Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

A Mẫn nhíu mày, tưởng cô muốn lên đây lắm chắc. Nếu không phải Đại Lan và Tiểu Lan nhờ vả thì cô cũng chả thèm lên đây để nghe mắng đâu. Bảo sao bọn họ lại không dám làm trái lệnh, hóa ra là vì sợ bị Long Ngạo Thiên phạt.

“Nếu anh nói vậy thì mặc xác anh luôn đi.” A Mẫn khó chịu nhìn Long Ngạo Thiên mà mắng, không hiểu sao lại có thể làm được lão đại, làm được người đứng đầu nữa. Ngay lúc này nếu muốn thì A Mẫn chỉ cần một dao thôi Long Ngạo Thiên sẽ chẳng còn sống đâu.

Long Ngạo Thiên nghe tiếng của A Mẫn liền quay sang nhìn cô, giọng nói nồng nặc mùi rượu phát ra âm thanh dịu dàng gọi tên A Mẫn, “Mẫn Nhi!”

A Mẫn không thèm quan tâm, cô quay lưng đi thì bị anh giữ chặt tay lại không buông. Cô cố gỡ nhưng không được, điều này khiến A Mẫn khó chịu mắng: “Buông tay tôi ra! Lúc nãy chẳng phải anh bảo tôi cút ra ngoài à, giờ giữ tay tôi lại làm gì.”

“Mẫn Nhi! Tôi xin lỗi, em đừng đi có được không?” Long Ngạo Thiên giọng buồn bã nhìn A Mẫn, ánh mắt đầy kiêu ngạo lần đầu A Mẫn nhìn thấy cũng không còn. Nhìn Long Ngạo Thiên bây giờ chẳng khác gì một tên ma men cả.

A Mẫn im lặng không nói gì, Long Ngạo Thiên biết không thể miễn cưỡng nên đành buông tay A Mẫn ra. A Mẫn đi ra ngoài mở tủ lấy một bộ đồ sau đó đi vào đặt lên kệ bàn nói: “Muốn chết cũng đừng làm phiền người khác, mau thay đồ rồi ra ngoài đi.”

“Được, tôi nghe em.” Long Ngạo Thiên bước ra khỏi bồn tắm đi đứng không vững vì uống rượu. Khi thấy anh suýt ngã thì A Mẫn đã vội vàng đỡ anh đến bên cạnh kệ bàn rồi lạnh lùng nói: “Tôi ra ngoài!”

A Mẫn quay đi, bởi vì mùi rượu nồng nặc khiến cơ thể Long Ngạo Thiên nóng làm ảnh hưởng đến nhịp tim A Mẫn hay là A Mẫn lại động lòng vì Long Ngạo Thiên lần nữa…


Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn quay đi mà cười buồn, đây có thể coi là lần đầu sau nhiều năm A Mẫn chủ động lại gần anh đi. Sau khi thay đồ xong thì anh bước ra ngoài nhưng vẫn bị ảnh hưởng đến sức khỏe một chút.

Thấy Long Ngạo Thiên đi lại gần giường thì A Mẫn lên tiếng: “Vì sao lại uống rượu?”

“Tôi muốn uống thì ai có thể cản?” Long Ngạo Thiên cười nhạt ngồi xuống giường, quả thật nếu anh muốn uống thì không ai có thể cản được.

A Mẫn nghe câu nói đó liền nổi cáu lên. Một mình cô ngang ngược đã đành, bây giờ lại thêm Long Ngạo Thiên nữa là sao? Cô đi lại gần chỗ tủ lạnh mở ra xem, quả thật ngoài bia ra thì có nước lọc.

A Mẫn lấy một chai nước lọc ra uống sau đó nhìn Long Ngạo Thiên không mấy vui vẻ mà mắng: “Anh muốn bác sĩ cắt luôn dạ dày mới chịu sao?”

“Em là đang quan tâm tôi, hay đang cười tôi vậy?” Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn không rời mắt, ngay cả khi cô uống nước anh vẫn không quay đi mà cứ nhìn như thế khiến A Mẫn thấy hơi khó chịu.

A Mẫn không thích người khác nhìn mình như vậy, vì cô cảm thấy nó cứ có vấn đề. Uống xong chai nước thì cô kéo ghế ngồi giữ khoảng cách, “Long Ngạo Thiên, anh từ lúc nào mà trở nên tệ hại như vậy hả?”

“Từ lúc em rời đi!” Long Ngạo Thiên vẫn nhìn A Mẫn không rời mắt, lời nói dường như có chút hối hận.

A Mẫn nghe xong thì im lặng không nói gì, cả hai cứ thế rơi vào trầm tư. A Tam từng nói đã thấy Long Ngạo Thiên tuyệt vọng, cho nên A Mẫn mới thấy được dáng vẻ tệ hại bây giờ của anh.

Cô đứng lên rời khỏi ghế nhìn anh sau đó nhàn nhạt nói: “Anh say rồi nên nghỉ ngơi đi, từ đây đến cơm chiều vẫn còn sớm. Có gì tôi gọi anh dậy.”

“Mẫn Nhi, ở lại một chút thôi được không?” Long Ngạo Thiên đột nhiên giữ tay A Mẫn lại, lần này cô không hất ra nhưng cũng không quay lại nhìn anh mà hỏi: “Lý do?”

Long Ngạo Thiên im lặng một lúc thì liền nói: “Tôi… Tôi nhớ em!”


A Mẫn nghe xong có chút buồn cười, lời này phát ra từ ai thì bình thường chứ từ Long Ngạo Thiên thì quả là chuyện lạ. A Mẫn tuy khóe môi cong lên như đang cười nhưng ngay lập tức cô liền thu lại không để anh thấy.

“Vì anh cứu tôi hôm nay, nên tôi sẽ không từ chối. Nhưng sẽ không có lần sau.” A Mẫn lại gần giường ngồi nhưng vẫn giữ khoảng cách với Long Ngạo Thiên khiến anh khó chịu kéo cô ôm vào lòng.

A Mẫn cũng không muốn vùng vẫy nữa, nhưng cơ thể của Long Ngạo Thiên rất nóng. Cô đưa tay sờ lên trán anh sau đó nói: “Sốt rồi, tôi lấy thuốc giúp anh.”

“Đừng đi, em là liều thuốc tốt nhất rồi. Chỉ cần em bên cạnh, tôi sẽ không sao.” Long Ngạo Thiên lợi dụng cơ thể đang nóng mà ôm A Mẫn chặt vào lòng.

Anh biết nếu buông ra A Mẫn sẽ chạy mất, cho nên anh không dám buông lần nào nữa. A Mẫn cảm thấy lúc này Long Ngạo Thiên thật đáng thương, nhưng cách anh nói chuyện khá giống với hai đứa nhóc nhà cô. Cứ mỗi lần bệnh là điều ôm cô vào lòng nũng nịu.

A Mẫn tuy ngoài mặt lạnh lùng, nói lời khó chịu nhưng bên trong trái tim cô vẫn là mềm lòng. Nhìn Long Ngạo Thiên như vậy cô cũng không nhẫn tâm, chỉ là cô không muốn dễ dàng cho Long Ngạo Thiên cơ hội.

Một lúc sau A Mẫn cũng thiếp đi, cô ngủ một cách ngon lành mà không biết rằng Long Ngạo Thiên vẫn đang thức nhìn cô. Anh vuốt tóc cô sau đó cúi người hôn nhẹ.

Áo A Mẫn hơi rộng nên để lộ xương quai xanh khiến Long Ngạo Thiên thấy lại vết thương cũ. Anh chạm vào vết sẹo đó, tuy lâu rồi nhưng sẹo vẫn còn ở đó. Vừa chạm vào A Mẫn đã run nhẹ người nhưng vẫn nhắm mắt ngủ, có lẽ là cô nhạy cảm đi.

Long Ngạo Thiên nằm xuống sau đó đỡ cho A Mẫn nằm cạnh anh, để cô nằm ở tư thế thoải mái nhất khi ngủ. Lúc này anh mới nói giọng nhẹ nhàng đủ hai người nghe: “Dù có qua bao nhiêu năm, em vẫn là người duy nhất trong lòng tôi.”


“Mẫn Nhi! Là tôi không thể bảo vệ em, là tôi khiến em chịu nhiều tổn thương. Lúc em rời đi tôi đã điên cuồng tìm em, lúc đó tôi mới biết tôi đã sai rồi. Xin lỗi, năm đó khiến em chịu uất ức.” Long Ngạo Thiên nói xong thì ôm A Mẫn vào lòng chợp mắt một chút, bởi vì rượu khiến anh có chút đau đầu.

A Mẫn từ lúc bị chạm vào vết thương cũ đã thức nhưng vẫn không mở mắt mà giả vờ ngủ. Cô nghe Long Ngạo Thiên nói vậy mà tim có chút nhói, lời dịu dàng như vậy cô chưa được nghe bao giờ. Đây có thực sự là Long Ngạo Thiên mà cô biết hay không?

Có lẽ những năm qua Long Ngạo Thiên cảm thấy hối hận đi, hay là vì có rượu vào nên những lời nói này mới được nói ra từ miệng anh. Nếu từ người khác, A Mẫn có thể còn có chút tin. Nhưng từ Long Ngạo Thiên thì cô chẳng dám hy vọng, cô sợ lại đặt sai chỗ lần nữa.

[…]

Đến chiều thì A Mẫn tỉnh giấc nhưng không thấy Long Ngạo Thiên đâu. Cô xuống giường vào nhà tắm nhưng không có, cô vội đi thẳng xuống lầu thì giữa chừng va phải Triệu Tuấn Kỳ. Nếu như cậu không nhanh tay thì A Mẫn thực sự ngã cầu thang rồi.

“A Mẫn, làm gì mà vội vàng vậy? Tôi không đỡ kịp là cô lăn xuống rồi đấy.” Triệu Tuấn Kỳ nhíu mày nhìn A Mẫn, có chuyện gì mà A Mẫn gấp như vậy chứ.

“Long Ngạo Thiên đâu?” A Mẫn nhìn Triệu Tuấn Kỳ nghiêm túc hỏi khiến cậu nghĩ chắc là hai người này lại xảy ra vấn đề gì đó nên A Mẫn mới tìm Long Ngạo Thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận