Mạc Vương Xin Giữ Liêm Sỉ!!


...Giữa đêm...
Bạch Tử Lệ có cảm giác như ai đó đang đè lên người mình vậy, hình như người này đang cố gắng bóp cổ Bạch Tử Lệ khiến Bạch Tử Lệ khó thở vô cùng, liên tục giãy dụa nhưng dường như sức của người này quá lớn vả lại Bạch Tử Lệ không thể mở được mắt mình.

Người bí ẩn đó liên tục đè chặt cổ khiến Bạch Tử Lệ khó thở vô cùng, miệng liên tục phát ra âm thanh nhưng có vẻ nó không thể nói được bất cứ gì cả, chỉ có thể ú ớ muốn kêu cứu, nước mắt bắt đầu tuôn trào ra, hai tay cố gắng đẩy người này ra nhưng không được.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Bạch Tử Lệ quyết định cào người đó một phát khiến người đó đau đớn kêu lên, đồng thời tay cũng buông lỏng ra, nhân cơ hội đó Bạch Tử Lệ mới lấy lại được không khí cho mình, vì hít quá nhiều nên bị sặc, liên tục thở dốc, mắt cũng mở ra, bật phắt dậy để xem ai định hãm hại mình như vậy.

Vừa mở mắt ra, một mảng tối bao trùm lên tất cả, Bạch Tử Lệ chỉ thấy bóng đen lướt qua chỗ cửa sổ thôi, người đó hình như đã bịt kín hết nên Bạch Tử Lệ không nhìn thấy gì cả.

- “AI VẬY?! MAU QUAY LẠI ĐÂY!!”_Sau khi hoàn hồn lại được, Bạch Tử Lệ mới chạy ra cửa sổ xem đó là ai nhưng người đó đã chạy mất rồi
Nhìn qua nhìn lại một lúc vẫn không thấy người đó đâu, Bạch Tử Lệ nghĩ thầm hay đó là mơ nhỉ? Nhưng sao giấc mơ lại thực đến như vậy? Bạch Tử Lệ sờ tay lên cổ mình, sờ mãi không thấy gì nên thở phảo nhẹ nhõm đi ngủ, nghĩ bụng rằng đó là mơ thôi nên đã tiếp tục lên giường đi ngủ.
...Sáng hôm sau...
Bạch Tử Lệ tỉnh dậy với tinh thần vô cùng thoải mái, sau cơn ác mộng kia thì Bạch Tử Lệ lại ngủ ngon như bình thường, chân cũng đã đỡ hơn nên Bạch Tử Lệ đi vệ sinh cá nhân, thay đồ xong xuôi tất cả thì đi dạo ở ngự hoa viên một chút vì còn khá sớm, Bạch Tử Lệ dậy sớm vì muốn được ngắm bình mình.

Và cũng vì vậy mà vô tình gặp được Kỳ Lâm đang trèo tường vào trong cung điện, Kỳ Lâm thấy Bạch Tử Lệ liền vui vẻ tiến đến chỗ Bạch Tử Lệ để nói chuyện.

Định hỏi thăm Bạch Tử Lệ thì Kỳ Lâm thấy vết hằn đỏ trên cổ của Bạch Tử Lệ, nhìn thấy Bạch Tử Lệ vẫn cười nói với mình có vẻ như là không biết chuyện gì đang xảy ra rồi

- “Tử Lệ, hôm qua ngươi có điều gì bất thường không?”
- “Hửm? Sao ngươi lại nói như vậy?”
- “Ta chỉ hỏi thôi.

Ngươi trả lời hay không cũng được”
- “À, cái này thì ta có đó.

Hôm qua ta mơ thấy ác mộng”
- “Đó là gì?”
- “Hôm qua ta mơ thấy có người bóp cổ ta,may sao cái đấy chỉ là giấc mơ.

Nếu là thật chắc ta sợ chết mất thôi”_Bạch Tử Lệ vẫn ngây thơ trả lời Kỳ Lâm
- “Tử Lệ à, ta nghĩ đó không phải là mơ đâu.

Trên cổ của ngươi đang có vết hằn giống hệt như có người bóp cổ ngươi vậy...”
Kỳ Lâm lấy ra một chiếc gường luôn gắn trên người mình rồi đưa cho Bạch Tử Lệ.

Bạch Tử Lệ ngeh vậy liền ngỡ ngàng, vội vàng nhận lấy gương từ Kỳ Lâm rồi soi vào cổ mình và hoảng sợ trợn tròn mắt lên vì trên cổ Bạch Tử Lệ có vết hằn thật.

Bạch Tử Lệ sững sờ nhìn Kỳ Lâm, dường như không muốn tin đó là sự thật, liên tục sờ lại vết hằn đó, thử lau đi xem có phải ai ác ý vẽ vào không nhưng nó không hề phai.
Lúc này Bạch Tử Lệ mới tin đó là sự thật, đôi chân run rẩy suýt nữa ngã khuỵ xuống,, may mà có Kỳ Lâm đỡ cho không lại ngã ra đấy rồi.

Kỳ Lâm cũng thắc mắc là ai có thể cả gan dám hại hoàng tử phi như vậy chứ, tạo ra vết hằn ngay ở cổ, không sợ Mạc Chi Dương sẽ biết sao? Thấy Bạch Tử Lệ vẫn còn sốc nên Kỳ Lâm cố gắng động viên và hứa sẽ tìm được hung thủ giúp cho
- “Ngươi lúc đó có thấy người đó không? Hay là có để dấu ấn gì không?”
- “Có...!Ta hình như có cào lên tay hắn ta thì phải.

Ta...!Ta thấy sức của người đó mạnh lắm, với lại lúc đó ta không thể mở được mắt nên...nên ta...”_Bạch Tử Lệ vẫn sốc, nói cứ ấp a ấp úng, cả người run rẩy cực độ
- “Thôi sẽ không sao đâu.

Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm được hung thủ cho người.


Giờ thì đi ăn đã nhé.

Chuyện này ta sẽ nói với Mạc Chi Dương sau”
- “Đ-Được...”
Bạch Tử Lệ vẫn chưa hoàn hồn được, dường như sắp bay màu tới nơi rồi, chân không đi nổi nữa đành phải nhờ Kỳ Lâm đỡ đi mới có thể đi được.

Vào đến phòng ăn, Mạc Chi Dương đã ngồi sẵn ở đấy, chỉ đợi Bạch Tử Lệ đến nhưng mãi không thấy đến, lúc này Mạc Chi Dương đang định hỏi Minh Hạ thì bỗng cánh cửa phòng ăn bị mở tung ra và sau đó là Kỳ Lâm đang đỡ Bạch Tử Lệ phía sau.

Kỳ Lâm đặt Bạch Tử Lệ ngồi xuống rồi đến gần Mạc Chi Dương nhưng không nói gì, biết Kỳ Lâm định nói gì quan trọng không muốn người ngoài biết nên đã bảo Minh Hạ và các người khác đi ra.

Sau khi tất cả đi ra, Kỳ Lâm mới yên tâm nói cho Mạc Chi Dương biết
- “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”_Mạc Chi Dương nhìn Kỳ Lâm thắc mắc
- “Mạc Chi Dương à, hôm qua ngươi cho Tử Lệ ngủ ở đâu?”
- “Cậu ta bị đau chân nên ta cho cậu ta ngủ ở phòng ta.

Có chuyện gì sao?”
- “Có...!Chuyện rất lớn luôn.

Tử Lệ bị người khác sát hại, đêm hắn ta bóp cổ Tử Lệ cho hằn đỏ cả kìa”
Nghe thấy Kỳ Lâm nói như vậy, Mạc Chi Dương liền đứng bật dậy, đi lại chỗ Bạch Tử Lệ.


Đúng như Kỳ Lâm nói, trên cổ của Bạch Tử Lệ có vết hằn lớn quanh cổ, giống hệt như ai đó bóp cổ vậy.

Mạc Chi Dương hỏi Bạch Tử Lệ có nhìn thấy mặt của hung thủ không, Bạch Tử Lệ chỉ lặng lẽ lắc đầu, tay trong vô thức sờ nhẹ lên cổ.

Mạc Chi Dương không ngờ tới có chuyện này xảy ra, Mạc Chi Dương nhớ là phòng của mình kín lắm mà, sao hung thủ có thể vào được chứ? Hay nhỡ đâu là do Bạch Tử Lệ mộng du rồi tự bóp cổ mình thì sao? Chứ phòng của Mạc Chi Dương kín lắm mà, không thể nào có người đi vào được
- “Hay là ngươi tự bóp cổ mình? Chứ phòng ta không bảo giờ có chuyện ấy cả”
- “Ta không có, ta không bị mộng du bảo giờ.

Nếu ngài không tin thì có thể sang phòng xem cửa sổ có mở hay không.

Hôm qua ta thấy cửa sổ bị mở tung ra, ta thực sự không có nói dối”
- “Hay là chúng ta đi qua xem đi.

Xem nó như thế nào?”_Kỳ Lâm nói
- “Ừ, đi qua thử xem sao.”
Nói xong, cả ba người cùng đi qua phòng ngủ của Mạc Chi Dương xem tình hình phòng như thế nào, để xác nhận xem lời của Bạch Tử Lệ có thật hay không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận