Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Ở một nơi khác vẫn luôn có một người chăm sóc cho A Mẫn đến không ngủ suốt cả đêm, còn liên tục canh chừng vì cô gần sáng lại phát sốt. Các vết thương trên tay A Mẫn cũng được băng bó, mọi hành động diễn ra dường như rất nhẹ nhàng, bởi vì người kia sợ sẽ làm A Mẫn đau.

Mặt trời đã qua đỉnh núi, ánh nắng cũng chiếu thẳng vào căn phòng bên trong xuyên qua tấm màn mỏng manh. A Mẫn bị ánh nắng làm cho tỉnh giấc, cả người cô đều cảm thấy ê ẩm khó chịu, cổ họng cũng khô khan.

A Mẫn đưa tay lên che ánh nắng mới thấy cánh tay bị thương đã được băng bó, tay còn lại hình như đã bị ai giữ chặt rồi. Cô quay sang nhìn thì thấy một chàng trai đàn gục đầu ngủ ở cạnh giường cô. A Mẫn trầm lặng nhìn chàng trai đó ngủ, tuy không rõ mặt nhưng cô đoán cũng biết người này là ai.

A Mẫn với tay lấy ly nước trên bàn nhưng không tới, cũng không thể rút tay lại để tránh người kia tỉnh giấc. A Mẫn cố với tay thì chợt bị giữ lại, người kia ngẩng mặt lên nhìn cô khiến cô bất giác im lặng không nói gì.

“Khát rồi sao không nói tôi lấy giúp em? Hay là em sợ làm tôi tỉnh giấc?” Người kia nói giọng trầm lắng, nhìn A Mẫn có chút nhíu mày.

A Mẫn rút tay mình lại, người kia thấy vậy thì cười một cái sau đó ngồi dậy lấy ly nước đưa cho cô uống. A Mẫn uống xong thì đặt lại cái ly trên bàn rồi nói: “Tam Ca, anh cứu tôi sao?”

“Nếu không phải tôi, chẳng lẽ lại là cái tên Long Ngạo Thiên đó?” A Tam nhíu mày khó chịu, ở phòng của cậu, ở trước mặt cậu thì đương nhiên là cậu cứu rồi.

A Mẫn trầm ngâm một lúc thì nhìn A Tam, “Xin lỗi! Tôi chỉ là hỏi theo thói quen thôi.”


A Mẫn nói xong thì bước xuống giường kéo màn qua một bên. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật là vùng ngoại ô. Đã năm năm rồi, cô cũng không rõ đây là ngoại ô ở đâu. Cô cười buồn, vậy mà trốn cũng không được, xem ra lại sắp phải đón nhận một trận giông bão nữa rồi.

A Tam lại gần chỗ A Mẫn đứng, giọng nói có chút dịu dàng: “Vết thương của em có độc, nhưng tôi đã giúp em rồi. Không để lại sẹo, không ảnh hưởng sau này.”

“Cảm ơn! Nhưng hôm qua làm sao anh lại biết tôi ở đó, còn kịp thời cứu tôi?” A Mẫn dựa lưng vào thành lan can hỏi A Tam.

Cô có chút tò mò, cũng cảm thấy khó hiểu, không lý nào A Tam lại xuất hiện trùng hợp như thế được. A Mẫn cũng nghi ngờ chuyện này chắc chắn có liên quan đến ai đó, mà mục đích chính là nhắm vào cô. Người A Mẫn gây thù không ít, nhưng hận cô đến mức đuổi cùng giết tận mà không lộ diện thật khiến A Mẫn muốn biết là ai.

A Tam nhìn xa xăm, cậu trước giờ hầu như chưa từng nói dối. Ngoại lệ chỉ có chuyện của A Mẫn mà thôi. Cho nên hôm nay, cậu lại lựa chọn nói thật, nhưng cũng không thật hoàn toàn.

“Nếu tôi muốn biết em ở đâu, tự khắc tôi sẽ tìm ra. Về việc đúng lúc cứu em, là vì có người nói cho tôi biết.”

A Tam nhìn A Mẫn thẳng thắn, đúng là có người nói cho cậu biết nhưng cậu sẽ không nói cho A Mẫn biết người đó là ai. Việc biết A Mẫn ở đâu, là vì cậu đã lén cài định vị bên trong điện thoại A Mẫn.

A Mẫn nghe vậy liền hỏi tiếp: “Anh có biết người đó là ai không?”

“Không biết! Hơn nữa là tôi cứu em, em chỉ cảm ơn là xong thôi sao?” A Tam tỏ vẻ khó chịu, cố tình nói sang chuyện khác để A Mẫn không hỏi vấn đề khó xử này nữa.

A Mẫn nghe A Tam nói vậy thì nhíu mày, “Vậy anh muốn gì nữa?”

“Sau này đừng có liều lĩnh, không phải lần nào tôi cũng kịp thời cứu em đâu. Cho dù là Long Ngạo Thiên, cũng chưa chắc đến kịp. Em đừng nghĩ bản thân bất tử hay may mắn, nếu không em chết lúc nào mà không biết đấy.”

