...Phòng ngủ của Mạc Chi Dương...
Mở cửa phòng ra, Mạc Chi Dương đi thẳng tới chỗ cửa sổ nhưng nó lại không hề mở cửa mà lại đóng chặt lại.
Mạc Chi Dương thấy vậy liền tức giận, vậy mà Bạch Tử Lệ dám lừa gạt mình để lấy lòng.
Cửa sổ này không bao giờ được mở ra vì Mạc Chi Dương đã khóa rất chặt và nhiều năm chưa mở ra rồi, không thể nào có thể mở nó trong một đêm như vậy được.
Mạc Chi Dương ghét nhất những người dám lừa dối mình.
Bạch Tử Lệ vừa đi vào, Mạc Chi Dương lập tức lao tới bóp cổ Bạch Tử Lệ, liên tục chất vấn Bạch Tử Lệ khiến Bạch Tử Lệ khó thở vô cùng, liên tục giãy dụa muốn thoát ra, không thể nói được gì cả, cảm giác khác hẳn tối hôm qua, nó...!đáng sợ hơn rất nhiều.
Kỳ Lâm hốt hoảng khi thấy cảnh tượng này, mà chạy ra gỡ tay Mạc Chi Dương ra, khuyên can bạn mình có chuyện gì từ từ tìm hiểu nhưng Mạc Chi Dương kông nghe mà càng bóp chặt hơn.
Thấy Bạch Tử Lệ mặt trắng bệch, sắp nghẹt thở tới nơi rồi, bỗng Kỳ Lâm thấy vết xước ở trên cửa sổ, ngay lập tức nói cho Mạc Chi Dương biết
- “Sao ở đây lại có vết xước này?”
- “Cái gì? Ở đâu có?”
Mạc Chi Dương nghe vậy liền bỏ Bạch Tử Lệ ra rồi tiến tới chỗ Kỳ Lâm, Bạch Tử Lệ được buông tha liền gục xuống thở dốc, ho lấy ho để.
Kỳ Lâm thấy vậy, chyaj ra chỗ Bạch Tử Lệ mà vuốt lưng, trấn an Bạch Tử Lệ cho đỡ sợ.
Bạch Tử Lệ bị Mạc Chi Dương dọa sợ, tiếp tục lại quay trở lại trạng thái ban đầu mà tránh xa Mạc Chi Dương ra, không dám lại gần, chỉ thu mình ở đúng một góc, cả người run bần bật.
Kỳ Lâm biết Mạc Chi Dương tức giận vì không cho phép ai được lừa dối mình nhưng chưa tìm hiểu rõ mọi ngàng mà đã như vậy thực sự rất quá đáng, Kỳ Lâm chỉ biết thở dài rồi trấn an Bạch Tử Lệ sẽ ổn thôi.
Còn Mạc Chi Dương đang nhìn chằm chằm vào vết xước trên cửa sổ, nhìn từ bên trong ra, thấy một vết xước khá dài ở bên ngoài, hình như nó được ai đó kéo rất mạnh ra mới tạo được vết xước dài đến như vậy và hung thủ vừa nãy đã kịp đóng cửa lại, có vẻ như lời của Bạch Tử Lệ nói là đúng rồi.
Vậy mà vừa nãy Mạc Chi Dương lại quá tức giận, chưa tìm hiểu kĩ mà đã bóp cổ người ta như vậy, giờ thì thấy áy náy vô cùng.
- “Cho ta xin lỗi...”_Mạc Chi Dương từ từ tiến đến chỗ Bạch Tử Lệ
- “NGƯƠI ĐỪNG ĐẾN ĐÂY!!”_Kỳ Lâm thấy vậy liền ngăn cản lại
- “V-Vì sao?”
- “Ngươi đã làm con nhà người ta như vậy rồi mà còn đến gần sao? Tử Lệ đã rất sợ hãi khi bị hung thủ bóp cổ tối qua, bây giờ ngươi lại làm như vậy nữa.
Ngươi có nghĩ cho cảm xúc người khác như vậy?”_Kỳ Lâm tức giận nói
- “Ta...!Ta...”
- “Nói chung là ngươi đừng đến gần Tử Lệ.
Ta đưa cậu ấy về trước”
Nói xong, Kỳ Lâm cúi xuống, ẵm Bạch Tử Lệ vẫn đang sợ hãi đi ra khỏi đó.
