Ma Ngân


- Không cần, dường như hắn đang ở ngay bên trong Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn.
Một nữ nhân tướng mạo đoan chính bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, nàng là Hứa Vân, chủ quản của trung tâm giám thị Thượng Hoành, Ma Văn hình ảnh trong tay có thể biểu hiện ra rất rõ ràng những người có thân phận đặc biệt, vị trí cụ thể của họ trong cửa hàng Ma Văn, Tiêu Hoằng thân là dược đồng của Tang Hoành Vân, tất nhiên cũng được hiện lên.
Đây là do trong tấm thẻ giảm giá còn 90% mà hắn được trao có chứa truy tung Ma Văn, đại khái là không sai biệt lắm với Ma Văn báo động trước của Tiêu Hoằng.
Tang Hoành Vân không nói nữan, thân thể tựa lên ghế dựa, vươn ngón trỏ khẽ chỉ về phía cửa.
Hứa Vân hiểu ý, cung kính đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đang càn quét bốn phía tại tầng năm, đã đến gần giai đoạn kết thúc, đang nhét các túi lớn túi bé vào trong túi hành trang, mặc dù được giảm chỉ còn 90%, nhưng mà vừa rồi Tiêu Hoằng cũng đã tiêu gần 100 kim tệ.
Liền ngay cả tiểu thư hướng dẫn mua cũng trợn mắt há hốc mồm àm nhìn, ở trong này một lần tiêu phí 100 kim tệ, cũng không tính là ngạc nhiên, nhưng rất ít có người nào mà thoạt nhìn chỉ có mười tám tuổi, ăn mặc bình thường, mặt không đỏ, thở không gấp, lại một lần tiêu phí nhiều như vậy, hơn nữa lại chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủn.
- Xin... xin hỏi, ngài còn cần cái gì nữa không?
Tiểu thư hướng dẫn mua nhẹ nhàng hỏi.
- Cũng đủ rồi!
Tiêu Hoằng đáp lại, tiếp theo hai tay khẽ dùng một chút lực, vác túi hành trang thật to này lên sau lưng.
- Tiêu Hoằng, Tiêu tiên sinh, Tang Hoành Vân tiên sinh có việc tìm ngài thương lượng, nghe được phát thanh, mời ngài đến thang máy số 1 dùng để đi lên tầng 10, có người sẽ đón ngài, xin nhắc lại...!
Ngay khi Tiêu Hoằng chuẩn bị vác túi hành trang mà rời đi, một thanh âm như vậy bỗng nhiên được phát ra, vang vọng toàn bộ Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ khách hàng tại cửa hàng Ma Văn.

Ở trong này thì phát thanh là rất bình thường, nhưng đây lại là Tang Hoành Vân tự mình tìm người, thì cũng là không gặp nhiều, đồng dạng người mà có thể khiến cho Tang Hoành Vân tự mình tìm, thì thường thường không phải là người thường.
Mà Tiêu Hoằng nghe nói như vậy, sắc mặt không khỏi giật giật, Tang Hoành Vân đột nhiên tìm hắn, khiến cho hắn có chút khó hiểu, tuy rằng trong lòng vẫn cẩn thận, nhưng cũng không có quá nhiều cảnh giác, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ xem Tang Hoành Vân rốt cuộc muốn tìm hắn làm cái gì.
- Vị tiểu thư này, nơi mà phát thanh vừa rồi nhắc đến là ở đâu vậy? Phiền toái ngươi dẫn ta tới đo một chút!
Sau khi buộc túi hành trang cố định, Tiêu Hoằng hướng ánh mắt về phía tiểu thư hướng dẫn mua, sắc mặt bình thản, không nhìn ra chút khác thường nào.
Trái lại tiểu thư hướng dẫn mua thì lập tức kinh ngạc, đúng vậy, nàng biết người đối diện là dược đồng của Tang Hoành Vân, nhưng mà dược đồng chính là những người ở bên cạnh Tang Hoành Vân, nhưng mà người này lại dùng thân phận dược đồng, có thể khiến cho Tang Hoành Vân tự mình triệu kiến, có thể nói là có một không hai.
Có thể nói, hiện tại tiểu thư hướng dẫn mua này đã cực kỳ tò mò về thân phận của Tiêu Hoằng.
Tuy nhiên, đối mặt với yêu cầu của Tiêu Hoằng, nàng vẫn không dám chậm trễ, cực kỳ cung kính làm một tư thế “mời” đối với Tiêu Hoằng, bắt đầu dẫn đường cho Tiêu Hoằng.
Tại tầng mười thì chủ yếu bán Ma Văn và văn khí, mỗi một loại đều có một quầy riêng, đồng thời bốn phía còn có vòng bảo hộ rất nghiêm ngặt, vừa nhìn đã thấy đó là một phòng triển lãm.
Đi vào thang máy số 1, đúng lúc này, Hứa Vân đã tự mình chờ tại đây.
Nhìn thấy một màn như vậy, lại một lần nữa khiến cho tiểu thư hướng dẫn mua trong lòng kinh hãi, Hứa Vân đối với nàng mà nói, thì hoàn toàn là nhân vật cao cao tại thượng, quản lý viên cấp cao tại nơi này, nàng lại tự mình tới đón một người, đây là chuyện không gặp nhiều lắm.
Đối với Tiêu Hoằng, thì Hứa Vân cũng không biết, tuy nhiên thang máy số 1 là chuyên dụng của bộ phận quản lý cao tầng, người thường thì không cơ hội dùng, nhìn thấy tiểu thư hướng dẫn mua dẫn đường một thanh niên bình thường đi tới bên này, Hứa Vân cũng có thể đoán được tám phần, người này rất có thể chính là Tiêu Hoằng.
- Đại tỷ, ta chính là Tiêu Hoằng!
Đi tới trước mặt Hứa Vân, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, trong ngữ điệu thì có sự khách sáo lễ phép, nhưng không có chút cung kính mảy may nào.
- Mời đi theo ta!

Hứa Vân cũng không nhiều lời vô nghĩa, hơi xoay người, mang theo Tiêu Hoằng tiến vào trong thang máy.
- Vị đại tỷ này, Tang đại sư tìm ta có chuyện gì vậy?
Đứng trong thang máy, Tiêu Hoằng giả bộ tò mò hỏi, kì thực là tìm hiểu thực hư thế nào, để có thể chuẩn bị tâm lý trước, từ đó tìm ra biện pháp ứng phó.
- Hợp tác!
Hứa Vân đáp lại phi thường đơn giản.
Nghe nói như vậy, Tiêu Hoằng cũng không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng thì bắt đầu suy nghĩ, Tang Hoành Vân muốn hợp tác về cái gì? Mình nên ứng đối như thế nào.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Hứa Vân, Tiêu Hoằng tiến vào trong văn phòng, thần sắc vẫn bình thản như trước, hai tay rủ xuống rất tự nhiên, ánh mắt cũng chỉ nhìn lướt qua bên trong phòng, tiếp theo liền nhìn thẳng vào Tang Hoành Vân trước bàn giấy.
- Tang đại sư, không biết tìm ta có chuyện gì vậy?
Tiêu Hoằng hơi cúi người, bình thản hỏi.
Về những người khác trong phần văn phòng, ngoài Triệu Thanh, thì đều không khỏi đánh giá Tiêu Hoằng một chút, quần áo bình thường tới mức không thể ở bình thường hơn, trên người mặc cái áo màu đen ngắn tay, quần bò, sau lưng vác một túi hành trang rất to màu vàng đen lẫn lộn, bên trong căng đầy, không nhìn ra chút đặc biệt nào, đi trên đường thì những thanh niên như vậy, có thể thấy được rất nhiều.
- Hợp tác!
Tang Hoành Vân cũng không vòng vo, chỉ một lọ phấn bảo vệ da trên bàn kia, nói tiếp:
- Ngươi phối chế ra loại phấn bảo vệ da này, ta cảm thấy rất hứng thú, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác một chút, ngươi giao phối phương cho chúng ta, do chúng ta tiến hành sản xuất và tiêu thụ, lợi nhuận thì chúng ta chia hai - tám, ngươi được hai phần, như thế nào?

Có thể nói, điều kiện mà Tang Hoành Vân đưa ra, có thể nói là tuyệt đối công bằng, dưới cam đoan bản thân không thua lỗ, mà lại không chút mảy may muốn chiếm lợi ích của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nghe nói như vậy, tuy rằng thần sắc không thay đổi, nhưng trong lòng lại hơi động, đây tuyệt đối là một đề nghị rất tốt để tăng thu nhập, vừa định gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng lại một lần nữa nghĩ lại.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng khẽ cười, bày ra một bộ dáng cực kỳ cung kính, nói:
- Không cần phải phân ra mấy phần làm gì cả, Tang Hoành Vân đại sư đối có ân đối với ta, còn nhiều lần chỉ bảo, nếu không thì Tiêu Hoằng ta cũng sẽ không có ngày hôm nay, nếu Tang Hoành Vân đại sư nhìn trúng phối phương của ta, vậy thì chỉ cần đưa cho Tang Hoành Vân đại sư là được, về phần chia lợi nhuận thì miễn đi!
Nói xong, Tiêu Hoằng mở ra Ma Văn túi, thật cẩn thận mở ra một tờ giấy, với vẻ tự nhiên hào phóng mà đặt trước mặt Tang Hoành Vân.
Tuy nhiên, các quản lý cao tầng ở đây khi nhìn thấy hành động của Tiêu Hoằng, đều vô cùng kinh ngạc, mở lớn hai mắt mà nhìn Tiêu Hoằng, thầm nghĩ trong lòng, tên Tiêu Hoằng này điên rồi sao?
Nên biết rằng, tuy chỉ là chia ra hai - tám, nhưng đây là do Tang Hoành Vân tự mình ra mặt đưa vào hoạt động, hai phần thì cũng có giá ít nhất ngàn kim tệ a, chỉ là không nghĩ tới, tiểu tử trước mặt này lại ra vẻ không cần số tiền này.
Tang Hoành Vân đối với hành động vô cùng khác thường của Tiêu Hoằng cũng là vô cùng kinh ngạc, hắn biết rõ sự quý báu của phối phương Tiêu Hoằng, nhưng lại không nghĩ tới, Tiêu Hoằng trở nên hào phóng như vậy.
Hơi đánh giá một chút tờ giấy trên mặt bàn, chỉ liếc mắt một cái, Tang Hoành Vân đã xác định được đây là đồ thật, trong lúc nhất thời, Tang Hoành Vân lại có chút khó hiểu, Tiêu Hoằng này vì sao lại phải làm như vậy.
Tuy nhiên, Triệu Thanh ngồi tại một góc sô pha, kinh ngạc ban đầu trôi qua, trong lòng đột nhiên cả kinh. Đúng vậy! Đây là một cái bẫy mang thiện ý của Tiêu Hoằng! Bởi vì hàng năm đều ở cùng một chỗ với Tang Hoành Vân, hắn biết rõ, tâm tính của sư phụ là chưa bao giờ chịu thiếu nhân tình của người khác, một khi đã thiếu thì phải trả hết nợ mới thôi.
Mà Tiêu Hoằng làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là làm cho Tang Hoành Vân thiếu hắn một cái nhân tình lớn, hơn nữa lại còn không đề ra giá cả rõ ràng, nhân tình kiểu này sẽ giống như một cái động không đáy, nhân tình như thế thì cũng không không thể quên được, kể từ đó, Tiêu Hoằng sẽ là “chủ nợ”, những thứ đạt được sẽ hơn xa chút giá trị ban đầu này.
Chỉ là không nghĩ tới, trong một đoạn thời gian ngắn ngủn không gặp, thuật làm người của Tiêu Hoằng lại có tiến bộ như vậy, đương nhiên trong lòng phân tích như vậy, Triệu Thanh cũng không có khả năng nói ra, mà có muốn nói thì cũng không biết nói thế nào cả.
Đúng vậy, suy nghĩ trong lòng Triệu Thanh cũng chính là ý của Tiêu Hoằng, tuy nhiên còn chưa hoàn chỉnh, trong đó còn có hai nguyên do, thứ nhất là khi trước hắn đã có chút gia tình với Lôi phu nhân, mà Trạch Lôi gia tộc lại có chút khúc mắc với Tang Hoành Vân, đúng lúc này lại công khai bốn phía việc hợp tác với Tang Hoành Vân, thì cũng không tốt, nguyên nhân thứ hai chính là, Tiêu Hoằng đã qua nhiều ngày nghiên cứu, tìm ra loại Nhị Đại Nhuận Mỹ phấn bảo vệ da, hiệu quả tốt hơn một ít so thứ trước mắt này, phối phương trước mắt này thì vốn đang chuẩn bị đào thải, hiện tại có thể thuận nước giong thuyền, thì chẳng phải là rất tốt hay sao?
- Thật sự... cứ như vậy mà đưa cho ta sao?
Tang Hoành Vân trong lúc nhất thời lại bị hành động của Tiêu Hoằng làm cho khó hiểu, có lẽ là do duyên cớ ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tạm thời hắn còn không nghĩ tới dụng tâm của Tiêu Hoằng, lúc trước thì hắn đã có chút hiểu biết về Tiêu Hoằng, tên này có chút keo kiệt, thình lình lại trở nên hào phóng, Tang Hoành Vân thật sự có chút không hiểu nổi.
- Đúng vậy!

Tiêu Hoằng gật đầu.
- Vì cái gì?
Tang Hoành Vân hỏi tiếp.
- Cứ coi như là một loại báo đáp đi, nếu không có Dược Văn của Tang đại sư, thì ta cũng sẽ không sống được lâu như vậy, hơn nữa lúc trước nếu không được Tang Hoành Vân đại sư chỉ bảo, phối phương này cũng sẽ không thể được nghiên cứu ra!
Tiêu Hoằng nói gần như không cần nghĩ, bởi vì lúc trước hắn đã nghĩ xong xuôi, hiện tại sẽ chờ Tang Hoành Vân chủ động mang ình chỗ tốt là được.
Theo lời này của Tiêu Hoằng được nói ra, bên trong toàn bộ căn phòng xa hoa này, không khí có chút quỷ dị, khi nãy thì những người này luôn lo lắng làm sao để thương lượng lợi nhuận với Tiêu Hoằng, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới, đối phương trực tiếp đưa tặng, nếu mà cứ nhận lấy như vậy, mà không đưa ra chút gì, thì Tang Hoành Vân không khỏi có chút ngại ngùng a.
Nhưng rốt cuộc là muốn đưa ra cái gì, mọi người vẫn còn không biết được.
- Ngươi có biết hay không, nếu lựa chọn phân chia phối phương này, chỉ cần thời gian hai năm, ngươi có thể kiếm được mấy ngàn kim tệ, đủ tiền cho ngươi mua biến dị linh thú đảm!
Tang Hoành Vân bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi.
- Ta biết, nhưng ngài cho rằng ta còn có thời gian hai năm nữa sao?
Tiêu Hoằng cũng nhẹ nhàng đáp lại.
- Một khi đã như vậy, tốt, ta cho ngươi một cơ hội để được trở thành Ngự Giả, có thể bắt lấy hay không thì còn phải trông vào chính ngươi, còn có vận khí của ngươi nữa, hai tuần nữa là vào mùa săn bắt, Tập đoàn Thiếu Giang cũng phải tổ chức thành đoàn thể tham gia, ta cho ngươi một danh ngạch gia nhập đoàn đội, nếu có thể đánh được biến dị thú đảm, ngươi có thể tự mình lưu lại, chuyện này ta làm chủ được!
Tang Hoành Vân rốt cuộc cũng lên tiếng, đưa ra ưu đãi.
Có thể nói, rất khó xác định chỗ tốt này là thế nào, nếu nói là chỗ tốt lớn, thì có rất nhiều người không có thế lực, hoặc là đang lăn lộn trong các thế lực nhỏ mong mà không được, có thể gia nhập Thiếu Giang, được đoàn đội lớn chiếu ứng lẫn nhau, cùng tham gia mùa săn bắt, đây hoàn toàn là ước mơ tha thiết của bọn hắn, còn nếu nói đây là chỗ tốt nhỏ, thì cũng phải nhắc lại rằng ước mơ này là điều gần như có khả năng bằng không, dù sao tham gia mùa săn bắt, cần phải phiêu lưu mạo hiểm, trên đường các nguy hiểm chết người, quan trọng hơn là, nếu không đánh được biến dị linh thú, hoặc là bị thế lực khác giành trước, vậy thì không khác gì đi một chuyến tay không cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui