Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Vương Thiên An nhìn ba mình mắt long lanh nhưng đầy sự kiên quyết, “Con với ba giao kèo rồi đấy, ba phải bảo vệ mẹ cho thật tốt, con với em sẽ giúp ba có được mẹ.”

“Cảm ơn con!” Long Ngạo Thiên cười sau đó dựa lưng vào ghế xoa xoa hai thái dương.

Vì xử lý chuyện của A Mẫn và một số chuyện ở Long Gia mà cả đêm anh không hề chợp mắt. Vương Thiên An thấy sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt của ba mình thì nhắc nhở: “Ba nghỉ ngơi đi, con qua phòng em bàn kế hoạch. Chúng ta liên lạc bằng điện thoại nha.”

Long Ngạo Thiên gật đầu cười, không ngờ con bé cũng có lúc tinh ranh như vậy. Nhưng nhìn vào Vương Thiên An thì Long Ngạo Thiên cảm thấy một chút ký ức ùa về. Hình như lúc nhỏ anh cũng từng rất nghịch ngợm và hay bày trò, chỉ là sống ở thời thế hay thay đổi nên bản thân anh cũng phải thay đổi.

Vương Thiên An vừa mở cửa phòng ra ngoài đã gặp ngay Triệu Tuấn Kỳ, con bé liền lên tiếng: “Chú đẹp trai nghỉ ngơi rồi, chiều chú hãy tìm nha.”

Như hiểu ý con bé, Triệu Tuấn Kỳ đóng nhẹ cửa lại sau đó nói: “Vậy chiều chú sẽ ghé qua. Cháu có muốn mua gì không?”

“Mua giúp cháu một số nguyên liệu để nấu cháo rồi đưa cho dì Đại Lan nha.” Vương Thiên An đưa tờ giấy đã được chụp lại các nguyên liệu cho Triệu Tuấn Kỳ xem.

Xem xong cậu liền bật cười nhìn Vương Thiên An: “Cái này là mẹ cháu ghi ra sao?”


Vương Thiên An gật đầu, vì có mấy lúc bận A Mẫn đều để lại công thức và những nguyên liệu làm sẵn cho Vương Thiên An nấu cháo mỗi khi cô vắng nhà. Các dây điện và nồi nấu luôn được A Mẫn lựa chọn tốt nhất và trẻ nhỏ có thể sử dụng mà không bị bỏng.

Thấy Triệu Tuấn Kỳ cười thì Vương Thiên An nghiêng đầu khó hiểu: “Tại sao chú cười?”

“Thì… Cái này là món Long Ngạo Thiên từng nấu cho mẹ cháu, bọn chú ai cũng biết nấu món này cả.” Triệu Tuấn Kỳ cười cười xoa đầu Vương Thiên An khiến con bé không vui lắm, liền tắt màn hình điện thoại nói: “Làm sao ngon bằng mẹ nấu được! Chú mua đi đó, quên là cháu nghỉ chơi chú.”

Vương Thiên An nói xong liền quay mặt đi chỗ khác như là đang giận dỗi. Triệu Tuấn Kỳ thấy vậy liền trêu đùa: “Ơ hay, nay còn biết giận dỗi cơ à? Tính cách này thấy quen lắm.”

Nghe câu đó Vương Thiên An giận đến đỏ mặt, đúng lúc đó Vương Mẫn An bước lại chỗ chị mình lên tiếng: “Chú mà chọc chị cháu giận, là cháu ném chú cho cá mập ăn, phanh thây chú ra nhào bột đó.”

Vương Mẫn An hất mặt, hai tay chống nạnh nhìn Triệu Tuấn Kỳ khiến cậu càng cười nhiều hơn, tiếng cười kéo theo cả Hoắc Gia Dĩnh tò mò đi lên lầu trên.

Vừa thấy tình cảnh này Hoắc Gia Dĩnh liền hỏi: “Gì mà vui vậy? Chú tham gia được không?”

“Được! Vậy chú ở đội nào? Đội có hai bé gái xinh đẹp hay đội của ông chú già nua kia?” Vương Mẫn An vừa nói vừa chỉ tay về phía Triệu Tuấn Kỳ khiến cho Hoắc Gia Dĩnh cười phá lên: “Hahaha! Không ngờ lúc trước bị A Mẫn cho ăn bạt tay, bây giờ bị con A Mẫn chê già. Tuấn Kỳ, xem ra là mày hết thời rồi.”

“Câm miệng cho tao!” Triệu Tuấn Kỳ nói xong thì đi xuống cầu thang, tay sờ sờ mặt mình, cảm thấy không hiểu nổi già chỗ nào cơ chứ.

Cùng lắm là chỉ 25 26 tuổi thôi, Long Ngạo Thiên đã 31 tuổi rồi sao không ai bảo già hết đi. Triệu Tuấn Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy không vui liền đi thẳng ra hồ bơi mà bơi.

Vương Thiên An nhìn Hoắc Gia Dĩnh và em gái mình sau đó lên tiếng: “Đừng làm ồn, chú đẹp trai đang ngủ.”