A Tam nhắc nhở, kèm theo một cái thở dài nhìn A Mẫn. Cô đúng là lúc nào cũng chỉ biết liều lĩnh, hậu quả thì nghĩ một mà không nghĩ mười. Cho nên nhiều lần suýt mất mạng đều là vì bản tính thích làm gì thì làm của cô.

“Tam Ca, hôm nay anh nói nhiều thật đấy. Nhưng mà anh nói đúng, tôi không phải lúc nào cũng gặp may mắn. Chỉ là nếu đưa ra lựa chọn, thì tôi vẫn chọn cái lợi cho sau này nhiều hơn.”


A Mẫn nhìn xa xăm vùng ngoại ô cười, lợi ích ai mà không thích. Việc đặt lợi ích cho riêng mình thì đó chính là ích kỷ, mà sự ích kỷ này đôi khi lại làm hại rất nhiều người. Cho nên nếu phải tính toán để chọn lựa, A Mẫn vẫn sẽ chọn cái lợi cho nhiều người hơn là một mình cô.

A Tam nghe A Mẫn nói vậy liền không đồng tình. Vẻ mặt có chút tức giận, cậu đưa hai tay nắm lấy vai A Mẫn nói: “Long Ngạo Thiên làm tổn thương em như vậy, em còn cứu hắn ta? Tôi không hiểu em nghĩ gì, chỉ cảm thấy Long Ngạo Thiên nên chết đi thì hơn.”

A Mẫn không trách A Tam, bởi vì lời của A Tam nói không phải không có lý. Nhưng cô làm sao có thể để Long Ngạo Thiên chết được, mà cũng không hẳn là không thể, chỉ là không nỡ mà thôi.

A Mẫn nhìn A Tam, nói vài lời: “Nếu Long Ngạo Thiên chết rồi, thì người vô tội chết theo cũng không ít. Nhưng tôi lại khác, tôi chết rồi thì cũng có ai chết theo đâu.”

“Có! Nếu em có chuyện, tôi nhất định kéo cả Long Gia lót đường cho em.” A Tam phản bác lại, trước giờ A Mẫn ít khi thấy A Tam mất bình tĩnh như thế này.

Cô thở dài nhìn vai mình, A Tam hiểu ý liền buông tay sau đó xin lỗi: “Xin lỗi, là do tôi mất kiên nhẫn.”

“Bỏ đi! Dù sao thì tôi cứ có cảm giác nhiều thế lực đang đấu đá sau lưng tôi.” A Mẫn không muốn A Tam tự trách bản thân nên liền lái sang chuyện khác, cô cũng thật tò mò không biết ai đang ở sau lưng cô mà giở trò nữa.

A Tam khó hiểu nhìn A Mẫn, “Ý em là sao?”

“Thì tôi cảm thấy, có người muốn hại tôi, nhưng cũng có người muốn giúp tôi. Thế chẳng phải hai thế lực đó đang đấu đá nhau vì tôi sao?”


A Tam tỏ vẻ như hiểu ra gì đó nhưng chuyện này từ lâu cậu đã biết rồi. Thế lực bảo vệ A Mẫn chẳng phải là boss và cậu sao, mà cậu và boss là ở Zero. Còn về việc ai muốn hại A Mẫn đến cùng thì vẫn còn là ẩn số. Nhưng A Tam biết những kẻ muốn hại A Mẫn chắc chắn đã bị A Mẫn nắm được gì đó trong tay rồi.

Cậu nhìn A Mẫn đùa: “Qua năm năm, trực giác em vẫn rất nhạy nhỉ? Nhưng tôi cũng tò mò, em đắc tội ai mà để người ta truy cùng giết tận vậy?”

A Mẫn nghe vậy thì nhún vai tỏ vẻ vô tội, “Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Nếu nói chuyện ân oán, tôi mới là người đi báo thù đó.”

A Mẫn bất mãn, nói đến chuyện tìm người đòi lại công bằng thì A Mẫn là người nên đi tìm mới phải. Đằng này cô chưa làm gì ai, người ta đã một mực muốn dồn cô vào đường cùng rồi.

Thấy dáng vẻ bất mãn của A Mẫn thì A Tam xoa đầu cô một cái sau đó nhắc nhở: “Gần đây em nên cẩn thận một chút, đừng có để đầu óc trên mây. Chuyện em về nước, thế giới ngầm đều biết.”

“Biết thì sao? Vốn dĩ tôi cũng không định tái xuất nữa. Nhưng mà vì xảy ra chút chuyện cho nên tôi sẽ quay lại.”

A Mẫn đi lại giường ngồi xuống nhìn A Tam, cô không quan tâm việc thế giới ngầm như thế nào. Nhưng mà cô sẽ không để họ lộng hành muốn làm gì thì làm như năm năm trước đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận