Trong tất cả những đội đi săn dị thú, chỉ e đội của Tô Linh Phong là ít người nhất, nhưng trong bốn người này, thực lực của ba người gồm Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang đều thâm sâu khó lường, tuy căn cơ về đấu khí và linh thuật của Tô Linh Phong còn thấp nhưng kinh nghiệm tác chiến lại phong phú, lại thêm một thân khí lực và tốc độ quỷ dị, cũng sẽ không trở nên gánh nặng.
Về thực lực, sức mạnh tổng thể của đội họ có thể so sánh với thực lực trung bình của dân trong nghề, về nhân số, cũng không quá nhiều đội có nhiều người hơn họ, ít nhất, mỗi người bọn họ đều có thể đơn thân độc chiến mà không cần đặc biệt phối hợp với nhau, cũng như không phải đặc biệt che chở bất cứ ai.
Tô Linh Phong sở dĩ lúc trước nhẫn nại đợi Mặc Vấn Trần hàn huyên với Ba Da là vì nếu có Mặc Vấn Trần vào đội thì vẫn mạnh và tốt hơn là tùy tiện gia nhập vào một đội mạo hiểm xa lạ.
Phối hợp giữa đoàn đội tuy quan trọng, nhưng sự phối hợp ăn ý giữa đồng đội đó không phải một sớm một chiều là có thể luyện ra được, đôi Beavis và Hạo Thiên tuy không tệ về mặt này, nhưng nếu đột ngột thêm vài người ngoài xa lạ vào thì e là sẽ không còn phối hợp hài hòa như vậy nữa.
Tiến vào lối rẽ bên phải sơn cốc, đi lên phía trước không xa chính là một nhánh sông, phút chốc đã không có đường nữa, bốn phía đều là rừng cây rậm rạp không thấy mặt trời, dưới chân là dây leo, cỏ dại sinh sôi, cũng may có Nguyệt Quang ở phía trước mở đường, tốc độ tiến lên của bốn người cũng không phải bị giảm.
"Tiểu Phong Phong, sao cứ là người ta mở đường vậy hả, người ta vất vả, hao phí linh lực lắm đó!.
" Nguyệt Quang cố ý ai oán nhìn Tô Linh Phong, cố gắng tranh thủ sự đồng tình của nàng.
"Vật phải tận dụng hết khả năng của nó, người thì phải tận dụng hết tài năng của mình.
" Mặc Vấn Trần vỗ vai Nguyệt Quang, ôn nhã nói: "Vậy chứng tỏ ngươi là nhân tài.
"
"Thật hả?" Nguyệt Quang liếc Mặc Vấn Trần, lại quay đầu nhìn Tô Linh Phong: "Thật không thật không? Tiểu Phong Phong? Trong mắt ngươi, ta là nhân tài hả? Tiểu Phong Phong không bỏ ta đúng không, Tiểu Phong Phong cần dựa vào ta đúng không?"
"Oẹ… tên tinh linh không biết xấu hổ này lại lên cơn nữa rồi.
" Tiểu Bạch làm bộ nôn mửa.
"Ừ.
" Tô Linh Phong gật đầu một cách rất chân thành: "Từ nhân tài không đủ để hình dung ngươi đâu, ngươi là thiên tài.
"
"A! Tiểu Phong Phong cho rằng ta là thiên tài sao? Oh wow wow wow, ta vui lắm chết đi được, Tiểu Phong Phong đánh giá ta cao vậy!"
"Ngươi biết thiên tài hơn nhân tài ở chỗ nào không?" Tô Linh Phong lại nói.
"Hơn cái gì?" Đôi mặt hoa đào của Nguyệt Quang loé lên lấp lánh, tò mò hỏi.
"Hơn được chữ 2().
" Tô Linh Phong bình tĩnh đáp.
()Chữ nhân: 人, chữ thiên: 天, chữ 2: 二, ghép chữ 2 lên chữ Nhân sẽ được chữ Thiên.
"Phụt! Ha ha ha! " Mặc Vấn Trần nghe vậy thì cười to không ngớt, trong lòng vô cùng thoả mãn dễ chịu, nhìn tiểu nha đầu luôn đeo bộ mặt lạnh, cảm giác chặt chém người khác thật thoải mái!
"Khụ! " Tá Dịch đưa tay lên môi ho nhẹ một tiếng, che giấu vẻ hả hê buồn cười của mình.
"Tiểu Phong Phong bắt nạt người ta! " Nguyệt Quang che mặt khóc lóc chạy đi.
"Chủ nhân, hắn bị sao vậy? Nhiều hơn chữ 2 là xấu à?" Tiểu Bạch trừng đôi mắt xanh thẳm, khó hiểu nói.
"Không, rất tốt, chỉ là kích động quá, vui đến phát khóc đó mà.
"
"Oh.
"
Bốn người tìm tòi trong sơn cốc Tùng Ngâm hai ngày cũng không phát hiện dị động gì của dị thú, nhưng lại săn được không ít ma thú.
Ma thú từ cấp 4 trở xuống, chỉ cần không phải số lượng quá nhiều, một mình Tô Linh Phong đều có thể giải quyết hết, đụng đến ma thú cấp cao hơn, mấy người còn lại mới ra tay giúp đỡ.
Trong đó đụng được ma thú cấp cao nhất là gấu Cuồng Liệt Hỏa cấp 6 dẫn theo một bầy gấu Liệt Hỏa cấp 5, Tô Linh Phong chỉ có thể miễn cưỡng chọi tay đôi với hai con gấu Liệt Hỏa cấp 5, không dám đụng con gấu Cuồng Liệt Hỏa cấp 6 bên cạnh, tuy nàng có thể giết ma sủng vượt cấp, nhưng với con boss gấu Liệt Hoả kia thì vẫn chưa đánh nổi.
Mặc Vấn Trần và Tá Dịch đều không nhúng tay, để cho Nguyệt Quang lấy tiếng, giết con gấu Cuồng Liệt Hỏa kia, vội vã hiến dâng cho Tô Linh Phong, ra vẻ nói: "Chút sính lễ.
"
Tiểu Bạch nhe cái miệng không răng ra xem thường mắng to: "Keo kiệt!"
Tô Linh Phong tự động bỏ qua hai chữ "sính lễ", không khách khí mà thu viên ma hạch cấp 6 hệ hỏa kia vào túi.
Ma hạch cấp 5 là bảo bối, cấp 6 càng là giá trên trời, túi tiền của nàng tăng cũng không ít.
Các đội vào Tùng Ngâm sơn cốc ngày càng đông, mấy người Tô Linh Phong đã gặp không ít, những đội mạo hiểm và lính đánh thuê dám đi con đường phía bên phải này đều có thực lực không thể xem thường.
Lôi Uyên dẫn đầu đoàn lính đánh thuê Kim Sư cũng đi đường này, ngay ngày hôm sau đã đụng mấy người Tô Linh Phong, Lôi Uyên ngạc nhiên rằng bọn họ quả thật vào cốc chỉ với bốn người! Hắn còn cho rằng bọn họ sẽ vào cùng đám thầy trò học viện Thanh Kiều Linh Vũ cơ.
Tuy nhiên, Lôi Uyên vẫn thức thời không hỏi gì, hắn biết mấy người này đều không đơn giản, cũng không mạo muội kéo bọn họ vào đội, chỉ là bắt chuyện với nhau rồi đường ai nấy đi.
Trưa ngày thứ ba, mấy người Tô Linh Phong tìm được một nơi khô ráo, nghỉ ngơi a w cơm.
Vừa ăn được mấy miếng, động tác bốn người đồng thời ngừng lại.
Tô Linh Phong cảm nhận được rõ có một đôi mắt đang âm thầm tập trung trên người nàng, nhưng nàng vẫn không cảm giác được phương hướng của đôi mắt đó, cũng không biết người nọ tới gần bọn họ từ lúc nào.
Bốn người im lặng một lát, Mặc Vấn Trần chợt giương mắt lên, từ tốn hỏi: "Nếu đã đến, sao không xuất hiện? Lén lút rình mò nào có phải phép! "
Mặc Vấn Trần vừa nói đã có một luồng gió mạnh thổi tới, cây cỏ chập chờn không ngớt, lá cây bay tán loạn!
Một bóng người màu trắng chậm rãi hiện ra sau một gốc đại thụ.
Người nọ mặc trường bào màu trắng rộng, mái tóc trắng tuyền thả tóc xuống đến chân, tạo ra một cảm giác xinh đẹp dịu dàng nhưng lại âm hiểm vô cùng, khuôn mặt không phân biệt là trai hay gái, chỉ yết hầu ở cổ biểu hiện rõ hắn là nam nhân.
Hắn lẳng lặng đứng đó, đôi mắt màu xám bạc lộ ra tà khí, ánh mắt lướt qua đám người Mặc Vấn Trần, khóa chặt lên người Tô Linh Phong!
Người này là linh thuật sĩ hệ phong? Hắn có thể mượn nguyên tố phong ẩn thân?! Linh thuật hệ phong của hắn nhất định mạnh mẽ phi thường! ngôn tình tổng tài
Tô Linh Phong nhíu mày, ánh mắt người này khiến nàng không thoải mái!
"Tula, ngươi không đưa thủ hạ đi tìm dị thú, tới đây nhìn trộm bọn ta làm gì?" Mặc Vấn Trần vừa nói vừa âm thầm chặn ánh nhìn của hắn lúc nào không hay.
Tá Dịch không lên tiếng, cũng đứng dậy chắn trước mặt Tô Linh Phong.
Nguyệt Quang thì trực tiếp hơn nhiều, nhảy dựng lên, chỉ vào người tên Tula kia mà hét lên: "Này, cái đồ nam không ra nam, nữ không ra nữ kia, thu ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của ngươi lại nhanh, đáng ghét!"
"Đồ tinh linh biến thái, bề ngoài còn nữ nhân hơn cả nữ nhân chính gốc nữa, mà ở đó bày đặt không biết xấu hổ nói người khác nam không ra nam, nữ không ra nữ! " Tiểu Bạch không nhịn được cũng lên tiếng chửi bới.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...