Mai Mắn Ba Đời

BGM: "Điều may mắn nhất của may mắn" - Tiêu Chiến

23. Anh yêu em

Năm mới qua đi, bởi vì phải chạy kịp tiến độ đoàn phim, Vương Nhất Bác không thể tham gia tập mới của show tống nghệ. Tiêu Chiến cũng ngại ngùng xin nghỉ với đạo diễn, vì thế hai người lại hơn nửa tháng không được gặp nhau. Ngoại trừ nhớ nhung người yêu, Vương Nhất Bác còn lo Vương Nhất Kiều sẽ quấy rầy Tiêu Chiến, hôm đó ở gara, sau khi Tiêu Chiến tỏ rõ thân phận, sự tham lam và thèm thuồng trong mắt Vương Nhất Kiều đã không thể che lấp được, tuy là trước mắt chưa ra tay, nhưng Vương Nhất Bác không dám thiếu cảnh giác.

Đồng thời cậu cũng đã chuẩn bị ngả bài với bố, tính toán đóng xong bộ phim này sẽ về nhà thương lượng với bố mẹ, sau này để mình liên hệ với ngân hàng, toàn quyền xử lí việc trả nợ hàng năm.

Nhưng mà Vương Nhất Bác có ngàn tính vạn tính cũng không thể tính được rằng mình đã đến muộn một bước, trong những ngày cậu do dự, bố cậu đã đào một cái hố lớn sau lưng, nhìn từ ngoài vào thì không có gì khác thường, nhưng dưới nền đất đã trống rỗng, bây giờ rốt cuộc có người bước lên, mặt đất liền sụp đổ, hố lớn lộ nguyên hình.

Điện thoại là do mẹ cậu gọi đến, giọng nói kinh sợ bảo cậu, bố cậu đã nhận được lệnh gọi của toà, người đầu tư và ngân hàng không nhận được tiền nợ năm trước, lấy tội lừa đảo để kiện bố và chú cậu lên toà.

Ban đầu Vương Nhất Bác tưởng đối phương có nhầm lẫn gì, "Sao lại không nhận được? Năm trước tiền con đưa cho bố so với tiền nợ thì chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn được."

Mẹ cậu mang tiếng khóc nức nở oán giận: "Còn không phải bố con hồ đồ, cứ đưa tiền cho Vương Nhất Kiều, nào là mua nhà nào là mở công ty! Ngân hàng tra ra chúng ta còn tiền lại không trả mà còn lấy đi mua bất động sản, có thể không kiện chúng ta lừa đảo sao?"
5

Lỗ tai Vương Nhất Bác ong ong, chỉ cảm thấy tất cả mạch máu trên đầu đều căng phồng lên, cậu nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi: "Bố đâu mẹ? Bảo bố nói chuyện với con."

Giọng nói già nua của bố cậu còn khàn hơn cả lúc trước, ngữ khí vẫn cứ hèn mọn mà cẩn thận, người mà cậu đã từng chán ghét, miệt thị vô số lần, đến giờ khắc này lại chỉ cảm thấy chết lặng, phảng phất như thể đầu bên kia điện thoại là một người xa lạ.

"Bố cho Vương Nhất Kiều bao nhiêu tiên?"

Bố cậu ấp úng không nói rõ, vì thế cậu đổi câu hỏi khác: "Năm trước tổng cộng còn bao nhiêu tiền?"

Một sự trầm mặc dài lâu đổi lấy đáp án: "Một ngàn vạn..."
1

Còn không đủ 1/4 khoản nợ phải trả.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay, rồi lại chậm rãi buông ra, cậu kinh ngạc phát hiện mình vẫn còn có thể cười.

"Con vẫn luôn nghi ngờ, thật ra Vương Nhất Kiều mới là con ruột của bố đúng không?"
1

"Nhất Bác..." Giọng bố cậu nghẹn lại: "Là bố sai, con đừng nóng giận..."

"Con không giận," Cậu nhanh chóng ngắt lời, "Bây giờ bố tính làm sao?"

"Chỗ con... có còn không..."
4

"Không còn, bây giờ trong tay con không có tiền, khoản gần nhất cũng phải hai tháng nữa mới nhận được, hơn nữa không đủ cho bố trả nợ đâu." Cậu lạnh giọng nói: "Hay là bố bảo con ruột Vương Nhất Kiều của bố bán nhà cưới đi, 3000 vạn vừa vặn bổ sung luôn. Bố thấy thế nào?"


"Thế thì nó... không kết hôn được..."
1

"Anh ta kết hôn, bố với chú ngồi tù, thế không sao à?"

Bố cậu lại một lần nữa im lặng hồi lâu, Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích, ngồi ở đó chờ ông, cậu đã không còn hy vọng xa vời vào tình thương của bố nữa rồi, chỉ muốn nhìn xem cán cân trong lòng bố cậu còn có thể nghiêng đến mức nào, còn có thể ép cậu đến mức nào nữa thôi.

Mà Vương Tranh cũng không hề làm cậu thất vọng mà nói: "Có thể... nhờ Tiêu Chiến giúp một chút không?"

Trong nháy mắt, hơi thở của cậu cũng trở nên nặng nề, chỉ có thể cật lực kiềm chế, "Sao anh ấy phải giúp bố? Anh ấy với bố có quan hệ gì?"

"Không phải các con kết hôn rồi sao? Chúng ta là người một nhà mà..."
9

"Cái loại 'người một nhà' giúp bố trả tiền sao? Cái loại 'người một nhà' làm ATM miễn phí cho bố sao?!" Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: "Tiêu Chiến chỉ là một diễn viên, nhiều nhất quay hai bộ, thu nhập không cao bằng con, anh ấy không có tiền."

"Nhưng mà nhà nó..."

"Nhà anh ấy?!" Vương Nhất Bác đột nhiên đứng lên, mạch máu sôi trào trong khiếp sợ, chỉ cảm thấy phẫn nộ cực điểm, "Bố đã chú ý đến nhà người ta luôn rồi? Từ khi nào mà bố lại biến thành không biết xấu hổ như thế?"

"Nhất Bác..."

"Bố không phải gọi tên con!" Vương Nhất Bác cả người run rẩy, phảng phất như con thú bị chạm vào vảy ngược, đến hàm răng cũng run lên, "Vương Nhất Kiều nói cho bố biết đúng không? Thế con cũng phải nói cho bố biết, thứ nhất, từ này về sau, tiền của con, con tự quản, con sẽ trả nợ định kì, ngoại trừ sinh hoạt phí của bố với mẹ hàng tháng, con sẽ không đưa cho bố một đồng nào nữa. Thứ hai, ai dám đến quấy rối Tiêu Chiến thì cứ liệu hồn với con, bảo con trai ruột của bố có giỏi thì thử xem!"
2

Nói xong, cậu vung tay hung hăng quăng cái điện thoại xuống, trong phòng khách sạn trải thảm, điện thoại nảy lên mấy cái rồi nằm xuống cạnh chân giường, một lát sau, màn hình mới tự động tối đi.

Vương Nhất Bác xả đầy nước lạnh vào bổn rửa tay, sau đó vùi mặt vào nước, mãi đến khi sắp ngạt thở. Cứ như thế lặp lại mấy lần, sự nôn nóng và bạo nộ trong lồng ngực mới dần bình ổn lại, chỉ còn một mảnh hàn ý tê dại.
3

Cậu quay lại nhặt điện thoại lên, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ của bố, còn có một tin nhắn gửi đến.

[ Nhất Bác, là bố nói sai, con đừng giận. Con nói đúng, chuyện nhà ta không nên làm phiền người khác, chuyện này con không cần lo, bố sẽ nghĩ cách xử lí, con đã có gia đình của mình rồi, tiền kiếm được thì cứ tự giữ. Xin lỗi vì bố đã không thể làm một người bố xứng đáng, không những không làm được gì cho con mà còn kéo chân con. ]
5

Vương Nhất Bác chỉ xem một lần, liền xoá tin nhắn đi.

Lời xin lỗi đến muộn ba năm, cũng giống như quạt gió giữa đông, cháo nóng giữa hạ, còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Đã quá muộn rồi.
2

Cậu cảm thấy mình đã khôi phục lại sự bình tĩnh, phảng phất như thể chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng Tiêu Chiến chỉ nghe cậu nói hai câu trong điện thoại liền hỏi: "Sao em lại không vui thế?"

Vương Nhất Bác thật sự không muốn để người mình thương nghe chuyện này, giả vờ nhẹ nhàng ý muốn che giấu: "Đâu có không vui, lúc em vui nhất mỗi ngày chính là lúc này, chuyện vui nhất chính là được nghe giọng anh."


Tiêu Chiến lại không mắc lừa, "Nhưng sao anh cảm thấy em buồn quá..."
1

"Không có đâu, thật sự không có mà."

"Vương lão sư em thay đổi rồi." Tiêu Chiến bực bội nói: "Em bắt đầu có bí mật giấu anh rồi."

"Bảo bảo..."

"Em không nói thì thôi, anh không thèm nghe đâu."

Tiêu lão sư giận dỗi, còn cúp điện thoại của cậu.

Vương Nhất Bác cũng không nghĩ gì, biết là không giấu được, đành phải ngoan ngoãn gọi lại, kể hết đầu đuôi mọi chuyện, sợ Tiêu Chiến lo lắng còn cố an ủi anh: "Không sao đâu, bố em còn vài người bạn, để tự ông ấy đi nhờ vả."

Tiêu Chiến mãi không nói gì, đến lúc mở miệng lại có vẻ rất bình tĩnh, hỏi: "Bây giờ còn thiếu bao nhiêu tiên?"

"Tầm 3000 vạn." Vương Nhất Bác nói, "Anh không cần lo, em cũng mặc kệ, tự ông ấy làm sai, nên chịu phạt. Lúc trước là do em mềm lòng, nên mới khiến ông ấy không ý thức được sự nghiêm trọng. Lần này em nhất định sẽ không bước lên vết xe đổ nữa."

"Thật sự mặc kệ được sao?" Tiêu Chiến lại hỏi: "Có phải em nên nói cho Phong ca một tiếng không, nếu chuyện này truyền ra, dư luận đối với em sẽ bất lợi lắm, bảo anh ấy với Nelson có chuẩn bị trước cho tốt."

"Lát nữa em gọi anh ấy." Vương Nhất Bác tự giễu nói: "Hết cách rồi, vốn là bố em nợ tiền không trả, cũng không có ai vu khống em, cho dù bị công kích, cũng chỉ có thể nằm yên chịu trận thôi."

Bọn họ không nói thêm về chủ đề này nữa, Tiêu Chiến nhanh chóng thần bí đổi chủ đề, nói: "Anh có một tin tốt muốn nói với em."

"Anh mang thai rồi à?"
10

"... Vương Nhất Bác em ngứa đòn rồi đúng không?"

Cậu cười khẽ, "Thế là gì nào?"

"Hôm nay đạo diễn đã chính thức bỏ cảnh giường chiếu đi rồi." Tiêu Chiến cười xấu xa hỏi: "Nhất Bác lão sư vui không?"

"Thật không thế?" Vương Nhất Bác cười rộ lên, cảm nhận được dây thanh quản bên trong cơ thể nặng nề cũng uyển chuyển nhẹ nhàng trở lại, "Sao đột nhiên tốt thế?"

"Sợ ảnh hưởng đến việc chiếu, bây giờ kiểm duyệt cũng gắt, đạo diễn chỉ đành từ bỏ thôi."

"Tiêu lão sư có vẻ cũng vui nhỉ."

"Anh còn được, nhưng mà quen thân với Hạ lão sư quá rồi, chụp cảnh thân mật hơi bị xấu hổ thật." Tiêu Chiến nói rồi lại bắt đầu cười, như bạn nhỏ nhìn thấy người ta gặp hoạ mà vui vẻ, "Anh kể em nghe này, Hạ lão sư thảm lắm luôn, từ lúc quay cảnh hôn với anh đến giờ, đã ba lần ăn mì không có gói gia vị rồi, ổng còn hỏi anh có phải là bị em lén lút nguyền rủa không."
6


Vương Nhất Bác khụ một tiếng, nói: "Em có ấu trĩ thế đâu." ( Ừ =)))))))))))))
2

"Đúng thế, anh bảo anh ấy, em cũng là diễn viên rất chuyên nghiệp, sẽ không để ý đến chuyện này đâu. Hơn nữa rõ ràng em nhiều cảnh hôn hơn anh, cho dù có nguyền rủa thì cũng phải là anh nguyền rủ mấy nữ minh tinh đã gặm em mua hộp phấn không có bông dặm phấn mới đúng!" Tiêu Chiến nói xong lập tức cười: "Đương nhiên, anh cũng không thể ấu trĩ như thế được."
3

Hai người kể chuyện nọ chuyện kia, thấy sắp đến 12 giờ, mới lưu luyến không rời, cách mấy ngàn km mà hôn đối phương một cái, chúc nhau ngủ ngon rồi tắt điện thoại.

Vương Nhất Bác lần lượt nhắn wechat nói chuyện trong nhà mình cho Đàm Phong Thu và Nelson, cũng bày tỏ xin lỗi vì đã tạo việc khó cho họ. Sau khi nói xong, cậu vẫn không buồn ngủ vẫn rất muốn nghe Tiêu Chiến nói chuyện với mình, nói cái gì cũng được, rồi lại không đành lòng quấy rầy người yêu nghỉ ngơi, vì thế lấy lui làm tiến, quyết định lên mạng xem video edit cảnh phim của Tiêu Chiến.

Nhưng chưa đợi hình ảnh bắt đầu, Tiêu lão sư đã gọi đến.

"Vừa nãy anh quên một chuyện." Tiêu Chiến hỏi: "Em đã ngủ chưa?"

"Còn chưa, chuyện gì thế?"

"Gần đây anh học được một bài hát rất hay, muốn hát cho em nghe."
1

Cậu lập tức cười lên, "Được."

"Nhưng em phải chuẩn bị tư thế nghe đã?"

"Hả?"

"Em nằm lên giường đi."

"Em nằm rồi."

"Tốt lắm, mở loa điện thoại đi, đặt ở bên cạnh gối."

Vương Nhất Bác nghe lời làm theo, "Được."

"Nhắm mắt lại."

"Ừm."

"Vậy anh hát đây nhé, em phải thử vào giấc xem, nếu thành công thì lần sau anh lại hát cho em."

"Được."

Tiêu Chiến bình thường nói chuyện, giọng điệu ôn hoà trầm tĩnh, tốc độ vừa phải, ngữ điệu bằng phẳng, khiến người ta cảm thấy tính cách ổn trọng, không kiêu ngạo không tự ti, chỉ có lúc ở trước mặt cậu mới làm nũng, oán trách, tuỳ hứng, giận dỗi. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe Tiêu Chiến hát, có thể là ban đêm an bình, có thể là trong phòng yên tĩnh, có thể giọng nói truyền ra từ điện thoại, còn mềm mại thâm tình hơn cả ngày thường.

(Các chị còn không mau bật BGM lên !!!)
2

"Anh muốn được nhìn vào đôi mắt em,

Cho dù có dùng biểu cảm ngốc nghếch nhất,


Dang rộng cánh tay, đến ôm lấy em.

...

Nếu như tình yêu chỉ là một chuyện bình thường,

Vậy xin hay nhận lấy sự quan tâm bình thường của anh,

Khi trời lạnh, anh sẽ đưa cho em áo khoác, và nắm chặt lấy tay em

...

Chỉ trao cho em những khung cảnh tươi đẹp nhất,

Chỉ dành cho em sự thiên vị lớn nhất của anh,

Điều mà anh đã không bỏ qua,

Điều may mắn nhất của may mắn."

Giai điệu du dương như thế, nghe như những lời tâm sự, Tiêu Chiến hát lại mấy lần, cuối cùng thấp giọng hỏi: "Ngủ rồi sao cún con."

Ổ chăn dần trở nên ấm áp, phảng phất có người ôm cậu vào lòng. Vương Nhất Bác giữ hơi thở nhẹ nhàng, nghe thấy người yêu cười khẽ một tiếng, nói: "Cuối cùng cũng ngủ rồi hả..."

Ngay lúc cậu cho rằng điện thoại sẽ ngắt, bên tai lại truyền đến giọng nói của Tiêu Chiến, âm lượng rất thấp, nói rất chậm, nhưng từng chữ đều vô cùng rõ ràng.

"Ngủ ngon nhé Bobo heo. Anh yêu em."
3

Hoá ra thật sự có cái gọi là thời khắc kỳ tích tồn tại, miệng vết thương nháy mắt khép lại, tiếc nuốt và tất cả mọi thứ đều bằng phẳng.

Cậu cứ như thế, bị sự dịu dàng lặng lẽ đánh bại, trong đêm tối nước mắt rơi đầy mặt.
5

Những cô độc dài đằng đẵng mà cậu từng trải qua không thể nói ra hết, nhưng cậu đã được nữ thần may mắn lựa chọn, ban cho áo giáp và điểm yếu, cam tâm tình nguyện thần phục tình yêu, tình nguyện vượt qua mọi chông gai.

Người khác coi ba chữ "anh yêu em" là một lời tỏ tình, còn Vương Nhất Bác sẽ coi đây là một "kỳ tích".
1

__________

Tác giả:

Lúc xem Tinh Quang Đại Thưởng xong đã quyết định viết câu chuyện này, chính xác hơn là, khi xe Tán hát "Điều may mắn nhất của may mắn" đã quyết định viết câu chuyện này.
1

Thật sự không phải một câu chuyện ngốc nghếch, thỉnh thoảng đi hơi lệch, xin hãy hiểu cho tui...

Hoen: Đọc đoạn đầu thì tức chứ đoạn sau soft quá huhu 
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận