Mai Mắn Ba Đời

29. Nửa tiếng

Tối hôm qua vừa mới dỗ xong, còn chưa đến nửa ngày mình đã tự tìm đường chết rồi, vốn dĩ gặp nhau đã không dễ, sao lại cứ chọc cho Tiêu Chiến không vui thế nhỉ...

Thời gian sau đó, Vương Nhất Bác căn bản không còn tâm tư chơi đùa gì nữa. Sau khi Hạ Thương Vũ đi từ địa cung lên, Cao Tâm Duyệt lặng lẽ hỏi cậu có muốn động thủ không, thật ra so với giết người thì Vương Nhất Bác càng mong bị người khác giết hơn, như vậy cậu có thể đến phòng nghỉ gặp Tiêu Chiến...

Tiếc là Hạ lão sư chẳng có mắt nhìn gì cả, bị cậu khiêu khích rõ ràng ngấm ngầm rồi lại nghi ngờ cậu giả vờ, không chịu động thủ. Cuối cùng Cao Tâm Duyệt dùng năng lực, Hạ Thương Vũ bị xử lý giữa một đám câu thần chú nghe không hiểu gì.

Trò chơi vẫn còn tiếp tục, tức là Càn Long vẫn còn ở lại. Vương Nhất Bác vừa đi vừa nghĩ, nếu như Tiêu Chiến cũng là phản diện, thì tức là không chỉ có hai người xấu, nhưng tại sao lại không giống lời đạo diễn nói? Chẳng lẽ...

Cậu đột nhiên dừng lại, Cao Tâm Duyệt bên cạnh thấy kỳ lạ hỏi: "Làm sao thế học trưởng?"

"Đạo diễn không hề nói thân phận đặc biệt là phản diện mà! Chúng ta bị trò chơi này lừa rồi!" Vương Nhất Bác vô cùng ảo não, "Chỉ có hai người có thân phận đặc biệt, mọi người liền cho rằng đó là phản diện, nhưng thật ra có những bốn phản diện, chỉ còn lại hai người, một là bản thân Càn Long, một là người thủ vệ, hai người bọn họ mới là người có thân phận đặc biệt."

Cao Tâm Duyệt ngạc nhiên mở miệng: "Thế tức là chúng ta... giết người nhà rồi hả?"

"Tiêu Chiến nhất định là cùng đội với chúng ta, thân phận của Hạ lão sư thì không rõ lắm, nhưng anh ấy nghi ngờ tôi giả bộ mà lại không giết tôi, rất có thể là người bảo vệ Càn Long."

"Chúng ta phải nhanh chóng tìm được chị Thuần với Thục Trinh."

Vương Nhất Bác ủ rũ cụp đuôi ừ một tiếng, "Tôi thật là ngốc điên mất rồi, quay bao nhiêu show thế mà còn bị đạo diễn lừa."

Bọn họ nghe thấy loa nhắc nhở "Điền Thuần đã bị loại" xong mới tìm thấy hai cô gái ở gần lăng Từ Hi, Điền Thuần vô cùng đáng thương bị nhân viên công tác đưa đi, Vương Nhất Bác hỏi Phó Thục Trinh: "Vì sao cô lại giết chị ấy?"

Phó Thục Trinh vô cùng cảnh giác, trước sau vẫn duy trì khoảng cách 7 8 mét với bọn họ, cười hỏi lại: "Sao tôi phải nói cho anh?"

"Cô có nói không cũng không sao, trò chơi kết thúc rồi." Vương Nhất Bác nói, "Thân phận của chúng tôi đã được xác nhận rồi, bây giờ trò chơi chưa thông báo kết thúc, mà chỉ còn lại mỗi cô, vậy cô nhất định là Càn Long."

"Tôi không phải Càn Long."
1

Vương Nhất Bác đương nhiên không tin, nhắc nhở Cao Tâm Duyệt đọc thần chú xử lý kẻ địch cuối cùng, Cao Tâm Duyệt lại nói: "Học trưởng, năng lực của em cần thời gian phục hồi, không thể dùng lại trong vòng 15 phút."

Xem ra bàn tay vàng cũng có hạn chế, Vương Nhất Bác không khỏi buồn cười nghĩ, đạo diễn còn biết cân bằng thế lực hai bên ấy nhỉ.

Vậy thì chỉ có mình tự ra tay được thôi. Cậu đi đến bên cạnh Phó Thục Trinh, tươi cười tỏ vẻ xin lỗi, Phó Thục Trinh không ngừng lùi về sau, cũng có ý khuyên bảo cậu: "Bây giờ anh còn chưa xác nhận được tôi là địch hay bạn cơ mà, đừng quên là còn có người âm thầm sống lại được đây."
1


Theo suy luận vừa rồi, người sống lại được nhất định là người tốt, hơn nữa chỉ còn lại một ghế phản diện, chẳng lẽ là Phó Thục Trinh sao? Aiya, Vương Nhất Bác không bình tĩnh nổi, chỉ muốn kết thúc trò chơi cho nhanh, so với dỗ dành vợ thì thắng thua chẳng là gì.

"Vậy cô nói xem vì sao cô lại giết Điền Thuần."

Phó Thục Trinh đành phải nói: "Bởi vì chị ấy là Từ Hi, tôi là Từ An, tuy tôi học sử không giỏi nhưng cũng biết là hai vị này không thân thiết gì, không thể là một đội được."

Từ Hi Từ An với Càn Long có phải người một thế hệ đâu, phải suy đoán kiểu gì đây? Vương Nhất Bác phiền chết, lười cân nhắc thêm, quyết định làm luôn cho xong, liền đột nhiên tăng tốc chạy đến chỗ Phó Thục Trinh, còn chưa đợi cậu đụng được vào vai người ta thì đã nghe thấy phía sau có tiếng "Aiya", Vương Nhất Bác quay đầu lại, thấy trên cổ Cao Tâm Duyệt có thêm một chuỗi Phật châu, vẻ mặt kinh hoàng hoảng hốt, mà Hạ Thương Vũ đang đứng bên cạnh cô chắp tay thi lễ: "Đắc tội, đắc tội rồi."

Loa kịp thời vàng lên: "Xin các thành viên chú ý, Cao Tâm Duyệt đã bị loại. Trò chơi tiếp tục."

Thì ra người có cơ hội sống lại là Hạ Thương Vũ. Vương Nhất Bác hiểu ra, đáng tiếc đã quá muộn.

Trong lúc ngơ ngẩn Phó Thục Trinh đột nhiên xuất hiện, vươn tay vỗ một cái vào ngực cậu, trên quần áo dính một lá bùa giấy.

Phó Thục Trinh và Hạ Thương Vũ vỗ tay chúc mừng, loa cũng tuyên bố trò chơi kết thúc.

Tất cả mọi người đều quay lại phòng hội nghị ở gần lăng, bọn họ vừa mới đi vào, Điền Thuần ngồi bên trong đã đứng lên hỏi: "Ai thắng thế, ai thắng thế?"

Hạ Thương Vũ kéo dài giọng nói: "Cô, đoán, xem."

Một bộ thiếu đánh thế thì còn ai không đoán ra nữa? Điền Thuần giễu cợt anh nói: "Từ lúc Hạ lão sư tham gia cái show này thì thua suốt, cuối cùng hôm nay cũng lật được một lần rồi." Không đợi đối phương đắc ý hai giây, cô đã quay sang chỉ vào Vương Nhất Bác nói: "Tất cả đều là do đội này có nội quỷ tự giết người mình đó nha."

Từ lúc vào phòng đến giờ Tiêu Chiến còn chưa nhìn cậu, Vương Nhất Bác e ngại camera nên chưa thể đến nói chuyện riêng với Tiêu Chiến được, lúc này bị cue ra, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội giải thích. "Tôi bị đạo diễn đánh lừa đấy chứ, cứ tưởng chỉ có hai phản diện thôi." Cậu nói, "Lúc ở địa cung Tâm Duyệt đã cho tôi xem thân phận của cô ấy rồi, giống tôi, thế nên tôi tưởng Tiêu Chiến sẽ khác."

Nói xong cuối cùng bất chấp mọi người đang nhìn, cậu đi qua quỳ một gối xuống cầm tay Tiêu Chiến, "Tiêu lão sư, em sai rồi."

Mọi người sôi nổi ồn ào: "Cậu đang xin lỗi hay là cầu hôn thế?"

Tiêu Chiến cười ngượng ngùng, nhưng cũng không nhìn ra là vui vẻ thật hay giả vờ, chỉ là vươn tay nhéo mặt cậu, nói: "Đừng có diễn nữa Vương lão sư."

"Không diễn..." Vương Nhất Bác giả bộ ngoan ngoãn bán thảm, hình tượng cool duy thoáng cái vứt ra ngoài vũ trụ luôn, "Em nhận sai thật mà, bảo bảo..."

"Trời ơi," Điền Thuần yên lặng rời khỏi điểm phát cẩu lương, "Hai người này lại bắt đầu rồi."

Buổi chiều không quay trò chơi, tổ tiết mục chọn vài người địa phương dân tộc Mãn trông coi lăng đến giới thiệu phong tục Mãn tộc cho các vị khách mời, dẫn bọn họ đi thăm quan viện bảo tàng Thanh Đông lăng. Đêm đó mọi người nghỉ ngơi ở khách sạn xung quanh, tổ tiết mục chỉ chuẩn bị hai phòng, mỗi phòng có ba cái giường đơn, vì thế nam ở một phòng, nữ một phòng.
2

Vương Nhất Bác thất vọng đến cạn lời, vốn định đến tối sẽ nhận sai với vợ, quỳ gối ôm hôn, không ngờ lại đột nhiên chuyển sang sống quần cư! Tuy là Tiêu Chiến vẫn tỏ ra bình thường, sẽ nói chuyện với cậu trước máy quay nhưng cậu vẫn cảm thấy không ổn, sáng mai quay xong cậu đã phải bay đến Hoàng Điếm luôn rồi, cũng chẳng còn thời gian ở cùng nhau, thế nên nhất định phải nắm chặt cơ hội cuối cùng đêm nay!


Cậu cười đến gần Hạ Thương Vũ, "Anh."

Buổi chiều Hạ Thương Vũ mặc thử phục sức người Mãn, Hạ lão sư chưa quay phim triều Thanh bao giờ nên rất vui, lúc này còn đang đăng "ảnh tạo hình" của mình lên weibo, thuận miệng hỏi: "Chuyện gì hả ông em?"

"Anh có thể, ra ngoài đi dạo một chút, rồi lát nữa hẵng về không?"

Hạ Thương Vũ sửng sốt một chút nhưng thoáng cái đã hiểu luôn, "Không thành vấn đề!" Rồi lại hỏi: "Bao lâu về thì được?"

Vương Nhất Bác không ngờ anh lại biết điều thế, lập tức quyết định rút lại lời nguyền rủa ăn mì không có gói gia vị, vui vẻ mà nói: "Nửa tiếng là được." Dù gì bên ngoài cũng rất lạnh.

Hạ lão sư thấy ngoài ý muốn, lại có vẻ như rất đồng cảm: "Không thể nào, cậu chỉ có nửa tiếng thôi à?"
7

Vương Nhất Bác: "..."

Tôi lo anh sẽ lạnh, mà anh lại nghi ngờ thời gian của tôi ngắn?
1

"Tôi hiểu tôi hiểu, cậu làm việc bận quá nên mệt mỏi." Hạ Thương Vũ rất hiểu lòng người mà nói.
1

Khoé miệng Vương Nhất Bác run rẩy, "Em chỉ muốn nói với anh ấy mấy câu thôi..."

"Tôi hiểu tôi hiểu mà." Hạ lão sư vô cùng thấu hiểu, như bôi dầu vào chân mà lượn ra ngoài.

Vương Nhất Bác căn rắng, anh vẫn cứ ăn mì nước luộc tiếp đi!

Tiêu Chiến đi từ nhà vệ sinh ra, thấy chỉ có cậu trong phòng, liền hỏi: "Hạ lão sư đâu?"

"Anh ấy ra ngoài đi bộ rồi," Vương Nhất Bác dõng dạc nói, "Lớn tuổi tiêu hoá không tốt, ăn xong cần phải đi bội cho tiêu cơm."

Tiêu Chiến thăm dò nhìn ra ngoài cửa, nói: "Bên này còn chẳng có cái đèn đường nào."

"Đừng lo mà," cậu chua giọng nói, "Không có ai dám đánh cướp anh ấy đâu, anh ấy to cao thế cơ mà." Lại còn già nữa.


"Ai lo cái này đâu?" Tiêu Chiến buồn cười nói: "Anh muốn hỏi anh ấy về kịch bản."

"Nói chuyện ở đoàn phim mỗi ngày còn chưa đủ à? Đi quay show rồi còn muốn nói nữa?" Vương Nhất Bác tiếp tục chua thêm, "Em nói với anh, Tiêu lão sư có vấn đề gì thì nói với em đi."

"Nói với em có tác dụng à?" Tiêu Chiến mỉm cười, "Em cũng có tin anh đâu."

Vương Nhất Bác: "..."

"Em còn muốn giết anh." Đao thứ năm tuy muộn nhưng cũng đến rồi.
1

"Em biết ngay là anh còn giận mà." Vương Nhất Bác vô cùng đáng thương giải thích: "Em thật sự không có ý muốn giết anh, chỉ là nhìn anh muốn vỗ vai em liền tưởng là anh muốn giết em, bởi vì năng lực hành thích của em là vỗ vai đối phương mà..."

"Năng lực của mỗi người không giống nhau được không hả."

"Lúc đó em không biết mà..."

"Thế nên em giết anh trước luôn."

"Không phải... Đó là phản ứng theo bản năng thôi mà!" Cậu ôm ấy Tiêu Chiến từ phía sau, đầu tựa vào vai người ta làm nũng: "Tha thứ cho em đi mà, bảo bảo..."

Tiêu Chiến mặc kệ cậu ôm không nói lời nào, nửa ngày sau mới nói: "Anh cũng có giận đâu."

"Vậy thì hôn một cái đi."

Tiêu Chiến xoay mặt không cho hôn, cậu liền cọ vào cổ người ta, hôn vành tai và sườn cổ, tất cả đều là vùng cấm tuyệt đối của Tiêu Chiến, quả nhiên một lúc sau thỏ lớn giận dỗi đã biến thành mèo con mềm mại trong lòng cậu, bị cậu đè lên cửa sổ nghiêm túc mà hôn.

Đại khái là cảm thấy thái độ nhận lỗi của cậu cũng đoan chính, Tiêu Chiến không giận nữa, nhẹ nhàng mút cánh môi cậu, dựa vào cậu hỏi: "Ngày mai lúc nào em đi?"

"Chắc là quay xong, 12 giờ máy bay cất cánh."

Đôi tay Tiêu Chiến đặt trên eo cậu, ngón tay cách lớp áo nhẹ nhàng ma sát, giọng nói trầm thấp: "Vẫn bay cùng cô ấy à?"

"Chắc là thế, lão Đàm nói bố cô ấy còn đang đợi ở Hoàng Điếm."

Tiêu Chiến không vui vẻ gì mà nhìn cậu một cái, nói rõ: "Anh không thích cô ấy."

Vương Nhất Bác cười hôn lên mũi người yêu, "Bảo bảo ghen hả?"

Tiêu Chiến không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Anh biết thật ra cô ấy cũng không làm chuyện gì quá mức cả, nhưng anh chỉ là không thích cô ấy thôi." Nói xong liền dùng ánh mắt vừa vô tội vừa quyến rũ ấy nhìn chằm chằm cậu, "Có phải anh keo kiệt quá không?"

"Em thích anh keo kiệt." Cậu xoa nắn vành tai mềm mại của Tiêu Chiến, cảm giác nào đó đã bắt đầu thức tỉnh trong những nụ hôn và vuốt ve, cậu bực tức dùng hạ thân đẩy Tiêu Chiến, nói:


"Em hối hận vì chỉ bảo Hạ lão sư ra ngoài có nửa tiếng thôi."

Tiêu Chiến đỏ mặt trừng mắt nhìn cậu, "Gì thế hả..."

"Em nên bảo anh ấy ngủ dưới đấy luôn mới đúng."
7

Vương Nhất Bác không hề tính nhầm, lượt về vẫn phải đi với Cao Tâm Duyệt. Đàm Phong Thu đặt ghế thương gia cho cả hai người, chỗ ngồi cạnh nhau, lúc Cao Tâm Duyệt xếp hành lý, Vương Nhất Bác đã giúp cô một tay, cô gái mặc một chiếc áo tay lửng, lúc nâng cánh tay để lộ ra một đoạn có vết xanh tím khiến Vương Nhất Bác kinh ngạc.

Cậu không nhịn được hỏi: "Tay cô làm sao thế?"

Cao Tâm Duyệt hoang mang rối loạn kéo tay áo xuống, giải thích: "Tuần trước chơi ván trượt bị ngã thôi, không có gì."

Vương Nhất Bác cũng chơi ván trượt, cậu biết rõ bình thường ngã sẽ không bị thương đến phía trong cánh tay, nhưng cậu ý thức được đối phương không muốn nói, cũng không truy hỏi thêm nữa.

Dọc theo đường đi, Cao Tâm Duyệt nói ngày càng ít, có thể là vì thấy cậu chơi game không muốn quấy rầy, mãi cho đến lúc cậu buông PSP xuống, mới nhỏ giọng hỏi: "Học trưởng, em có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Hỏi đi."

"Anh và Tiêu lão sư..." Cậu quay mặt sang, Cao Tâm Duyệt lập trức căng thẳng, vội giải thích: "Xin lỗi, em không có ý dò hỏi việc riêng của anh..."

"Cô muốn hỏi cái gì?'

Cao Tâm Duyệt ấp úng nửa ngày, mới nói: "Em cảm thấy mình nhận được tin sai nên muốn xác nhận lại với anh... Anh và Tiêu lão sư, không phải kết hôn giả đâu đúng không?"

Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi: "Ai nói với cô là chúng tôi kết hôn giả?"
1

Cao Tâm Duyệt cúi đầu không hé răng, rõ ràng là không muốn nói với cậu. Vương Nhất Bác cũng không sao, vừa lúc mượn cơ hội nói cho rõ: "Chúng tôi đăng ký kết hôn thật, không có gì gọi là kết hôn giả cả." Cậu vươn ngón tay để lộ nhẫn cưới, "Giấy đỏ là thật, nhẫn là thật, tình cảm cũng là thật."

"Ra vậy à..." Cao Tâm Duyệt nắm vạt áo, phảng phất như thể vô cùng hổ thẹn, đến ngẩng đầu lên nhìn cậu cũng không làm được, "Xin lỗi, lúc trước... em không biết hai người..." Cô cười tự giễu, giọng nói tràn đầy bi thương: "Em nói mà, sao hai người có thể là giả được, nhìn hai người tốt như thế, sao lại là giả được chứ..."

__________

Tác giả:

Gần đây không quá thích viết nhân vật motip quen thuộc, thế nên Cao Tâm Duyệt không phải kiểu người như mọi người nói trong bình luận đâu.

Sẽ không có hiểu lầm gì trong chuyện tình cảm nữa, hai người đã vô cùng yêu thương nhau, vô cùng hiểu được phải trao cho nhau cảm giác an toàn rồi, thỉnh thoảng ghen tuông đùa giỡn vậy thôi, dao sẽ ở chỗ khác.
12

Hoen: Bả doạ đấy đừng tin =)))))))
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận