Ba đêm sau, trên đường đến sơn cốc Tùng Ngâm.
Nguyệt Quang nheo nheo đôi mắt đang buồn ngủ, ngồi trên xe ngáp dài không ngừng: "Tiểu Phong Phong...!Tại sao chúng ta lại phải gấp rút lên đường lúc nửa đêm..."
"Đến thung lũng Tùng Ngâm thì trời vừa sáng, chẳng lẽ ngươi không biết, con chim dậy sớm thì sẽ có sâu ăn sao?" Tô Linh Phong miễn cưỡng nói.
Thực ra, nguyên nhân thực sự là: nàng nghĩ rằng ban ngày sẽ có quá nhiều người đi lại, thời tiết rất hanh khô, nhiều bụi, quá bẩn rồi...
"Ê...!nhưng mà người ta không phải chim nha, người ta thích ăn thịt, không thích ăn sâu..."
Tô Linh Phong không nói tiếp, mệt mỏi dựa vào xe mà chợp mắt.
Tá Dịch liếc nhìn ánh trăng thoáng qua, đột nhiên vung roi ngựa trong tay, vỗ mạnh vào mông ngựa...
Con ngựa bị đau, chạy nhanh hơn, Nguyệt Quang theo quán tính suýt ngã khỏi xe, trong phút chốc hoàn toàn tỉnh táo, hét vào mặt Tá Dịch: "Tá Dịch, tên khốn nhà ngươi! Có biết đánh xe không? Đáng ghét lắm rồi!"
"Vậy đổi cho ngươi đánh?" Tá Dịch đưa dây roi cho Nguyệt Quang, ôn tồn nói.
"...Đáng ghét, ngươi ức hiếp người, người ta không biết đánh xe!" Nguyệt Quang gõ gõ vách xe, thay bằng giọng điệu nũng nịu, nói: "Tiểu Phong Phong, muội xem kìa, Tá Dịch hắn ức hiếp người, để ta vào trong xe ngồi cùng với muội được không?"
"Đừng có mà nằm mơ, ngươi ngồi yên đó cho ta!" Tá Dịch nói.
"Sao ngươi lại đáng ghét như thế! Tiểu Phong Phong còn chưa nói không đồng ý, ngươi lảm nhảm cái gì thế..."
Hai người tranh cãi ầm ĩ trên đường, làm kinh động đến côn trùng đêm khuya, chim chóc bị dọa sợ bay đi...
Ánh mặt trời vừa mọc lên, cũng là lúc đã đến cổng vào thung lũng Tùng Ngâm.
Tá Dịch nhảy khỏi xe, cột xe ngựa vào một cái cây lớn, sau đó hướng vào trong xe nói: "Tiểu thư, chúng ta tới rồi."
"Ta biết rồi." Tô Linh Phong vén màn xe lên, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Tiểu Bạch cũng bay ra theo, đôi mắt xanh to tròn, tò mò nhìn chằm chằm xung quanh.
Nguyệt Quang nhìn thấy rất nhiều ngựa và xe đang đậu ở cổng vào thung lũng, không khỏi thốt lên: "Ô, Tiểu Phong Phong, nhìn này, thì ra có khá nhiều 'con chim' dậy sớm..."
Tô Linh Phong nhìn các Mạo hiểm giả từ các chủng tộc, màu da, màu tóc khác nhau cách đó không xa, khẽ nheo mắt, sức hấp dẫn của Dị Thú quả thực không nhỏ! Trong bốn đại lục, ngoại trừ tinh linh và địa tinh ở ẩn ở đại lục Nam Kỳ, ba lục địa còn lại thì chắc là sẽ có các đội tinh nhuệ do các quan chức từ các quốc gia gửi đến! Thêm vào đó là những đội mạo hiểm lẻ và nhóm lính đánh thuê, hoạt động săn quái thú lần này đúng là đủ ngoạn mục...
"Này, là các ngươi! Các ngươi cũng tới đây để săn dị thú à?" Một giọng nói ngọt ngào và lanh lảnh, có chút ngạc nhiên, với một bóng dáng xinh xắn chạy tới chỗ Tô Linh Phong.
Lại có thể gặp lại nàng ta...
Tô Linh Phong nhìn Phyllis, hơi nheo mày, nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
Trong lòng thầm khó hiểu, lúc ở trấn Lạc Nguyệt, vì chơi xấu đồng đội của nàng ta, nàng ta không phải rất có ác cảm với nàng sao? Sao đột nhiên thái độ lại trở nên...!kỳ lạ như vậy?
“Vậy thì các người hãy gia nhập đội của bọn ta đi!” Phyllis nắm lấy cánh tay của Tô Linh Phong và nồng nhiệt mời đón: "Đồng đội của ta đều sẽ hoan nghênh các người.” Nói xong, nàng ta quay sang các đồng đội phía sau: "Phải không?”
Phần lớn những người cùng đội với Phyllis đều nở nụ cười thân thiện với Tô Linh Phong và những người còn lại, nhưng đội trưởng Beavis, chỉ lịch sự gật đầu, hắn căn bản không trông chờ vào Phyllis có thể mời ba người thực lực mạnh như này vào đội.
Truyện Võng Du
"..." Tô Linh Phong nghi ngờ nhìn Phyllis, chẳng lẽ cô ấy bị mất trí nhớ?
“Buông Tiêu Phong Phong nhà ta ra, người phụ nữ thô lỗ, ta đã cho phép ngươi chạm vào nàng ta chưa?” Nguyệt Quang hất tay Phyllis ra, sau đó lấy khăn tay ra lau tay áo cho Tô Linh Phong...!
Phyllis sợ hãi liếc nhìn Nguyệt Quang, có chút mếu máo, tủi thân: "Ta không có ý xấu, ta chỉ muốn mời nàng ta gia nhập đội của bọn ta, với lại ta không còn tức giận về chuyện vũ khí lần trước, Beavis nói, vũ khí đó trị giá cũng khoảng năm trăm đồng tiền vàng, Tư Đồ Vũ mua nó cũng không tính là quá thiệt...!"
Tô Linh Phong khóe miệng hơi giật giật, nàng có nên cảm kích vì không bị ghi thù không? Hay là nha đầu này quá ngây thơ?
“Xin lỗi, ta đã có đội rồi.” Tô Linh Phong thờ ơ từ chối.
“Haha, đúng đấy, Tô tiểu thư bọn họ đã có đội rồi.” Một giọng nói vang vọng xen vào.
Hạo Thiên mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Tô Linh Phong và những người khác, mỉm cười nói: "Tô tiểu thư, Nguyệt Quang các hạ, Tá Dịch các hạ, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau, hoan nghênh ba vị gia nhập đội của bọn ta...!"
Lâm An Chi đứng ở phía sau Hạo Thiên, liếc nhìn Tô Linh Phong, quay đầu sang một bên với khuôn mặt lạnh lùng.
“Ta nói ta muốn gia nhập đội của ngươi khi nào?” Tô Linh Phong tự mãn nói.
"Ơ..." Hạo Thiên cười nói: "Lần trước không phải nói sẽ gặp nhau ở địa điểm 'đã hẹn' sao?"
"Vậy sao? Ta đã nói điều đó khi nào? Ta không nhớ." Tô Linh Phong liếc nhìn Tá Dịch và Nguyệt Quang, hỏi một cách lãnh đạm: "Các ngươi còn nhớ không?"
"Ai ya, người ta không nhớ, Tiểu Phong Phong chưa từng nói điều này thì phải..." Nguyệt Quang nói rất hợp tác.
“Ta không nhớ.” Vẻ mặt của Tá Dịch thành thực nói dối.
"..." Hạo Thiên sầu não, đồng đội ở phía sau cũng rất sầu não, lần trước ba tên vô liêm sỉ này đã lừa bọn họ, khiến bọn họ thay ba tên này che đậy một lần, giờ quay mặt đi không nhận người...
"Hóa ra người ta không nói muốn gia nhập đội của các ngươi! Tự mình đa tình!" Phyllis hả hê nói.
"Hạo Thiên, được rồi, đừng mời nàng ta nữa, có nàng ta ở đây ở, chúng ta càng thêm bất an." Lâm An Chi nói.
Đồng đội của Hạo Thiên gật đầu đồng ý.
"Phong nhi tất nhiên sẽ ở cùng đội với ta..." Lại một giọng nói trong trẻo xen vào, Mặc Vấn Trần trong chiếc áo choàng dài màu đen xuất hiện ở cổng thung lũng, sau một vài bước nhảy, hắn ta đáp xuống trước mặt Tô Linh Phong và đưa tay ra xoa xoa mái tóc mượt mà của nàng, nói với giọng nói cưng chiều: "Tiểu nha đầu, ngươi có nhớ ta không?"
Nghĩ cái đầu nhà ngươi! Tô Linh Phong hất cái tay tùy ý trên đầu nàng ra: "Ngươi làm rối kiểu tóc của ta!"
"..." Mái tóc tùy tiện xõa của nàng, để kiểu tóc gì?
Tá Dịch trừng mắt nhìn mặc và nghiêm mặt nói: "Thương Ngô, chú ý đến thân phận của ngươi! Đừng có mà động tay động chân với tiểu thư!"
“Ôi trời, Thương Ngô, ngươi cũng đến đây à, ngươi cũng biết Tiểu Phong Phong?” Nguyệt Quang bước tới choàng lấy vai Mặc Vấn Trần, tò mò hỏi.
Tô Linh Phong nhíu mày, Nguyệt Quang cũng quen biết Mặc Vấn Trần? Xem ra là rất thân...
“Nguyệt Quang, đã lâu không gặp.” Mặc Vấn Trần cười nói: "Phong nhi là học trò của ta.”
"Vậy sao? Thì ra là sư phụ của Tiểu Phong Phong là ngươi, ngươi phải dạy dỗ Tiểu Phong Phong thật tốt đấy..."
“Đương nhiên.” Mặc Vấn Trần mỉm cười gật đầu, sau đó quay người nhìn Hạo Thiên, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc lại: "Đần ra đó làm gì? Còn đợi ta đến chào hỏi trước sao?
Từ khi Mặc Vấn Trần đến, Hạo Thiên đứng đơ ra nhìn, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lắp bắp: "Học trò...!tiếp kiến Thương Ngô sư phụ...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...