Nói rồi con bé cũng đi xuống lầu và ra ngôi nhà sau vườn nghỉ ngơi. Đó là nơi có vườn hoa oải hương và ngôi nhà gỗ. Thấy chị mình đi rồi thì Mẫn An nhìn Hoắc Gia Dĩnh hỏi: “Chú có biết chuyện về mẹ của cháu không? Kể cháu nghe đi.”

“Biết chứ! Nhưng mà cháu phải hứa là không được nói ai nghe, chú mới kể.” Hoắc Gia Dĩnh cúi người nói nhỏ với Vương Mẫn An.


Cậu cũng không muốn bị ăn đòn oan đâu, hơn nữa lỡ mà ai phát hiện cậu nhiều chuyện thì coi như xong đời. Với lại Vương Mẫn An là con của A Mẫn, thì kể cho con bé nghe một chút chắc cũng không sao.

Sau đó Hoắc Gia Dĩnh cùng Vương Mẫn An đi qua phòng khách, cậu kể lại cho Vương Mẫn An nghe quá trình khi hai người họ gặp nhau, đối đầu nhau rồi ở bên cạnh nhau như thế nào. Mẫn An nghe xong thì gật gật đầu, miệng luôn cười cười như đang suy tính điều gì đó.

Hoắc Gia Dĩnh kể xong thì nhìn Mẫn An nhắc nhở: “Nhớ đó, bằng không lần sau đừng mong chú kể gì nữa.”

“Cháu biết rồi mà. Nhưng mẹ cháu được nhiều người theo đuổi lắm, cho nên chú đẹp trai sắp mất mẹ rồi.” Vương Mẫn An chán nản nghịch bút trên bàn, thở dài nói với Hoắc Gia Dĩnh.

Hoắc Gia Dĩnh nghe xong thì cũng không thấy lạ, nhưng cậu muốn hỏi một câu khác vậy nên đã nhìn Mẫn An hỏi: “Chú có một thắc mắc, không biết Mẫn An có chịu chia sẻ cho chú biết không?”

“Chú muốn biết gì?” Vương Mẫn An lấy bánh bỏ vào miệng sau đó nghiêng đầu nhìn Hoắc Gia Dĩnh. Cậu liền buộc miệng hỏi: “Ba của cháu là ai?”

Vương Mẫn An nghe câu hỏi xong thì có chút im lặng, con bé cúi mặt hồi lâu thì nhìn Hoắc Gia Dĩnh trả lời có chút lưỡng lự: “Chuyện này… Mẹ bảo ba mất lâu rồi, không cho bọn cháu nhắc về chuyện này. Nhưng mà, cháu không tin.”

Đúng là A Mẫn nói như vậy, cũng không muốn hai đứa trẻ hỏi mãi về chuyện này nên cô đã bịa ra một lý do. Tuy nhiên hai chị em Thiên An và Mẫn An không đời nào tin. Vậy nên khi vừa gặp Long Ngạo Thiên cả hai đã quyết định đi tìm ba.

Hoắc Gia Dĩnh thấy Vương Mẫn An câu cuối khẳng định như vậy liền muốn biết lý do, “Tại sao?”


“Bởi vì khi gặp chú đẹp trai, cháu chắc chắn sau này chú ấy sẽ là ba cháu.” Vương Mẫn An cười ngây ngô, nụ cười này khiến người khác không thể nào mà không yêu thương bảo bọc.

“Phụt… Hahaha! Sao cháu dám khẳng định như thế chứ.” Hoắc Gia Dĩnh liền phụt cười, không nghĩ tới Mẫn An lại nói ra được lý do đó.

Nhưng quả thật nhìn Mẫn An và Thiên An có chút giống Long Ngạo Thiên, cậu cũng thật nghi ngờ không biết hai đứa bé này có phải là con của Long Ngạo Thiên hay không.

“Bởi vì mẹ và hai chị em cháu đều đẹp, cho nên chỉ có chú đẹp trai mới làm ba bọn cháu được thôi.” Mẫn An thản nhiên nói, con nít đúng là nghĩ gì nói nấy mà. Hoắc Gia Dĩnh liền trêu đùa: “Cháu không sợ mẹ cháu nghe được à?”

“Sợ chứ! Vậy nên chú không được nói ra, nếu không cháu sẽ tiết lộ hết những điều chú nói đấy.” Mẫn An đứng dậy nhìn Hoắc Gia Dĩnh chống nạnh, lời nói nghiêm túc nhưng gương mặt của con bé khiến cậu thật buồn cười mà xoa đầu nói: “Rồi rồi, bây giờ chú dẫn cháu đi dạo được không?”

“Vâng! Chú Dĩnh là nhất.” Vương Mẫn An nói xong thì dang hai tay ra để Hoắc Gia Dĩnh bế lên.

Cả hai cùng đi dạo ở sau vườn và vui chơi. Triệu Tuấn Kỳ sau khi bơi chán rồi cũng rời khỏi hồ bơi mà lái xe rời đi, bởi vì cậu đã hứa với Vương Thiên An mua một số nguyên liệu để nấu cháo.

Đại Lan và Tiểu Lan vẫn luôn làm việc của mình, chỉ là hai người cảm thấy hình như cả Long Gia đều thay đổi rồi. Long Gia từ một nơi nghiêm túc lạnh lẽo bây giờ đã ấm cúng hơn, có tiếng trẻ con vui đùa, có sự yên bình một cách khó tả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận