Mad Love Hoa Quỳnh Đen


Giữa một buổi sáng mùa hè, ánh nắng chói chang lần lượt xuyên qua tấm rèm cửa màu đen vừa dày vừa nặng làm căn phòng rộng lớn này bớt đi chút tối tăm.
Bóng tối đã bị ánh sáng đẩy lùi, phô ra vẻ đẹp của buổi sớm.

Khi những tia nắng đầu tiên vừa đến mặt sàn cả một không gian trong trẻo sáng sủa đã mở ra trước mắt.
Trên chiếc giường lớn có một cô gái đang ngủ rất say, dường như cô thật sự rất mệt mỏi.
Người ta vẫn thường hay nói mi mắt là thứ nặng nhất trên đời, lúc trước cô Lam Ngữ Yên cũng chỉ nghĩ đó là những lời bông đùa của mọi người nói chuyện phiếm với nhau thôi, nhưng giờ đây cô lại có cái nhìn khác về nó rồi.
Lam Ngữ Yên từ từ mở mắt đôi mắt nặng trĩu ra, cô lờ đờ nhìn cảnh vật xung quanh.

Đầu óc trống rỗng nhìn thấy căn phòng này thật lạ lẫm.
Đây đâu phải phòng cô đâu chứ, à phải rồi, đây là phòng của Mặc Yến Đình.
Sau một hồi lấy lại được ý thức thì Lam Ngữ Yên mới chợt nhớ đến chuyện đã xảy ra tối qua.
Tay cô đã được cởi trói, nhưng ở nơi cổ tay vẫn còn lưu lại chút máu đã khô lại do hôm qua phản kháng kịch liệt mà tạo thành…

“Aaaa…”
Bỗng, một cơn đau truyền đến từ thắt lưng cô, khiến cô cắn môi khẽ rên rỉ.
Tiếng rên bật ra khỏi miệng nghe có chút khàn đặc, cô nhất thời cảm thấy có chút khát nước, cô muốn ngồi dậy uống chút nước để lấp đầy cổ họng đang khô rang.
Ngay khi Lam Ngữ Yên vừa chuẩn bị rướn người ngồi dậy thì cô hơi nhăn mặt, cảm giác như cơ thể cô bị nghiền nát vậy, nửa thân dưới đặc biệt vô cùng đau rát, khiến cô phải vội vàng ngả người nằm xuống giường lần nữa.
Trong phòng lớn lúc này đã không còn thấy bóng dáng của Mặc Yến Đình đâu nữa, có lẽ hắn đã đến công ty từ sớm rồi.

Dù hắn đã đi lâu rồi, nhưng trong căn phòng vẫn phảng phất mùi hương thuộc về hắn.
Đúng là âm hồn bất tán!
Tên ma quỷ đó hết lần này đến lần khác đòi hỏi liên tiếp khiến các khớp xương cô như vỡ vụn ra,
Kí ức về đêm triền miên hôm qua hiện rõ mồn một trong đầu của Lam Ngữ Yên.

Nỗi nhục nhã xấu hổ nhanh chóng dâng lên trong lòng, ngay cả nước mắt cũng bởi phẫn uất mà chảy xuống...
“Mặc Yến Đình!”
“Đồ khốn nhà anh!”
“Chờ khi có cơ hội, tôi – Lam Ngữ Yên này nhất định sẽ giết chết anh!"
Lam Ngữ Yên không biết tối qua cô đã gào thét dữ dội thế nào mà bây giờ chỉ vừa mới lẩm bẩm vài câu thôi là cô đã cảm thấy âm thanh phát ra trở nên the thé, thậm chí cô còn mơ hồ cảm nhận được có vị máu tươi trong khoang miệng.
Nếu tên đó đứng ngay trước mặt cô lúc này thì cô cũng chẳng ngần ngại là đánh cho hắn một trận mà không cần suy nghĩ nhiều!
Bây giờ, tâm tình Lam Ngữ Yên đang cực kỳ kích động.
Thân thể nằm co ro không ngừng run rẩy, toàn thân cô không nơi nào mà không cảm thấy đau nhức.

Đôi mắt xinh đẹp cũng vì khóc nhiều mà đã trở nên sưng đỏ.
Cả người cô chi chít những dấu hôn, trên làn da trong suốt đầy những vết xanh tím.

Nước mắt Lam Ngữ Yên lại lần nữa chảy xuống thấm trên ga trải giường, thật xinh đẹp nhưng mà cũng thật khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi một lúc lâu sau…
Lam Ngữ Yên chầm chậm từng chút mà ngồi dậy.

Trán cô ngay lúc này đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, cô hơi co người lại ngay khi cảm nhận được cơn đau đang chạy dọc khắp người mình.

Cứ như thể chỉ cần xê dịch vài centimet thôi thì khung xương cô sẽ bị rã ra hoàn toàn.
Sự phẫn uất và những lời mắng chửi một lần nữa lại được cấu thành và chỉ chực thốt ra khỏi miệng cô.
Nhưng kì lạ thay, giữa hai chân cô…
Nơi đó…
Nơi đó không hề lưu lại chút tàn dư của người đàn ông hôm qua đã điên cuồng phóng thích bên trong cô.

Cô cứ nghĩ nơi đó sẽ vô cùng bết dính khó chịu nhưng mà…
Lẽ nào, là hắn làm ư?
Không! Không thể nào! Làm gì có chuyện hoang đường như thế chứ!

Hôm qua, cô và tên bạn trai cũ đang đứng nói chuyện với nhau, thật ra cô không còn chút tình cảm lưu luyến gì với tên đó nữa.
Hơn nữa, hiện tại cô cũng đã kết hôn rồi, tuy là hôn nhân hợp đồng nhưng cô cũng không muốn có mối quan hệ ngoài luồng như vậy.
Thế nên cô vội nói lời tạm biệt rồi xoay người rời đi, nhưng tên đó lại cứ níu kéo lấy tay cô.

Cuối cùng thì một màn này bị Mặc Yến Đình bắt gặp và kết quả là cô thành ra bộ dạng thế này đây!
Lam Ngữ Yên hơi cau mày.

Thật là một chuyện kì là mà!
Đáng lẽ, toàn bộ cơ thể cô sẽ là bộ dạng vô cùng thê thảm vì bị tên khốn Mặc Yến Đình đó giày vò đến mức không dám nhìn chứ không phải gọn gàng và sạch sẽ thế này.
Mặc dù trên người cô đâu đâu cũng toàn vết hôn nhưng lại rất sạch sẽ, không hề có chút cảm giác bết dính nào.
Là ai đã làm việc này nhỉ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận