nựng mặt Vương Mẫn An sau đó cười nói: “Cháu đúng là đồng minh mà, nếu không thì chú thật sự bị bỏ đói rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận