Mai Mắn Ba Đời

22. Oan gia ngõ hẹp

Sau khi mở pad ra, màn hình tự động xuất hiện giao diện trò chơi hoa dung đạo 4*4, là kiểu cậu đã từng chơi trong mật thất ở Quý Châu. Vương Nhất Bác đeo cái bọc ngón tay lên chơi thử một ván, thời gian là 25 giây. Cậu nhớ rõ kỷ lục thế giới là 10 giây, mà vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Tuân cho cậu thấy, đối thủ trước mắt tuyệt đối không chậm hơn 10 giây quá nhiều.

Nhưng ngoài trừ chấp nhận thì cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

"Có thể bắt đầu rồi." Cậu nói.

Hai người chọn chế độ online, Tiêu Tuân ấn nút start, màn hình tự động đếm ngược năm giây, xuất hiện ngôi sao màu đỏ ghi Round 1, trò chơi bắt đầu.

Hoa dung đạo là một trò chơi tìm kiếm cách giải nhanh nhất, cũng giống như khối rubik, có cách giải, cũng không khó hoàn thành, cái khó là mỗi lần di chuyển đều phải chọn con đường nhanh nhất, thế nên chơi hoa dung đạo cái chính là tốc độ, mà muốn có tốc độ thì phải dựa vào việc luyện tập nhiều.

Như vậy thì rõ ràng, một người chơi nghiệp dư còn chẳng đến mức yêu thích như Vương Nhất Bác không thể nhanh hơn tay lão làng như Tiêu Tuân được.

Cậu vừa mới xếp đến số 11, màn hình tự động biến đen, cũng bật ra chữ Fail to đùng. Tiêu Tuân đã qua bàn, chỉ tốn 11 giây 28.

Người thắng lại thở dài: "Sao lại chậm hơn lần trước nhỉ?"

Tiêu Chiến cười ha hả, "Tuần sau anh hai đi công tác Versailles à?"

Tuyển thủ lướt sóng 2G Tiêu Tuân không thể hiểu được mà nhìn anh một cái, "Versailles cái gì? Anh đi Milan." Sau đó nhìn về phía màn hình của Vương Nhất Bác, cười nói: "Cậu cũng không tệ lắm, chỉ thiếu 5 số thôi. Tuy là tổng thì cũng có mỗi 15 số."

"4 số!" Tiêu Chiến mạnh mẽ sửa lại: "Em ấy đã đến số 11 rồi."

"Ừ thì 4." Tiêu Tuân rộng lượng cười, "Không ảnh hưởng đến kết quả."

Vương Nhất Bác buông pad, đột nhiên hỏi: "Tiêu tổng có hứng thú nâng cao độ khó không?"

Tiêu Tuân không nói gì, nhưng cái nâng mày đã tỏ ra câu trả lời, vì thế Vương Nhất Bác nói: "Chúng ta chơi 10*10 được không?"

Đáy mắt Tiêu Tuân loé sự khiếp sợ, nhưng chỉ trong một chớp mắt thôi, rất nhanh sau đó đã khôi phục bình thường, mang theo sự trào phúng nhàn nhạt hỏi: "Cần gì phải làm mình thua khó coi thế."


Vương Nhất Bác cũng không biết vì sao, thua một ván, ngược lại còn trấn định bình tĩnh hơn cả lúc đầu, mỉm cười nói: "Chơi cũng chơi rồi, không bằng chơi loại kích thích nhất. Đương nhiên nếu Tiêu tổng chê khó thì chúng ta vẫn chơi 4*4."

Tiêu Tuân lạnh mặt đổi trò chơi thành 10*10, con số trên màn hình đã nhiều đến mức có thể làm những người mắc chứng sợ số phát bệnh. Trong lúc đó có nhân viên mang đồ ăn lên, bị anh vung tay một cái, lại ngẩn ngơ bê về phòng bếp.

Vương Nhất Bác thường chơi 1010 nhiều hơn, nếu nói 44 là chạy trăm mét so tốc độ, thì 1010 là chạy dài so sức bền. Tiêu Tuân khí thế bừng bừng, muốn ra đòn phủ đầu với mình, Vương Nhất Bác liền đánh cược rằng anh sẽ sốt ruột.

Sự thật chứng minh kế sách của cậu là đúng, cậu dùng 15 phút 32 giây hoàn thành ván thứ hai, mà Tiêu Tuân chậm hơn cậu hai bước.

"Ái chà," Tiêu Chiến phảng phất như vô cùng tiếc nuối, "Sao anh hai lại chậm hơn bình thường thế? Kém ba số, tuy là tổng thì cũng có 99 số thôi mà."

Tiêu Tuân quật cường sửa lại: "Là 2 số."

"Ừ thì 2 số." Tiêu Chiến rộng lượng cười, "Không ảnh hưởng đến kết quả."
2

Tiêu Tuân: "..."

Vương Nhất Bác nói: "Nếu Tiêu tổng cảm thấy không công bằng, vậy ván quyết định chúng ta chơi 66 hoặc 77 cũng được."

"Không cần thi nữa." Tiêu Tuân đẩy pad ra, dựa về chỗ ngồi, rất có hứng thú mà nhìn cậu, nói: "Cậu rất thông minh, cũng rất có can đảm."

Tiêu Chiến hưng phấn hỏi: "Anh hai, anh nhận thua rồi hả?"

"Không phải." Tiêu Tuân liếc xéo anh một cái, "Em yên đi."
1

Tiêu Chiến bĩu môi, không phục mà ngậm miệng.

Tiêu Tuân còn nói thêm: "Nếu chơi hoa dung đạo hẳn hoi, bất kể là mấy mấy thì cậu cũng không thể nhanh hơn tôi được, cậu thừa nhận không?"

Vương Nhất Bác nói: "Tôi thừa nhận." Cậu không thích bị người ta nói là mình nhanh, cậu chẳng nhanh gì cả.

4

Tiêu Tuân vừa lòng hừ một tiếng, "Người trẻ bây giờ đều chơi mấy trò online, sao cậu lại thích trò chơi này?"

"Lúc đi học ở nước ngoài chán quá nên mới chơi."

"Ở nước ngoài sao lại chán? Con nhà giàu có như cậu, hẳn là có vòng quan hệ riêng mới đúng chứ."

"Vốn là có, nhưng sau này nhà tôi phá sản, tôi bị đá ra ngoài." Vương nhất Bác không để tâm lắm, cười cười, "Không có ai muốn có quan hệ với con nhà nghèo khó cả."

Cậu còn chưa dứt lời, bàn tay đặt dưới bàn đã bị Tiêu Chiến nắm lấy.
2

Tiêu Tuân cười nhạo: "Ai bảo là không có? Bên cạnh cậu chẳng phải có một đứa ngốc đấy sao?"
1

Cậu quay đầu sang nhận lấy ánh mắt dịu dàng của người yêu, sau đó dùng ngữ khí chân thành tha thiết nói với Tiêu Tuân: "Tiêu tổng, thật ra tôi cũng có thể hiểu được sự quan ngại của ngài, lần này tôi đến cũng là muốn bảo đảm với ngài, chuyện nhà tôi sẽ tuyệt đối không liên luỵ đến Tiêu Chiến, càng không quấy rầy đến ngài. Tôi muốn bảo vệ anh ấy hơn bất cứ ai khác. Nợ của bố tôi, tôi sẽ từ từ trả, nếu thuận lợi thì trong 5 năm sẽ trả hết, sau này bất kể là tiếp tục làm nghệ sĩ hay giải nghệ, tôi cũng bảo đảm với ngài, tuyệt đối không để Tiêu Chiến chịu khổ. Tôi biết nói thôi thì không có gì chứng thực được, nhưng nếu sau khi Tiêu Chiến ở bên cạnh tôi lại còn vất vả hơn trước, thì tôi có tư cách gì để đứng cạnh anh ấy đâu? Cho dù ngài không có ý kiến gì, thì bản thân tôi cũng cảm thấy không có mặt mũi."

Tiêu Tuân dùng một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cậu, phảng phất như đang cân nhắc xem để vị heo con cuỗm mất cải trắng nhà mình có chân thành đáng tin không. Một lát sau, anh nhàn nhạt hỏi: "Anh họ cậu mở một câu lạc bộ sa điêu, cậu có biết không?"

"Biết."

"Nửa năm lỗ liên tục, cậu cũng biết?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, việc này cậu đúng là không biết.

"Chú cậu bây giờ đang ở trạng thái thất nghiệp, thế nên cậu không tò mò xem tiền lỗ của cậu ta là ai bù cho à?" Tiêu Tuân đã nói thẳng không vòng vo, "Hay là cậu đã đoán được?"

Vương Nhất Bác trầm mặc không nói gì, bây giờ cậu chỉ có thể mong Vương Nhất Kiều đừng có lỗ nhiều quá, để bố cậu còn tiền mà đưa cho người đầu tư.


Tiêu Tuân đột nhiên cười lên, khoé mắt lần đầu tiên xuất hiện nếp nhăn, giọng nói cũng ôn hoà đi: "Tôi không có ý kiến gì với bản thân cậu, Tiêu Chiến thích cậu, đương nhiên có lý do của nó, tôi tôn trọng lựa chọn của nó. Nhưng chuyện nhà cậu, chỉ sợ cậu còn chưa hạ quyết tâm giải quyết được, làm một cái máy trả tiền chỉ liên luỵ chính cậu thôi, bây giờ cậu không phải chỉ có một mình nữa, mọi chuyện đều phải cùng suy tính với Tiêu Chiến. Kết hôn có nghĩa là độc lập rồi, cậu phải nghĩ kĩ xem ai mới là người thân cận nhất với cậu."
1

Lời này như thể mũi khoan của nha sĩ, nhắm chuẩn vào điểm mẫn cảm nhất trong lòng cậu, rất nhiều chuyện cậu quả thực không thể quyết tâm được, cậu chán ghét sự mềm lòng hết lần này đến lần khác của bố mình với nhà chú, nhưng chính cậu chẳng phải cũng đang dung túng bố đấy sao? Bị chọc thủng không nể tình gì như thế, Vương Nhất Bác cảm thấy hổ thẹn, cậu đột ngột hỏi một câu: "Tiêu tổng, nếu ngài gặp chuyện thế này, ngài sẽ xử lí thế nào?"
1

"Đơn giản thôi." Tiêu Tuân nói: "Tiền tôi kiếm, dùng thế nào, dùng cho ai, tôi quyết định."

Cũng giống như những gì Tiêu Chiến từng kiến nghị với cậu, Vương Nhất Bác gật đầu, "Cảm ơn Tiêu tổng, tôi hiểu rồi."

"Cậu không hiểu," Biểu cảm của Tiêu Tuân lại trở nên lạnh lùng, "Tôi hơi đắt đấy, tìm tôi làm cố vấn là phải trả tiền, trừ khi là người nhà."

Trong lòng cậu lo sợ, "Tôi..."

Không ngờ Tiêu Tuân lại cười, hiếm có mà toát ra một chút tính trẻ con, "Thế nên giờ cậu trả tiền, hay là gọi tôi một câu 'anh hai' đây?"

Vương Nhất Bác mờ mịt nhìn sang bên cạnh, không thể tin nổi lại thuận lợi như thế, mà Tiêu Chiến biết rõ kịch bản của anh mình, đã cười nháy mắt với cậu, "Em cũng làm gì có tiền đâu, còn không gọi anh mau lên?"

Trong lòng cậu ngổn ngang trăm mối, mình và Tiêu Tuân chưa bao giờ giao tiếp với nhau, nếu không vì Tiêu Chiến, bọn họ chỉ là những người xa lạ không hề quen biết, mà trên đời này, còn chuyện gì ấm áp hơn là nhận được sự chấp thuận và tín nhiệm của một người xa lạ trong lần đầu gặp mặt đâu? Mang theo sự cảm kích vô hạn, Vương Nhất Bác nói: "Cảm ơn anh hai."

Cả người Tiêu Chiến đều thả lỏng ra, cũng làm theo giả bộ ngoan ngoãn: "Cảm ơn anh hai! Anh hai tốt nhất thế gian, có thể làm em trai anh đúng là quá hạnh phúc!"

Tiêu Tuân tỏ vẻ thích ý, đương nhiên cũng rất hưởng thụ, đảo mắt thấy pad trong tay còn chưa tối, cầm lên hỏi Vương Nhất Bác: "Trừ hoa dung đạo ra cậu còn biết chơi gì nữa không? Biết chơi Sudoku không?"

Vương Nhất Bác cười nói: "Biết một chút, nhưng cũng lâu rồi không chơi."

"Có muốn chơi một ván không?"

"Được chứ."

Tiêu Chiến vươn tay qua bàn nắm lấy Tiêu Tuân làm nũng: "Anh, anh trai thân yêu, chúng ta đến để ăn cơm, không phải tham gia cuộc thi trí tuệ, OK? Xin ngài thương xót, em sắp đói chết rồi..."

Tiêu Tuân bây giờ mới buông pad, rung chuông dặn dò nhân viên mang đồ ăn lên, đồng thời tự biện giải cho mình: "Mỗi ngày phải chơi với máy tính chẳng vui gì cả, hiếm khi bắt được một người sống."

Tiêu Chiến hỏi: "Lúc trước không phải anh đều chơi với Viên Phỉ sao?"


Nhắc đến Viên Phỉ, sắc mặt Tiêu Tuân liền không ổn lắm, "Cô ấy không chơi với anh."

"Vì sao? Anh làm bả giận hả?"

"Không." Tiêu tổng căm giận, "Cô ấy chê kỹ thuật của anh phế vật."
5

Ăn bữa cơm cũng coi như vui vẻ, sau khi kết thúc, ba người liền cùng xuống gara. Vương Nhất Bác đến giờ ra sân bay, Tiêu Chiến liền tính kích xe của anh hai về nhà. Đôi người sắp phải chia tay, khó tránh khỏi lưu luyến, nhưng mà lại có cái bóng đèn 3000kw Tiêu Tuân ở bên cạnh, hôn không dám hôn, ôm không dám ôm lâu, vô cùng ấm ức. Vương Nhất Bác đang chuẩn bị lên xe, bất chợt có giọng nói phía sau gọi: "Ông em Nhất Bác ơi!"

Trong lòng cậu rùng mình, xoay người quả nhiên thấy Vương Nhất Kiều phất tay với mình, đã không kịp tránh nữa rồi. Vương Nhất Kiều đi mấy bước đến trước mặt cậu, thân thiết vỗ vai cậu, thuần thục sắm vai anh em hoà thuận, "Trùng hợp thế, lại gặp được đại minh tinh rồi, chú cũng đến ăn cơm hả?"

Vương Nhất Bác lui về sau một bước, tránh tay đối phương, "Ăn xong rồi, đang chuẩn bị ra sân bay."

"Đại minh tinh bận rộn thật đấy, anh..." Vương Nhất Kiều thoáng phát hiện ra bên cạnh còn có người, ban đầu thì không để ý, nhưng tập trung nhìn, ngay lập tức quên Vương Nhất Bác luôn, vô cùng cung kính vươn tay với Tiêu Tuân, tươi cười phù hoa nịnh hót: "Ai chà, đây không phải là Tiêu tổng sao! Vinh hạnh quá, tôi lại gặp được ngài ở đây cơ đấy!"

Tiêu Tuân cười nắm đầu ngón tay hắn, "Nói vậy anh chính là Vương tổng của Sa Điêu đấy hả?"

Khoé miệng Vương Nhất Kiều giật giật, "Cái đó, là Sa Địch Áo, ha ha ha!"

"Xin lỗi, tôi nói hơi nhanh."

"Đâu có đâu có! Ngài cũng đến đây ăn cơm sao? Không nói sớm, tôi quen ông chủ của chỗ này, về sau Tiêu tổng muốn đến ăn gì thì cứ ghi nợ cho tôi."

Tiêu Tuân tươi cười chưa bỏ, chỉ hỏi: "Tôi nhìn trông giống không có tiền ăn cơm à?"

"Xem ngài nói kìa," Vương Nhất Kiều khom lưng uốn gối cười theo, "Không phải tôi muốn mời ngài ăn cơm mà mãi chưa kịp sao!" Hắn dông dài nửa ngày mới nhìn thấy Tiêu Chiến thần sắc lãnh đạm ở sau lưng Tiêu Tuân, không khỏi hiếu kỳ nói: "Vị này là...?"

"Em tôi." Tiêu Tuân nói.

"Hoá ra là tiểu Tiêu tổng, hân hạnh hân hạnh!" Vương Nhất Kiều cẩn thận nhìn gương mặt kia, lẩm bẩm nói: "Hình như tôi gặp anh ở đâu rồi ấy nhỉ?"

Tiêu Chiến biết anh mình không nói tên ra là để tránh bị quấy rầy, nhưng anh cũng biết, có vài người, tránh được một lần nhưng sớm muộn cũng có ngày phải đối mặt, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có thể kéo vấn đề vào hoàn cảnh phức tạp hơn thôi.

Anh nghĩ vậy, trong lòng càng thêm kiên định, chủ động tiến lên hai bước tự giới thiệu: "Chào Vương tổng, tôi là Tiêu Chiến."

___________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận