Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Đến chiều thì Triệu Tuấn Kỳ cũng trở về, lúc chạy ngang trên đường thì cậu nhìn thấy một người rất giống A Mẫn đang đi cùng một chàng trai khác.

Khi vừa về đến Long Gia thì đã thấy Long Ngạo Thiên đang ở hồ bơi. Cậu vào nhà đưa nguyên liệu cho Đại Lan sau đó ra chỗ hồ bơi. Long Ngạo Thiên thấy Triệu Tuấn Kỳ cũng không nói gì. Triệu Tuấn Kỳ ngồi ở xích đu sau đó nói: “Mày biết lúc nãy đi mua đồ tao đã gặp ai không?”

“Không quan tâm!” Long Ngạo Thiên trả lời xong thì tiếp tục bơi khiến Triệu Tuấn Kỳ cau mày, cậu liền nói tiếp: “A Mẫn!”

Long Ngạo Thiên nghe đến hai chữ A Mẫn liền bơi lại chỗ Triệu Tuấn Kỳ và lên bờ. Triệu Tuấn Kỳ cười cười đắc ý nói: “Không quan tâm mà, sao lại lên đây rồi?”

“Cô ấy đang ở đâu?” Long Ngạo Thiên lấy khăn lau tóc, vừa lau vừa nhìn Triệu Tuấn Kỳ hỏi. Cậu nhún vai tỏ vẻ không biết, “Chỉ thấy đi cùng một chàng trai ở trung tâm thương mại, cánh tay vẫn còn đang băng bó.”

Long Ngạo Thiên nghe xong thì đi vào trong mà không nói gì, Triệu Tuấn Kỳ cũng đứng lên đi theo vào vì cậu còn một số chuyện muốn nói. Trong nhà lúc này mọi người đều đang chuẩn bị cho bữa tối, còn Mẫn An và Thiên An thì đang cùng nhau xem tivi.

Sau khi Long Ngạo Thiên thay đồ xong thì Triệu Tuấn Kỳ lên tiếng: “Tao tình cờ điều tra, vụ hỏa hoạn ở cô nhi viện năm xưa không liên quan đến vụ cả gia đình A Mẫn bị ám sát.”


“Ý mày là sao?” Long Ngạo Thiên ngồi xuống giường nhìn Triệu Tuấn Kỳ nhíu mày, chuyện này vốn dĩ anh cũng nghi ngờ nhưng đã cho người dàn xếp từ lâu rồi, không nghĩ Triệu Tuấn Kỳ lại điều tra được.

Triệu Tuấn Kỳ nghe vậy cũng không giấu gì mà nói: “Gia đình A Mẫn bị ám sát, tao nghĩ là ba mẹ mày cũng biết. Còn chuyện cô nhi viện, tao không biết ai làm nhưng chắc chắn không phải cùng một hung thủ.”

“Ừ! Tao biết rồi, cũng đã giao cho người khác xử lý rồi. Mày cũng đừng điều tra nữa, bởi vì có những chuyện không nên biết quá nhiều.” Long Ngạo Thiên nói xong thì đi ra đến cửa sau đó lại nói: “Tao không muốn cô ấy tổn thương nữa.”

Nói xong thì Long Ngạo Thiên đi xuống lầu, Triệu Tuấn Kỳ cũng đi theo phía sau. Cậu không thắc mắc những lời Long Ngạo Thiên nói, bởi vì cậu biết sau chuyện năm năm trước thì Long Ngạo Thiên đối với A Mẫn là một ngoại lệ chưa từng có.

Bàn ăn ở phòng bếp đã đầy đủ, mọi người ngồi vào sau đó ăn uống cùng nhau. Hai đứa con của A Mẫn cũng không quá lo lắng cho mẹ của mình bởi vì đã nhận được cuộc gọi của A Mẫn. A Mẫn đã hứa vài ngày nữa sẽ về đón hai đứa cho nên cả hai đều yên tâm vui vẻ mà không quá lo lắng nữa.

[…]

Vài ngày sau vết thương của A Mẫn cũng đã hồi phục rất nhiều. A Tam sau khi kiểm tra lại thì thấy chất độc trong người của A Mẫn cũng không còn.

“Ổn rồi đấy!” A Tam cất hộp y tế sau đó nói với A Mẫn.

A Mẫn gật đầu chạm vào vết thương thì thấy đã lên da non, cô có chút ngứa nhưng rút tay lại vì sợ để lại sẹo. Cô nhìn sang A Tam, “Hôm nay anh có thể đưa tôi về Long Gia không? Tôi không thể kéo dài thêm nữa.”

“Cũng được! Tôi sẽ đưa em về sau khi dẫn em đi ăn.” A Tam vừa đi vừa nói, đến gara để xe thì dừng lại.

A Tam lái xe đến chỗ A Mẫn thì mở cửa ở ghế lái phụ cho cô. A Mẫn sau khi ngồi vào ghế và thấy dây an toàn thì lên tiếng: “Tam Ca! Thật ra thì tôi vẫn luôn muốn làm rõ một vấn đề, mong anh hãy hiểu cho tôi.”

A Mẫn nhìn A Tam, giọng điệu có chút khó xử. Thật ra thì ở tình huống này nếu nói hết ra thì chỉ tội A Tam, nhưng A Tam đã cứu A Mẫn rất nhiều lần rồi. Nhưng nếu cô cứ im lặng thì cô sẽ cảm thấy có lỗi với A Tam vì đã khiến cậu hy vọng.


“Tôi biết em muốn nói gì, tôi hiểu nhưng mong em đừng nói ra. Tôi muốn như hiện tại, có được không?” A Tam quay qua nhìn A Mẫn, ánh mắt thoáng buồn khiến A Mẫn chần chừ: “Chuyện này… Thôi được, nhưng tôi vẫn mong anh sẽ có được hạnh phúc.”

“Em vui vẻ thì tôi mới hạnh phúc. Đừng nghĩ nữa, đi ăn thôi.” A Tam nói rồi đưa áo khoác cho A Mẫn, cô nhận lấy sau đó mặc vào.

Thật ra cô có thể đoán được tình cảm A Tam dành cho cô nhưng cô không đáp lại được. Bởi vì không thể đáp lại nên cô mới muốn nói rõ mọi chuyện, tránh sau này gây ra những hiểu lầm không đáng có. Nhưng A Tam đã nói vậy, A Mẫn cũng không muốn khiến A Tam khó xử nữa.

Cả hai đến nhà hàng quen thuộc mà mấy ngày nay A Tam dẫn A Mẫn đi ăn. Vẫn là những món ăn quen thuộc, vẫn là mùi vị mà A Mẫn thích. Sau khi ăn xong thì A Mẫn đứng bên lề đường đợi A Tam. Ở phía đối diện A Mẫn nhìn thấy có người bán kem nên cô lại gần mua hai cây để ăn.

A Mẫn đang ăn thì thấy xe của A Tam chạy về hướng mình nên cô vừa ăn kem vừa đi lên phía trước đứng đợi. Lúc này có một chiếc xe chạy theo hướng ngược lại với tốc độ rất cao đang lao về phía nơi cô đang đứng.

A Mẫn nhìn chiếc xe đang lao về phía này, hướng của chiếc xe là nhắm vào cô. Khi xe gần lao tới cô đã né được nhưng bị vấp ngã. Chiếc xe liền lùi lại tông vào A Mẫn nhưng A Tam đã dùng xe của mình để chặn lại và ép chiếc xe kia ra khỏi tầm nguy hiểm của A Mẫn.

A Tam vội vàng mở cửa xe sau đó đỡ A Mẫn đứng lên, tay cô có chút trầy xước nhưng cơ bản không có bị thương nhiều. Nếu như A Tam lệch một chút thôi thì A Mẫn đã gặp nguy hiểm rồi. Cô nhìn chiếc xe đang bốc khói đằng kia sau đó lại gần.

“Đi phía sau tôi đi, tôi cảm thấy chủ nhân chiếc xe này là cố ý.” A Tam chắn lại phía trước sau đó nói, nói xong cậu liền đi lại chỗ chiếc xe kiểm tra.


Khi đến chỗ cửa kính thì người lái xe đã gục mặt xuống tay lái. A Tam lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi quay sang nói với A Mẫn: “Có lẽ người ngồi trong xe chết rồi, lát nữa chúng ta phải về sở cảnh sát cho lời khai.”

“Không sao! Tôi đi cùng anh, sau đó về Long Gia cũng được.” A Mẫn lại gần nhìn người gục mặt trong xe rồi nói với A Tam, chuyện này đúng thật có vấn đề.

Vết thương A Mẫn mới vừa hồi phục chưa bao lâu thì lại có người muốn tông chết cô rồi, xem ra phải hận thù lắm mới làm được tới mức này. A Mẫn thật muốn xem xem là ai mà dám giấu mặt lâu như thế.

Lát sau cảnh sát cũng đến, như A Tam nói thì cả hai phải về đồn cho lời khai. Chuyện này nhanh chóng đến tai Long Ngạo Thiên. Anh vừa nghe A Mẫn đang ở đồn cảnh sát liền bỏ hết mọi công việc lái xe đến đó.

Lúc này A Mẫn bị một điều tra viên hỏi rất nhiều thứ, hơn nữa còn bảo cô chứng minh thân phận của mình. Rõ ràng cô là người bị hại, bây giờ lại như là cô đang phạm tội.

“Về cơ bản những gì cần nói tôi đã nói, những câu hỏi không liên quan tôi sẽ không trả lời.” A Mẫn nhìn cô điều tra viên kia lạnh lùng nói, những chiêu trò này cô sớm đã được lĩnh ngộ rồi.

Cô điều tra viên kia vẫn ghi chép, nghe A Mẫn nói vậy thì nhìn A Mẫn cười: “Lúc nãy tôi đã thu âm giọng của cô, nghe rất giống với giọng của người phụ nữ nhiều năm trước ám sát một nhân vật có tiếng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận