28. Ngộ sát
Vương Nhất Bác cảm giác hôm nay Tiêu Chiến có gì đó khác khác.
Trong những lần thân mật ít ỏi của hai người, Tiêu Chiến vẫn luôn vừa bị động vừa thẹn thùng, Vương Nhất Bác cũng từng hỏi người yêu, dò xem cảm giác của đối phương, có dễ chịu không, có đau quá không, thích tư thế nào hơn, nhưng mà Tiêu Chiến không chịu nói, nên cậu chỉ có thể nhặt nhạnh đáp án từ phản ứng trên thân thể người yêu, sau đó tự an ủi mình rằng biểu hiện của mình cũng coi là xuất sắc.
Nhưng đêm nay, Tiêu Chiến lại chủ động, thậm chí vội vàng, dường như liều mạng muốn chứng minh cái gì đó, hoặc là muốn bắt lấy thứ gì đó.
Lúc bắt đầu thì ôm cậu gặm lung tung, như động vật nhỏ dùng răng sữa nhòn nhọn cắn môi, cằm, cổ và bả vai cậu. Sau đó lại chủ động nắm lấy cậu, khoé mắt đỏ đỏ, tựa như vô cùng hưng phấn, lại dường như có một chút khổ sở, hung hăng ấm ức mà uy hiếp bên tai cậu: "Đây là của anh, tất cả đều là của anh, không cho người khác chạm vào."
5
Sự khiêu khích vụng về mà ngây ngô như thế, đủ khiến cậu không thể kiềm chế được, trong tiếng thở dốc chợt xốc lên, thuận thế liếm láp vành tai người yêu, đỉnh lộng trong lòng bàn tay ấm áp của đối phương, giành lại quyền chủ động dễ như trở bàn tay.
"Đều là của bảo bảo..." Đôi môi truợt xuống, ngậm lấy hầu kết của Tiêu Chiến, cậu nói: "... Nó rất hoan nghênh anh đến làm bất cứ thứ gì cũng được."
Lúc trước vào thời điểm này Tiêu Chiến đều luôn yếu ớt, phảng phất như thể không cần dùng bao nhiêu sức lực cũng đã sụp đổ, hôm nay vẫn vậy. Cậu nhìn người yêu mềm như bông ôm lấy mình, khoé mắt ứa nước, theo động tác của mình mà treo trên lông mi sắp ngã xuống, khiến lòng cậu không khống chế nổi ý nghĩ xấu xa, muốn bắt nạt người ta tàn nhẫn thêm chút nữa, hoàn toàn phá nát mỹ nhân xinh đẹp khiến trái tim mình đập loạn này, rồi lại kiên nhẫn mà sửa lại từng chút, tựa hồ như chỉ có vậy mới có thể khiến người này hoàn toàn biến thành của mình.
Nghĩ thì nghĩ vậy, lúc trước Vương Nhất Bác cứ luôn thấy không đành lòng, sợ Tiêu Chiến mệt mỏi, đau, vì thế vừa phóng túng lại giữ lại một sợi lý trí. Nhưng hôm nay cậu thật sự không làm được, hôm nay Tiêu Chiến vẫn yếu ớt như cũ, nhưng lại tham lam vô cùng, không ngừng ở bên tai cậu nói những lời khiến cậu muốn phát điên, khen ngợi cậu, cổ vũ cậu, một bên khen cậu giỏi quá một bên lại nhẹ nhàng nói yêu cậu, đến cuối cùng rõ ràng đã mệt tới cả người nhũn ra, đôi mắt cũng không mở nổi, lại vẫn ôm chặt cậu, dùng khí âm nức nở làm nũng, không cho cậu lui ra ngoài.
1
Hai người chịu đủ nhớ nhung đều đang phát điên. Triền miên lâu dài qua đi rồi, cậu ôm Tiêu Chiến vào phòng tắm lại một lần, ngâm mình trong nước ấm như uyên ương quấn quýt, Tiêu Chiến tựa vào lồng ngực cậu dường như sắp ngủ, lại vẫn nói như cũ: "Em không được thích người khác..."
1
Cậu quay mặt sang, hôn lên thái dương người yêu, tay đặt sau lưng Tiêu Chiến vuốt ve trên dưới xương sống, dịu giọng an ủi: "Em sẽ không đâu, em chỉ có anh thôi, chỉ có một mình bảo bảo thôi."
"Vậy em sẽ luôn luôn thích anh sao..."
"Ừ, luôn luôn thích anh."
"Nếu như em dám gạt anh..." Dường như bạn nhỏ ấm ức, "...Anh sẽ không bao giờ gặp em nữa."
"Đây là hình phạt nặng nhất thế giới rồi," Vương Nhất Bác cười khẽ nói: "Thế nên em nhất định không dám lừa anh đâu, kim chủ bảo bảo của em."
Hai kẻ điên sáng sớm hôm sau dậy mới thấy, trên cổ toàn là dấu vết dâu tây bị đối phương gặm ra, môi dưới của Vương Nhất Bác còn rách, dấu vết đậm nhạt trên cổ tay và eo Tiêu Chiến đều là chứng cứ phạm tội của ai đó. Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, đều ngại trách nhau, chỉ có thể giúp nhau bôi kem che khuyết điểm lên, bôi được một nửa lại cười điên cuồng không ngừng. Vừa đánh vừa nghịch vừa sửa sang lại, lề mề đến 6 rưỡi chuyên viên trang điểm tới, Đàm Phong Thu cũng tới gõ cửa, hỏi Cao Tâm Duyệt có thể sang bên này trang điểm cùng không.
2
Hai người bọn họ quay show hầu như đều để mặt mộc, nhiều lắm cũng chỉ dùng kem nền che quầng thâm mắt, dấu vết trên cổ đã xử lí xong, Vương Nhất Bác không muốn cãi cọ với người đại diện, đứng lên mặc áo khoác, nói: "Bọn em xong rồi, để chị sang phòng cô ấy trang điểm cho cô ấy luôn đi."
Đàm Phong Thu vốn dĩ đã chột dạ, đương nhiên không kiên trì nói gì thêm, cười nói: "Cũng được, bây giờ các cậu định ra ngoài à? 8 rưỡi mới bắt đầu quay đấy."
"Xuống lầu ăn sáng."
Đàm Phong Thu thấy kỳ lạ: "Không phải trước khi quay cậu đều không ăn gì sao?"
Vương Nhất Bác săn sóc khoác áo ngoài cho người yêu, nắm tay ra khỏi phòng, thuận tiện rút thẻ phòng, trước khi đóng cửa nói: "Đi quay với vợ thì khác."
Đôi trẻ vui vẻ chọn ba vị bánh bao dưới nhà hàng, mỗi người một phần tổng cộng sáu cái, đặt trên đĩa, Vương Nhất Bác liền chụp một bức ảnh đăng lên weibo, ghi cap: Đơn giản vui vẻ.
2
Đúng 8 rưỡi mọi người xuất phát đến Thanh Đông lăng, tổ tiết mục dường như phất lên nhanh chóng, cái xe bus nhỏ mộc mạc lúc trước đã không thấy đâu, đổi thành ba chiếc SUV màu cam. Đạo diễn đơn giản giới thiệu Cao Tâm Duyệt với mọi người xong, liền chia 6 người nam nữ phối hợp thành 3 nhóm, Vương Nhất Bác và Cao Tâm Duyệt một xe.
Ghế sau SUV rất rộng, Vương Nhất Bác rất có ý tìm đường sống mà ngồi sát vào cửa xe, cách xa vị sư muội của mình cả dải ngân hài. Nhưng cậu không thể ngăn cản đối phương đến gần mình được, trong xe lắp camera, cậu cũng không thể lạnh mặt không trả lời. Cũng may là đi chỉ có 20 phút, hơn nữa Cao Tâm Duyệt cũng không nói nhiều lắm.
Đoàn người đến bia đá trước Thanh Đông lăng quay mở màn, Vương Nhất Bác vừa xuống xe đã chậm rãi đến bên cạnh Tiêu Chiến, còn nhân lúc tổ tiết mục bày vị trí máy quay lặng lẽ kề tai nói với người yêu.
"Em nhớ anh." Cậu nói.
Tiêu Chiến cười trừng mắt nhìn cậu một cái, dùng khẩu hình nói: Câm miệng.
"Không muốn đi xe với người khác đâu." Mặc kệ anh có giận hay không, dỗ trước đã.
Tiêu Chiến quả nhiên vui vẻ, nhưng biểu cảm vẫn rất lạnh lùng, tỏ vẻ không tin tưởng lắm. Anh nhanh chóng lại gần chút nữa, "Chiều về em nhớ phải theo sát anh đấy, chúng ta ngồi một xe."
Cái show này vẫn mang theo một chút cảm giác kì bì như trước, sáu vị khách mời mỗi người một tấm thẻ, bên trên có một hoa văn khó hiểu. Đạo diễn nói: "Hoa văn này đại diện cho thân phận của các vị, ý nghĩa của hoa văn thì có thể tìm được trong nghĩa trang. Giải được thân phận chính xác của mình xong thì mọi người sẽ nhận được tấm thẻ nhiệm vụ lần này. Xin hãy chú ý, trong số mọi người có hai người thân phận đặc biệt, nhiệm vụ đối lập với bốn người còn lại, đội nào hoàn thành nhiệm vụ trước thì sẽ thắng, phần thưởng là món quà kỉ niệm rất đáng quý mà người trông lăng chuẩn bị."
2
Điền Thuần giơ tay hỏi: "Thế nên tổng cộng chỉ có hai nhiệm vụ, người tốt một cái người xấu một cái, đội nào hoàn thành trước thì thắng cả đúng không?"
"Lý giải chính xác."
"Thế không công bằng." Hạ Thương Vũ nói, "Người tốt thì có bốn mà người xấu có mỗi hai, về nhân số đã thiệt rồi."
"Nghe tôi nói hết đã." Đạo diễn giải thích: "Một trong hai người có thân phận đặc biệt sẽ có một cơ hội sống lại, hơn nữa sau khi sống lại thì chỉ có người đó biết thôi chứ người khác thì không, thế nên người đó có thể ẩn thân tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ."
1
Mọi người hiểu ra, trò chơi lập tức trở nên thú vị.
Vương Nhất Bác ngắm nghía hoa văn của những người khác, rồi lại nhìn Tiêu Chiến, nói: "Hai chúng ta hẳn là người có thân phận giống nhau."
Bởi vì chỉ có hoa văn của bọn họ tương tự nhau nhất, Tiêu Chiến lại cười nói: "Bây giờ thì chưa nói được đâu."
Giải thích mở màn xong, mọi người liền lục tục đi vào nghĩa trang bắt đầu trò chơi.
Thanh Đông lăng có diện tích 80km vuông, ngoài trừ kiến trúc trên mặt đất thì còn có cả cung điện ngầm. Để tiết kiệm thời gian, tổ tiết mục cung cấp xe bus du lịch cho họ. Vương Nhất Bác đương nhiên vẫn phải theo sát vợ mình, Điền Thuần theo thường lệ đi cùng với Phó Thục Trinh, Cao Tâm Duyệt mới đến, lại là người mới trong giới, mọi người đều không quen biết cô, nên có vẻ lạ lẫm, Hạ Thương Vũ dù gì cũng là đàn ông, không tiện mở lời nói chuyện. Tiêu Chiến thấy cô một mình ngồi ở hàng sau cùng của xe, vừa xấu hổ lại đáng thương, cũng có chút không đành lòng, liền lặng lẽ hỏi Vương Nhất Bác: "Không phải anh Phong bảo em săn sóc cô ấy một chút sao? Có phải em nên gọi cô ấy theo không?"
Vương Nhất Bác bất mãn nói: "Sao tự nhiên Tiêu lão sư lại hào phóng thế."
"Anh sợ em bị Đỗ tổng treo lên tẩn thôi." Tiêu Chiến cười xấu xa nói, "Đỗ tổng phạt em thì còn tốt, chỉ sợ bố người ta muốn làm khó dễ em thôi."
Cậu nắm lấy tay Tiêu Chiến ở nơi camera không nhìn thấy, đắc ý nói: "Ai sợ ai, em cũng là người có kim chủ đấy."
Tiêu Chiến bị cậu chọc bật cười, Điền Thuần ở phía trước liền quay đầu lại, vẻ mặt bị nhét đầy cẩu lương sống không còn gì luyến tiếc, "Vương lão sư Tiêu lão sư lại bắt đầu rồi đấy hả?"
Trong lúc nói chuyện, xe du lịch vừa vặn đi qua một bức tượng đá, Tiêu Chiến đột nhiên vỗ lan can gọi: "Bác tài ơi dừng một chút!"
Vương Nhất Bác theo anh xuống xe, chạy đến sau lưng bức tượng kia, liếc mắt liền thấy hoa văn tương tự với tấm thẻ của mình, Vương Nhất Bác kinh ngạc cảm thán nói: "Thế này mà cũng phát hiện ra được à?! Anh có thiên lý nhãn sao?"
Tiêu Chiến cẩn thận so sánh với tấm thẻ của mình: "Giống của em hơn, chắc không phải của anh."
Bức tượng đội mũ, trong tay cầm trường kiếm, biểu cảm trang nghiêm, Vương Nhất Bác nói thầm: "Đây là võ tướng nhỉ..."
Tiêu Chiến dường như bị cậu đánh thức, lập tức chạy dọc đường mấy bước, Vương Nhất Bác chú ý thấy bức tượng ở phía trước hơi khác, trông ăn vận có vẻ là văn thần.
Mà Tiêu Chiến quả thật đã tìm thấy hoa văn tương xứng với mình ở phía sau văn thần.
Hai người lần lượt dùng điện thoại của kim chủ baba nhắn tin cho đạo diễn, kết quả xác nhận được thân phận, sau đó tấm thẻ nhiệm vụ đã được đưa đến.
Trên màn hình điện thoại của Vương Nhất Bác hiện lên bốn chữ to lù lù: Ám sát Càn Long.
Cùng với một dòng chữ nhỏ bên dưới: Cách hành thích của bạn là vỗ bả vai đối phương, người bị vỗ sẽ lập tức bị loại, bao gồm cả đồng đội của bạn.
Cũng hấp dẫn nhỉ, cuối cùng đến lượt mình làm phản diện rồi, cậu nghĩ thế, liền nhìn sang điện thoại Tiêu Chiến, đối phương lập tức nhảy sang một bên, cười tủm tỉm giấu điện thoại ra sau.
1
Vương Nhất Bác tỏ vẻ thương tâm, "Trời ạ Tiêu lão sư," cậu nói, "Không ngờ giữa chúng ta chỉ là tình yêu giả dối thôi."
Tiêu Chiến đã biến thân thành một con hồ ly, khoé môi cong lên vẻ giảo hoạt, "Bây giờ anh là văn thần, em là võ tướng, giữa chúng ta không có tình yêu."
Được thôi, dù gì cũng đang đi làm, phải có tinh thần chơi. Vương Nhất Bác nghĩ, nếu nhiệm vụ của phản diện là ám sát Càn Long, vậy thì chắc người tốt sẽ là bảo vệ Càn Long. Vậy bước tiếp theo tốt nhất là tìm ra ai là Càn Long, thật sự không tìm được thì nhận đồng đội trước cũng được.
Xuyên qua con đường thần đạo dài, mọi người xuống xe lần lượt vào trong lăng tẩm tìm hoa văn của mình. Vương Nhất Bác nghi ngờ Càn Long là Hạ Thương Vũ, quyết định đi theo anh, lại bị Cao Tâm Duyệt ngáng chân, "Học trưởng, em muốn đến địa cung Dung phi xem một chút, nhưng mà bên này tối quá em hơi sợ..." Cô thẹn thùng khẩn cầu: "Nếu học trưởng đã tìm thấy hoa văn của mình rồi thì có thể đi cùng em được không?"
1
Lúc nói chuyện Điền Thuần đi ngang qua, cô luôn nghĩ sao nói vậy, lập tức đùa nói: "Sợ ma còn đến quay cái show này á?"
4
Cao Tâm Duyệt nghẹn họng, Điền Thuần nói xong đi mất, bên cạnh có tận 2 cái camera quay, Vương Nhất Bác không tiện từ chối cô, cậu quay đầu tìm kiếm, Tiêu Chiến ở cách đó không xa đang nói chuyện với Hạ Thương Vũ, vẫn chưa để ý đến bên này. Vương Nhất Bác không có cách nào, đành phải nói: "Tôi đi cùng cô vậy."
Trong địa cung đúng là lạnh lẽo u ám, nhưng trên đỉnh cung có treo đèn dây tóc, thật ra cũng không đáng sợ lắm. Địa cung Dung phi quy mô không lớn, vách tường cũng nhẵn mịn không có điêu khắc biểu tượng gì. Vương Nhất Bác nghĩ không ra: "Vì sao cô lại nghĩ ở đây sẽ có hoa văn của cô?"
"Lúc trước em đã xem phim phóng sự Thanh Đông lăng, có nói về hoa văn này, ở ngay địa cung Dung phi." Cao Tâm Duyệt lập tức đi vào nội điện địa cung, nhanh chóng chỉ vào cửa đá nói: "Nhìn xem, ở ngay đây này!"
Quả nhiên là giống y hệt hoa văn trên tấm thẻ của cô, thế nên thân phận của Cao Tâm Duyệt là Dung phi.
Đạo diễn gửi thẻ nhiệm vụ đến, Cao Tâm Duyệt xem xong liền có chút kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu hỏi cậu: "Em có thể tin tưởng học trưởng không?"
Vương Nhất Bác chưa hiểu gì, Cao Tâm Duyệt đã đưa màn hình ra cho cậu xem, muốn tránh đã không kịp nữa, chưa kịp phòng bị đã thấy được dòng chữ: Ám sát Càn Long.
Cao Tâm Duyệt cười hỏi: "Học trưởng là đồng đội của em sao?"
Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy cô thoải mái thật. "Ngộ nhỡ không phải tôi thì sao?"
"Em có thể ám sát anh."
"Cô không sợ bị tôi giết trước sao?"
Cao Tâm Duyệt rõ ràng bắt đầu thả lỏng, từ căng thẳng thành thong dong, "Kỹ năng ám sát của em phát động sẽ nhanh hơn anh."
Vương Nhất Bác có qua có lại, lấy điện thoại ra tỏ rõ thân phận, Cao Tâm Duyệt lập tức cười nói: "Thật tốt quá, chúng ta có thể bắt đầu hành thích rồi."
"Không phải đạo diễn nói phản diện sẽ có một người được sống lại sao?" Vương Nhất Bác hỏi: "Ở chỗ cô à?"
1
"Em không có."
"Lạ thật, tôi cũng không có."
Cao Tâm Duyệt nói: "Có lẽ là sau lần đầu tiên bị ám sát mới cho chúng ta biết."
Vương Nhất Bác cảm thấy có lý, cũng không theo đuổi đề tài này nữa, hai người rời khỏi địa cung, bắt đầu miệt mài tìm kiếm con mồi.
Sau khi lên mặt đất, đi một lát liền phát hiện ra Tiêu Chiến chờ ở gần cửa Dụ lăng, Tiêu Chiến vẫy tay chào bọn họ, nói: "Hạ lão sư gian quá, vứt anh ở đây tự vào địa cung rồi."
Người trong Dụ lăng chính là Càn Long, Vương Nhất Bác hỏi: "Thân phận của Hạ lão sư là Càn Long sao?"
"Hình như anh ấy nghi ngờ thế." Tiêu Chiến cẩn thận quan sát cậu và Cao Tâm Duyệt, cười như không cười nói: "Xem ra em đã tìm thấy đồng đội rồi."
"Đúng vậy, Tiêu lão sư mau đi đi, em không muốn ngộ thương anh."
Tiêu Chiến biểu cảm nghi hoặc: "Sao em lại biết anh không phải đồng đội của các em?"
"Phản diện có hai người thôi mà."
Tiêu Chiến ngoài ý muốn nói, "Các em là phản diện?"
"Đúng vậy." Cậu cười nhìn qua, "Chẳng lẽ anh cũng thế?"
"Anh cũng thế..."
"Đừng diễn nữa Tiêu lão sư."
Biểu cảm của Tiêu Chiến dần bình tĩnh lại, trong ánh mắt mơ hồ có ý cười, nhưng nhạt hơn trước rất nhiều, nhìn chằm chằm cậu nói: "Anh thật sự là phản diện, nhiệm vụ của anh là ám sát Càn Long."
Cậu đương nhiên không phải không tin Tiêu Chiến, thật sự là vì đã tận mắt nhìn thấy thẻ thân phận của Cao Tâm Duyệt, mà mấy tháng trước chơi trò nằm vùng kiểu này ở Vân Nam, Tiêu Chiến đã thành công giấu thân phận. Tiêu Chiến chơi trò chơi rất nhập tâm, tổ tiếp mục rất thích khách mời như thế.
Nhưng thật ra cũng có thể xác nhận được Tiêu Chiến không phải là Càn Long, thế nên không cần đối chọi gay gắt, vì thế Vương Nhất Bác hàm hồ nói: "Chúng ta ở đây cùng đợi Hạ lão sư đi."
Biểu cảm của Tiêu Chiến không thay đổi, dường như đã nhìn thấu lựa chọn trong lòng cậu, đột nhiên đi đến gần cậu, nâng cánh tay chuẩn bị vỗ bả vai cậu. Vương Nhất Bác theo bản năng lui về sau một bước, lại vẫn không rời khỏi phạm vi đối phương có thể chạm đến, vì thế cũng giống như đùa giỡn hàng ngày, Vương Nhất Bác phản ứng nhanh chóng vỗ một cái lên vai Tiêu Chiến.
Giây tiếp theo, cậu liền nghe thấy tiếng loa báo trong nghĩa trang.
"Các thành viên xin chú ý, Tiêu Chiến đã bị loại, Tiêu Chiến đã bị loại."
Cặp mắt kia mờ mịt vô tội, phảng phất như nhất thời còn chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra, mãi đến lúc nhân viên công tác đi tới đưa người đi, mới toát ra một chút ấm ức, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi. Tiêu Chiến xoay người, trầm mặc rời đi.
3
Vương Nhất Bác đứng tại chỗ, hối hận không kịp.
Một chút ấm ức nho nhỏ ấy đủ để cậu tin rằng, mình vừa mới "ngộ sát" Tiêu Chiến mất rồi.
2
__________
Thôi xong kì này là heo toang =))))
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...