Mai Mắn Ba Đời

14. Chạy khoả thân

Trong lòng Vương Nhất Bác ngổn ngang trăm mối, nhưng có vài lời lại không biết nói ra thế nào. Bọn họ chỉ khác những cặp đôi khác duy nhất ở việc ký vào một bản hợp đồng trước khi đăng kí kết hôn, cậu phải làm sao để nói với Tiêu Chiến rằng cậu hy vọng bản hợp đồng ấy chưa từng tồn tại, hoặc là biến mất ngay lập tức? Hợp đồng có nghĩa là an toàn, có nghĩa là Tiêu Chiến sẽ được rút lui khỏi mối quan hệ này sau hai năm, mà cậu lại muốn xoá bỏ hợp đồng, muốn hai người cùng nhau đối mặt với khó khăn không thể lường trước trong tương lai, liệu Tiêu Chiến có đồng ý không?

"Vương Nhất Bác," người con trai nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giọng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng: "Em sẽ không lén khóc nhè đấy chứ?"

Cậu lắc đầu, Tiêu Chiến cười nói: "Thế em làm nũng cái gì? Khóc ướt cả áo anh là em phải chịu trách nhiệm hong khô đấy nhé."

"Không khóc..." Cậu rốt cuộc cũng buông Tiêu Chiến ra, mất tự nhiên mà tránh đi đôi mắt vẫn luôn ấm áp ấy, "Cảm ơn anh đã đến gặp em, bây giờ tâm trạng em tốt hơn nhiều rồi, thật đấy."

"Thế nên buổi chiều em có chuyện thật hả, có thể nói cho anh được không?"

Buổi chiều là bởi vì lúc sáng Tiêu Chiến không gọi cậu nên mới dỗi, Vương Nhất Bác đương nhiên không tiện nói như thế, chỉ có thể nói: "Là chuyện nhà em."

Tiêu Chiến nhíu mày, lo lắng hỏi: "Không phải... lại có nợ mới đấy chứ?"

Đúng vậy, nợ nần... Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ lại, trên bản hợp đồng ấy đã viết rõ ràng rằng Tiêu Chiến không cần phải gánh vác nợ nần với cậu, là một cách bảo đảm cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Kiều chắc còn chưa biết bối cảnh của Tiêu Chiến, một khi anh ta biết cậu kết hôn với con trai của đại lão thương giới Tiêu Hành Phong thì Tiêu Chiến không khác nào dê vào miệng cọp.

Cho nên bất kể thế nào bản hợp đồng kia cũng cần phải tồn tại.

"Không có, nếu chỉ là vấn đề tiền thôi thì tốt." Vương Nhất Bác cười cười, bắt đầu nói về gia đình mình, những lời này cậu chưa bao giờ nói với ai, đến cả Đàm Phong Thu cũng không biết, bởi vì cậu không muốn ai biết rằng mình chỉ là cái máy ATM giúp người nhà trả nợ, không muốn để bất cứ ai cảm thấy mình thật đáng thương, nhưng Tiêu Chiến thì khác, cậu đồng ý cho Tiêu Chiến xem tất cả, tốt xấu, đau thương, bất đắc dĩ, chỉ cần Tiêu Chiến muốn biết, cậu có thể nói hết.

"Bố em bắt đầu làm ăn từ rất sớm, con người ông ấy mềm lòng sĩ diện, quá để tâm đến tình nghĩa bạn bè, thế nên cũng kiếm được không ít tiền, nhưng ông ấy thật ra cũng vẫn luôn thiếu đầu óc buôn bán, chuyện làm ăn mở rộng quy mô dần, càng ngày càng lực bất tòng tâm. Anh họ em, chính là con trai của chú, để lấy tiền trung gian nên đã nhận một vụ thầu không đáng tin cậy, công trình kết thúc chưa tới nửa năm đã có chuyện, vài người đi đường bị thương, một người còn phải cắt chi, bố em đã đền rất nhiều tiền, danh dự của công ty hoàn toàn sụp đổ, tài chính đứt gãy, kéo dài hơi tàn mấy tháng, không thể không tuyên bố phá sản. Nhưng tiền nợ nhà đầu tư lúc trước vẫn còn, chú em vừa lúc quen một ông chủ trong giới, giật dây bắc cầu lôi em ra, bọn họ bảo làm minh tinh rất dễ kiếm tiền, nếu em đủ hot, 5 6 năm là có thể trả hết nợ nần cả gốc lẫn lãi."