Lúc đi ra, Mạc Chi Dương nhìn thất nét mắt sợ hãi hiện lên trên cả khuôn mặt Bạch Tử Lệ, không dám nhìn mình mà chỉ dám núp vào lòng Kỳ Lâm.
Sau khi hai người họ đi, Mạc Chi Dương cảm thấy áy náy vô cùng, nếu không có Kỳ Lâm ở đấy chắc chắn Mạc Chi Dương giết người vô tội rồi, Mạc Chi Dương ngồi gục đầu ở đấy, trong đầu cứ xuất hiện hình ảnh sợ hãi cực độ của Bạch Tử Lệ do mình gây ra.
Mạc Chi Dương ngồi đó một lúc thì ánh mắt bắt đầu rực lửa lên, thề rằng sẽ tìm được hung thủ đã ám hại Bạch Tử Lệ, coi như là đền bù tội lỗi mà mình đã gây ra.
Nghĩ là lãm, Mạc Chi Dương đi đến chỗ Kỳ Lâm để lấy thêm thông tin về hung thủ...
...Phòng của Bạch Tử Lệ...
Kỳ Lâm nhẹ nhàng đặt Bạch Tử Lệ đang hoảng loạn nằm xuống giường, liên tục xoa đầu để trấn an người trước mắt, ánh mát đau buồn hiện lên.
Thực sự Mạc Chi Dương rất quá đáng, đợi đến khi Bạch Tử Lệ bình tĩnh lại thì Kỳ Lâm sẽ đi xử lý cái tên đó mới được.
Bạch Tử Lệ sau một lúc thì cũng đã bình tĩnh hơn nhưng vì khóc quá nhiều và quá sợ nên đã thiếp đi nhưng tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm thấy vậy liền lấy cái gối ôm bên cạnh rồi chèn vào cho Bạch Tử Lệ, nhẹ nhãng gỡ tay ra rồi đi kiểm tra từng ngõ ngách trong phòng xem có ai không, cửa sổ cũng khóa chặt lại, đến khi Kỳ Lâm cảm thấy đã an toàn thì mới đi ra ngoài.
- “Thất Vĩnh”
- “Dạ có thần”
- “Ngươi bảo vệ cho hoàng tử phi nhé.
Nếu ai dám bén mảng tới, lập tức đuổi đi”
- “Dạ vâng thưa ngài”
Kỳ Lâm để Thất Vĩng bảo vệ cho Bạch Tử Lệ, còn mình đi tìm cái tên vô trách nhiệm kia để giải quyết.
Nhưng đi mãi không thấy đâu, Kỳ Lâm nghĩ Mạc Chi Dương đang ở sảnh chính nên đã tức tốc tới đấy.
Đúng như dự đoán, Mạc Chi Dương đã triệu tập tất cả cung nhân về đó để hỏi tội.
Kỳ Lâm thấy như vậy cũng tiến đến để có thể tìm cùng cho nhanh.
Mạc Chi Dương thấy Kỳ Lâm đến liền thắc mắc
- “Ngươi đến đây làm gì?”
- “Giúp ngươi.”
“Ta nghe Tử Lệ nói là tối qua Tử Lệ có cào vào đâu đó trên người hung thủ thì phải.
Ngươi thử kiểm tra xem”_Kỳ Lâm nói nhỏ với Mạc Chi Dương
- "Thật sao? Vậy lục soát tất cả cho ta nhanh lên, chỗ nào cũng phải lục soát.
Xem ai có vết cào hoặc bị thương thì mang hết lên đây cho ta!"
Binh lính nghe nói như vậy liền đi lục soát tất cả cung nhân, đầu bếp, làm vườn,...!Ai ai cũng bị lục soát, Mạc Chi Dương cau mày nhìn kỹ xem có ai dám gian lận bỏ qua hay không, kèm theo Kỳ Lâm cũng dò xét từng đứa một nữa khiến cho việc kiểm tra trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
Ai ai cũng sợ hãi, không dám hó hé nửa lời.
Một lúc sau, cuối cùng cũng tìm được vài người có vết thương...
- "Đã tìm thấy 6 người có vết thương ạ"
- "Mang lên đây cho ta"
Sáu người đó được mang lên, và bất ngờ rằng, một trong số đó chính là Minh Hạ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...