Tiêu Chiến nghe rất nghiêm túc, lúc này hơi khó chịu mà oán trách: "Sao anh họ em lại như thế? Bố em không truy cứu trách nhiệm của anh ta sao?"
1

Vương Nhất Bác cười khổ nói: "Cách bố em quen dùng để xử lí chuyện trong nhà là ba phải. Ông ấy cho rằng ở nhà không phải chỗ để nói đạo lí, chỉ có thể nói đến tình cảm. Ông ấy con cả của ông bà nội em, từ nhỏ đã được dạy dỗ là phải chăm sóc em trai em gái, làm trụ cột trong nhà, em không biết ông ấy có lúc nào mất kiên nhẫn không, nhưng năm này tháng nọ chắc cũng quen rồi. Mấy năm nhà em làm ăn được cũng vẫn luôn hỗ trợ nhà chú, bây giờ công ty sập, bố em vẫn không bỏ được thói quen ấy. Năm đó ông bà nội cho rằng ông ấy kiếm được nhiều tiền hơn các cô các chú nhiều, ông ấy nên giúp đỡ họ. Bây giờ bố em cũng cảm thấy em kiếm được nhiều hơn anh họ, thế nên em cần giúp anh ta. Có năng lực thì phải hy sinh cống hiến cho gia đình, gia hoà vạn sự hưng, đó là quan điểm mà ông ấy tin tưởng không hề nghi ngờ."

"Thế còn mẹ em thì sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Bà ấy không có ý kiến gì sao?"


"Mẹ em à, nói thế nào nhỉ?" Vương Nhất Bác thở dài, "Sau khi mẹ em lấy bố em thì không đi làm nữa, ở nhà làm phu nhân giàu có, tính cách cũng không phải kiểu rất có chủ kiến, lại không có nguồn kinh tế, ở nhà không có quyền lên tiếng. Em biết bà ấy thương em, không muốn lấy tiền của em đi giúp nhà chú, chỉ là trước mặt bố em thì bà ấy cũng không dám nói gì."

"Nhà chú em thiếu tiền lắm à? Đến chuyện sinh hoạt cơ bản cũng không duy trì được sao?"

"Đương nhiên là không, chỉ là sống ngày tháng nhàn nhã quen rồi, không cam lòng buông tay làm một người bình thường thôi." Cậu nói chuyện bố mình lấy hai ngàn vạn ra cho Vương Nhất Kiều mua nhà cưới, Tiêu Chiến vừa nghe vừa lắc đầu, "Cái này không gọi là hỗ trợ, cái này gọi là cướp. Giúp đỡ người nhà không nên dùng cách này chứ, em nên thu hồi quyền tài chính lại, nhiệm vụ hàng đầu đương nhiên vẫn là phải trả nợ cho nhà mình xong rồi mới giúp người khác chứ."
2

"Anh cảm thấy em không nên đưa tiền cho bố em à?"

"Em có thể tự đưa tiền cho người đầu tư, tiền là do em kiếm, em cũng không phải trẻ vị thành niên, đương nhiên là có quyền quyết định." Tiêu Chiến mím môi, "Chỉ là, đây là việc nhà của em, anh không nên nhúng tay vào, vẫn là tự em quyết thôi... Anh chỉ cảm thấy em làm việc rất bận, ngày nào cũng làm còn chẳng được nghỉ ngơi, còn phải đưa tiền cho anh em phô trương, rất khiến người ta đau lòng."

Vương Nhất Bác bỗng chốc nâng mắt lên, khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau, Tiêu Chiến dường như nhận ra mình dùng từ không ổn, lập tức vuốt gáy bổ sung: "À cũng không phải đau lòng, chỉ là... cái đó, có một chút, có chút bất bình thay em thôi! Ây anh đi WC trước đây!"

Tiêu Chiến chạy vào nhà vệ sinh lại nhận một cuộc điện thoại, Vương Nhất Bác nghe thấy anh nói: "Hả chị đặt phòng rồi à? Ờm, nói cũng đúng... chỉ là... cũng không còn sớm nữa... chị đợi một lát, lát nữa em trả lời chị."

Tiêu Chiến ra ngoài kéo lại vali, nói: "Viên Phỉ đặt phòng cho anh, sáng mai trước khi đi anh không sang đây nữa nhé, vali để lại cho em, không thì nhiều đồ thế nhét không hết."

Cậu nhìn Tiêu Chiến chậm rãi mặc áo khoác, đội mũ, sửa sang ba lô, rốt cuộc không nhịn được nói: "Anh có thể ở lại chỗ em."

Tiêu Chiến chớp mắt hỏi: "Nhưng sáng mai 5 rưỡi anh đã phải ra sân bay rồi, liệu có làm ồn đến em không?"
1

"Không đâu, cũng tầm 6 giờ là em dậy rồi."

Tiêu Chiến lập tức vui vẻ gửi voice vào điện thoại: "Vương Nhất Bác nói 5 rưỡi không sớm đâu, chị trả phòng đi. Em nghèo hơn anh em nhiều, tiết kiệm chút tiền cho em được không Viên Phỉ tiểu thư?"

Bên kia nhanh chóng trả lời, Tiêu Chiến không nghĩ ngợi gì mà bật lên.

"Có phải sau này chỉ cần ở với Vương tiên sinh thì tôi không cần đặt phòng cho cậu nữa không?"

"Không sai." Tiêu Chiến nói tiếp, "Chị giỏi quá, cơm sáng mai thêm đùi gà nhé."

4

Buông điện thoại xuống, hai người nhìn nhau cười, Tiêu Chiến hỏi: "Em cười cái gì thế?"

Cậu nói: "Không phải anh cũng đang cười sao?"

Tiêu Chiến ghét bỏ chun mũi: "Anh bị em làm cho ngốc theo rồi."

Vương Nhất Bác thấy gò má mình cũng nâng lên, nói: "Ai bảo anh vẽ em thành heo? Nếu mà vẽ cái khác có khi em còn thông minh chút."

"Thông minh để làm gì chứ? Ngốc ngốc một chút đáng yêu bao nhiêu, hơn nữa em chưa nghe sao? Người ngốc có phúc của người ngốc."

"Ừm." Cậu gật đầu nói, "Lúc trước em cảm thấy thế là nói bậy bạ, nhưng bây giờ thì hình như em hơi tin rồi."

Tiêu Chiến không hỏi vì sao cậu lại tin, Vương Nhất Bác đương nhiên cũng không nói tiếp. Đêm đó cậu ngủ rất ngon, không hề tỉnh giữa đêm, ngay cả lúc Tiêu Chiến rời đi cậu cũng không phát hiện ra, có thể là đối phương cố ý cử động nhẹ nhàng mới không làm cậu thức giấc.

Hai tuần sau đó, bọn họ gần như đêm nào cũng sẽ nói chuyện, tuy rằng phần lớn thời gian chỉ chia sẻ cho nhau về việc diễn xuất. Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được tình yêu của Tiêu Chiến với nghề nghiệp này, mỗi khi bắt đầu công việc đều vô cùng chăm chú chuyên tâm. Nhưng dù vậy, Tiêu Chiến vẫn đồng ý dành một chút thời gian để quan tâm đến cuộc sống của cậu, cũng có thể nhạy bén nhận ra sự khác thường nho nhỏ của cậu. Cậu ở phim trường bị máy tạo khói làm cho cổ họng không được thoải mái lắm, Tiêu Chiến cúp điện thoại xong liền gửi tin wechat nói: "Anh vừa mới đặt thuốc ryukakusan trên mạng cho em rồi đấy, có thể giảm bớt khó chịu, bình thường em phải uống nhiều nước nóng vào, đừng vì ngại đi vệ sinh mà uống ít nước."
2

Vương Nhất Bác vẫn luôn cho rằng một người con trai như mình cũng không cần đến sự quan tâm tỉ mỉ như thế, bây giờ gặp được Tiêu Chiến cậu mới hiểu, không phải cậu không cần mà chỉ là dùng cái không cần ấy để che đi khát vọng và tiếc nuối của mình thôi.

Mà sự xuất hiện của Tiêu Chiến, hoàn hảo lấp đầy khát vọng của cậu, bổ khuyết tiếc nuối của cậu.

Nhưng dục vọng của con người khó mà lấp đầy được, cho dù cậu liên tục nhắc nhở chính mình phải biết thân biết phận, đừng vượt rào thêm nữa, nhưng vẫn không thể ngăn cản được suy nghĩ xằng bây tăng lên trong lòng. Cậu bắt đầu ngày càng chờ mong được nói chuyện với Tiêu Chiến hơn, cho dù chỉ là một câu chào buổi sáng vào sáng sớm, một câu chúc ngủ ngon trước khi ngủ, cũng có thể trấn an cảm xúc trong cả một ngày của cậu.

Như thể bước vào cát lún rồi mới điên cuồng giãy giụa, đến khi ý thức được càng giãy giụa càng tăng tốc độ lún xuống, liền đơn giản giang rộng cánh tay, nhắm mắt lại, cam tâm tình nguyện, mặc kệ cho mình thong thả, yên tĩnh chìm vào lòng đất.
1

Lịch quay tập hai của "Muốn đi vòng quanh thế giới" đã sắp đến, lần này là đi Tây Song Bản Nạp.


Một ngày trước khi xuất phát, Vương Nhất Bác ở phim trường cũng rất vui, đến nói năng cũng nhiều lên. Tuần sau Đoàn Tĩnh Nhàn có một sân khấu cuối năm, nhưng cô không có xuất thân idol, hát hò nhảy múa không giỏi lắm, thế nên lúc đóng phim cũng cầm điện thoại luyện tập, bị Vương Nhất Bác nhìn thấy liền có lòng chỉ giúp cô mấy chỗ.

Tính cách Đoàn Tĩnh Nhàn hướng nội, Vương Nhất Bác cũng là một người rất chậm nhiệt, hai người hợp tác với nhau nửa tháng, nói chuyện cũng không mấy khi nhiều như hôm nay, nói rồi Vương Nhất Bác liền hỏi: "Chị, có phải tên chị ở trong bộ phim nào đấy không? Hình như nghe ở đâu rồi ấy."

Đoàn Tĩnh Nhàn nghe là biết, xem ra đã có không ít người từng hỏi cô câu này, "Trong 'Chân Hoàn Truyện' có một Mạnh Tĩnh Nhàn."
2

Vương Nhất Bác bừng tỉnh: "À, phải, đúng là nó!"

"Nhưng không phải cùng một chữ Nhàn đâu, tên cô ấy nghĩa là nhàn nhã trầm tĩnh. Còn của tôi là do ông nội tôi lấy từ 'Lạc Thần phú', khôi tư diễm dật, nghi tĩnh thể nhàn."

Vương Nhất Bác trước sau không nghe ra hai chữ này về bản chất có khác gì nhau, nhưng cậu vẫn nói: "Thế thì cái của chị hay hơn rồi."

Đoàn Tĩnh Nhàn quả nhiên vui vẻ, "Cảm ơn Vương Nhất Bác lão sư!"

Cảnh bọn họ quay buổi sáng là nữ chính và phản diện đánh nhau trên mái nhà, không cẩn thận bị đánh một chưởng xuống, nam chính vừa vặn đi qua đỡ lấy. Lúc đầu định để tư thế bế công chúa, nhưng quay hai lần đạo diễn vẫn cảm thấy chưa đủ bong bóng hường phấn, biên kịch ở bên cạnh đề nghị: "Thì bế koala thử xem."

Vương Nhất Bác lập tức nói: "Rơi từ mái nhà xuống thì làm sao thành bế koala được... Có vi phạm định luật vật lí không thế?"

"Người xem có mấy ai giỏi lí không? Sợ là còn chả quen cả Newton ấy chứ. Chỉ cần đủ ngọt là mấy cô ấy vừa lòng thôi." Đạo diễn vung bàn tay lên, "Đổi thành ôm chính diện đi, lại gần nhau một chút!"
1

Vương Nhất Bác cảm thấy cạn lời sâu sắc, nhưng cậu đã quay nhiều phim cổ trang, phim ngôn tình thế rồi, cũng thấy nhiều kiểu như thế rồi, là một người làm công hèn mọn, cậu chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh thôi.

Đoàn Tĩnh Nhàn treo dây thép, bị thả thẳng xuống lồng ngực cậu, động tác này cũng không ổn lắm, thử mấy lần mới chính thức quay, lại vì tốc độ rơi rồi góc độ mà NG mấy lần, cuối cùng quay mười mấy lần mới miễn cưỡng qua.

Tuy ở phim trường bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng dù sao cũng ở ngoài trời, rất khó hoàn toàn không bị chụp lại. Muộn một chút, cảnh quay buổi sáng liền truyền khắp weibo và douyin, hai người đang trong trạng thái nhập diễn, ôm nhau rất chặt, trong ảnh và video ánh mắt đều vô cùng chuẩn. Còn một đoạn hậu trường nữa, là lúc Vương Nhất Bác dạy Đoàn Tĩnh Nhàn nhảy. Mấy cô gái với trái tim thiếu niên điên cuồng share, xôn xao yêu cầu ngày mai phim chiếu luôn. Không ít fan người quen đường tiếc hận, cmt cảm khái: Nếu Vương Nhất Bác chưa kết hôn thì tốt rồi..."

Những việc này Vương Nhất Bác đều không biết, 5 rưỡi chiều cậu kết thúc công việc xong liền đến sân bay, đến Côn Minh thì đổi chuyến, đến Tây Song Bản Nạp thì đã là 11 giờ đêm.

Trên hành lang khách sạn gặp được Hạ Thương Vũ, chào hỏi lẫn nhau, Hạ Vương Vũ dùng một loại biểu cảm đồng tình lẫn với hớn hở nhìn cậu. "Quay phim vui không Nhất Bác?"

"Cũng được..." Cậu có chút không hiểu, "Làm sao thế?"


"Thật ra tôi cũng có hứng học nhảy, lúc nào cậu cũng dạy tôi đi?"

"Được, nhưng mà..." Vì sao lại nhắc đến nhảy? "Nhiệm vụ tuần này có liên quan đến nhảy à?"

Hạ Thương Vũ cười ha hả nói: "Làm sao tôi biết được! Mau vào đi thôi, ngày mai gặp!"

Vương Nhất Bác không hiểu gì mà đi vào phòng, mở cửa liền nhìn thấy người mình ngày đêm nghĩ đến kia. Cũng giống lần trước, Tiêu Chiến lại đang vẽ tranh.

Vẫn là biểu tượng hoạt hình của năm người họ, Vương Nhất Bác hỏi: "Mỗi tập đều phải vẽ một cái khác à?"

Lúc Tiêu Chiến trả lời cũng không ngẩng đầu, "Chủ đề mỗi tập khác nhau, trang phục của chúng với động tác cũng khác nhau."

"Tổ tiết mục mời Tiêu lão sư thật đúng là tiện lợi mà, tiết kiệm được cả tiền thiết kế." Vương Nhất Bác vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, cúi đầu nhìn bức tranh, nhanh chóng nhận ra sự khác thường, "Nơ con bướm của em đâu?"

"Rơi rồi."

"Rơi?" Vương Nhất Bác rất khó hiểu, "Sao lại rơi được?"

"Chắc nhảy nhiều quá nên rơi rồi."
30

Vương Nhất Bác: "..."

"Sao quần lót của em cũng không thấy đâu nữa rồi??"

"Cũng rơi rồi."

"...Sao rơi được vậy?"

"Nhảy nhiều quá đấy," Tiêu Chiến nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, "Không giữ được nên rơi thôi."
32

_____________

Kì này heo phải khoả thân thôi =))))))))))))))))))))) 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận