Sương lớn mù mịt, còn dày đặc hơn ngoài thành gấp mấy lần, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đằng trước có một con đường dài thẳng tắp, trên đường không có bóng người.
Hai bên là phòng ốc đều là dựng đứng.
Mặc dù trước đó đã có tin tức truyền tai nhau rằng Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ đến đây thanh tẩy âm linh, nhưng nỗi ám ảnh của người dân đối với nơi này không hề dứt nên chẳng ai muốn đến nơi này khai phá sinh sống.
Bao năm nay trong thành vẫn là thành hoang, vắng lặng không hề có một tiếng động, không những không có tiếng người, mà ngay cả gà gáy chó sủa cũng chẳng nghe thấy, cực kỳ quái dị.
Đặc sản của Nghĩa thành là mai táng, kỹ thuật làm người giấy, làm đồ cúng âm đương nhiên không tệ.
Nói thật thì đồ ở Nghĩa thành, Lam Hi Thần không phải chưa từng thấy qua, thậm chí còn từng dùng tới.
Trước đây có một lần y lén đặt mua giấy tiền từ Nghĩa thành để đốt cho mẫu thân, phụ thân vào đúng ngày giỗ của họ và Nhiếp Minh Quyết sau lễ tang của hắn không lâu.
Mặc dù là người trong tiên môn bách gia, thế nhưng Lam Hi Thần cũng không tránh khỏi tin vào những thứ mê tín như vậy.
Lúc đó y chỉ nghĩ làm theo tập tục ở trong dân gian này, không chừng là một cách để an ủi người thân đã mất, khiến họ nghĩ rằng người sống vẫn còn để tâm tới mình nên sẽ không thấy cô đơn lạnh lẽo.
Mạnh Dao không đi thẳng vào trong thành mà đi đường vòng bọc quanh, đi mãi, đi rất lâu ra tận cuối tòa thành, rồi lại đi lên một con dốc um tùm cây cối, cuối cùng mới dừng trước một gò đất nhỏ.
Trên gò đất nhỏ lại có một mô đất giống như là được đắp cao lên, rêu mọc xanh mướt.
Mạnh Dao nhìn chỗ đất đó, đứng lặng im hồi lâu rồi thở dài, nói "Cuối cùng ta mới có dịp đến đây để thăm ngươi, còn phải nói với ngươi ba chữ "Ta xin lỗi" nữa".
Lam Hi Thần không hiểu "A Dao, ngươi đang nói gì vậy?".
Mạnh Dao hơi hướng cằm về phía mô đất "Hi Thần, ngươi có biết kia là gì không?".
Lam Hi Thần nói "Ta không biết".
Mạnh Dao nói "Đó là mộ của Tiết Dương".
Lam Hi Thần nói "Mộ của Tiết Dương.
Chính là "thập ác bất dung" trong lời đồn, Quỳ Châu Tiết Dương?".
Mạnh Dao nói "Phải.
Ta nhớ, ngươi hình như cũng đã gặp hắn một lần?".
Lam Hi Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nói "Thật ra trí nhớ của ta không được tốt.
Nhưng nói là đã gặp, có phải là gặp trong Thanh Đàm hội ở Kim Lân đài không?".
Mạnh Dao đáp "Ừ! Lúc đó hắn đang làm khách khanh cho nhà ta".
Lam Hi Thần nói "Nhưng về sau ta nghe Vong Cơ kể lại sự việc ở Nghĩa Thành, Tiết Dương đã chết".
Mạnh Dao nói "Không sai.
Đúng là hắn đã chết.
Cái chết của hắn, trực tiếp thì nói là trong tay Tống đạo trưởng, gián tiếp thì chính là trong tay ta".
Lam Hi Thần sững sờ nhìn hắn, hắn hít một hơi lạnh, kể như đang hoài niệm "Năm đó khi hắn vào nhà ta làm khách khanh, ta với hắn cũng coi như bạn tốt.
Sau này ta giả vờ thanh lý Tiết Dương, bỏ xác hắn ở Nghĩa Thành vì cho rằng sẽ không ai xuất hiện ở đó làm nguy hại đến tính mạng của hắn, chẳng ngờ lại dính dáng đến Hiểu Tinh Trần.
Ta không biết vì nguyên nhân gì mà Tiết Dương lại gϊếŧ đi Hiểu Tinh Trần, gϊếŧ xong lại chạy tới Kim Lân đài hỏi ta xem có cấm thuật nào ngoài hiến xá và đoạt xá để khiến người chết sống lại hay không? Lúc đó ta đã rất ngỡ ngàng ta ban đầu còn có ý không muốn giúp, thế nhưng khi nghĩ đến nếu tìm ra cách khiến người chết sống lại thì ta cũng có thể đem mẫu thân của ta cải tử hoàn sinh.
Chính vì vậy nên ta và Tiết Dương mới hợp tác khôi phục lại Âm hổ phù, tự biến tấu cách luyện thi của Ngụy Vô Tiện.
Chỉ là không ngờ sức của ta với hắn gộp lại cũng chẳng khôi phục được bao nhiêu.
Đó là lần đầu tiên ta thấy Tiết Dương lại làm một chuyện mà trước giờ hắn không hề làm: cầu xin.
Hắn cầu xin ta giúp hắn giữ bí mật về cái chết của Hiểu Tinh Trần, đừng để bất cứ ai ngoài ta và hắn biết, bởi vì hắn không muốn đem mấy kẻ phiền phức tới quấy nhiễu cỗ quan tài của Hiểu Tinh Trần".
Ngưng lặng một chút, Mạnh Dao nói tiếp "Thế nhưng ta lại không giữ được lời hứa đó.
Sau khi việc tái tạo Âm hổ phù thất bại, Tiết Dương đem nó quay trở lại Nghĩa Thành, từ đó về sau không ra ngoài nửa bước.
Ta thi thoảng có cho người đến xem xét, mới phát hiện hắn vẫn một mực canh giữ bên quan tài chứa thi thể của Hiểu Tinh Trần, liền sau đó thì Hàm Quang Quân và Ngụy Vô Tiện đến.
Ta vì lo ngại Âm hổ phù rơi vào tay hai người đó thì tội lỗi của ta cũng sẽ sớm phơi bày, vậy nên ta đã sai Tô Thiệp đi lấy Âm hổ phù về.
Lúc đó Tô Thiệp có hỏi ta một câu: "Nếu vạn bất đắc dĩ, có thể không cứu Tiết Dương được không?".
Hi Thần, ngươi có biết lúc đó ta nghĩ gì không?".
Lam Hi Thần lắc đầu, Mạnh Dao cười nhạt như tựa mỉa mai chính mình "Khi đó trong đầu ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Chỉ cần ở trong tối thì mới được an toàn.
Đưa ra một ngón tay cũng đủ khiến ta bị lôi ra ánh sáng chết người.
Vậy nên ta đã lạnh lùng từ bỏ sự giao hảo bao năm của ta và Tiết Dương, nói với Tô Thiệp rằng đối với ta không có gì quan trọng hơn Âm hổ phù.
Tô Thiệp hiểu được, nên vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã không cứu Tiết Dương.
Kết quả Tiết Dương đã bỏ mạng ở cái thành kia.
Nói đi phải nói lại, cái chết của hắn cũng là do sự phản bội của ta mà có".
Lam Hi Thần nói "Nhưng ngươi đã đem hắn đến đây chôn cất, cũng coi như là tạ lỗi".
Mạnh Dao nói "Không.
Tội lỗi của ta với hắn khó lòng mà xóa được.
Ta biết trong lúc chết hắn sẽ không nghĩ tới ta để mà hận, bởi vì lúc đó hắn đang nghĩ tới người hắn muốn nhớ tới nhất.
Mà chính vì hắn không hận ta, ta lại càng có lỗi với hắn.
Chôn cất hắn ở đây chẳng qua chỉ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện mà hắn từng nói với ta, rằng nếu có một ngày hắn chết thì hãy chôn hắn ở chỗ đó, vị trí đó, nơi hắn đã được Hiểu Tinh Trần cứu về, có như vậy hắn mới cảm thấy mỹ mãn.
Thế là ta đợi khi nhóm người Hàm Quang Quân ra khỏi Nghĩa thành, lén cho người đem xác của Tiết Dương đến chỗ này chôn cất.
Chỉ là vì ta lo xa, không muốn người về sau biết được sẽ làm mấy chuyện như quật mộ mà phá xác khiến Tiết Dương đến chết vẫn không yên.
Ai biết được chứ, con người một khi đã căm hận thì chuyện gì cũng có thể làm.
Cho nên ta mới không dựng bia đá ghi tên, để nó mãi mãi là một nấm mộ vô danh.
Tính ra cũng chẳng phải là chuộc lỗi gì cả.
Có điều từ lúc chôn cất cho đến nay, đây là lần đầu ta viếng mộ hắn.
Ấy thế mà ta lại quên mất phải đem kẹo hắn thích ăn nhất đến tạ lỗi.
Hi Thần, ngươi nói xem có phải giờ này hồn phách hắn đang cười sằng sặc mà mắng chửi ta không?".
Lam Hi Thần vỗ vỗ vai Mạnh Dao an ủi "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
Ta nghĩ Tiết Dương giờ này nói không chừng lại đi tìm người hắn nhớ nhất trước khi chết? Sao có thể ở đây mà cười ngươi chứ?".
Mạnh Dao bắt lấy cổ tay của y, nắm chặt, lại nói "Phải! Hắn có lẽ đang đi tìm người quan trọng trong lòng hắn.
Hi Thần, ngươi biết không, gần đây ta suy nghĩ rất nhiều, và rồi hiện tại ta đứng trước mộ của Tiết Dương, ngẫm lại chuyện của hắn khiến cho ta đột nhiên thấy sợ".
Lam Hi Thần tròn mắt "Sợ cái gì? Không lẽ ngươi sợ hắn hiện hồn về đòi nợ ngươi? Không sao cả! Nếu có, ngươi cứ nói với ta để ta vấn linh siêu độ hắn".
Mạnh Dao vẻ mặt phút chốc trở nên vặn vẹo khó coi, hắn tặc lưỡi "Hi Thần, ý ta không phải vậy! Ý của ta là.....".
Lam Hi Thần vội che miệng hắn, nhìn xung quanh nói thật nhỏ "A Dao, đừng lên tiếng! Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?".
Mạnh Dao chau mày tỏ ý không hiểu.
Lam Hi Thần bỏ tay xuống, áp tay lên sau hai mang tai, buồn bực "Thật kỳ lạ! Rõ ràng vừa rồi ta có nghe tiếng động mà".
Gió bỗng nhiên thổi nhẹ làm lay động mấy bụi lau xung quanh, trong không khí vậy mà tự dưng lại bốc lên một mùi khó ngửi tanh nồng như mùi cá thối rữa khiến người ta muốn nôn.
Bất chợt lại có tiếng bước chân truyền tới.
Không phải một, mà là nhiều người
Tiếng bước chân rất nhanh đã tới rất gần, mùi hôi lại càng nồng nặc.
Mạnh Dao đang muốn mở miệng thì Lam Hi Thần đã một lần nữa che miệng hắn lại, trực tiếp kéo hắn vào một bụi lau cách đó khá xa mà ẩn mình.
Bông lau khô có ngọn bết vào người rất khó chịu, thế nhưng hai người vẫn phải đứng im trong lớp cỏ bông lau không cử động.
"Đúng là tức chết ta mà! Đến đây một ngày trời cũng chả tìm được người sống để ăn.
Nếu mà không tìm được, mùi này trên cơ thể ta làm sao biến mất? Còn hung thi đáng yêu kia khi nào mới tìm được đây?".
Giọng nói tuy có chút khô khan chát chúa nhưng cũng nghe ra là giọng nữ nhân.
Quả nhiên một hồi sau, một thân nữ xuất hiện.
Trên người cô ta mặc một bộ y sam màu hồng đậm, trơn bóng như lụa nhung nhìn lâu lại sinh ra một tia chói mắt.
Nhìn sơ qua còn tưởng là hồng y mỹ nhân, nhưng nhìn kỹ lại mới phát giác ở thân dưới nàng ta là một cái thân rắn lớn màu tía.
Theo sau cô ta là một đám hơn mười quỷ thể.
Hồng y xà nữ vừa ngửi mùi trên người vừa cằn nhằn một câu như vừa rồi.
Người của Quỷ tộc!
Lam Hi Thần trong lòng âm thầm kêu "Hỏng rồi!".
Tuy rằng y không chắc kẻ kia là yêu thú thành tinh hay đích thực là quỷ nhân và đến đây có mục đích gì, nhưng bên cạnh cô ta đang có quỷ thể.
Kiếm của Lam Hi Thần không phải thần khí, mà Mạnh Dao không có linh lực lại đang ở bên mình.
Dù thế nào cũng không thể liều lĩnh đối đầu.
Mạnh Dao trợn mắt nhìn nhóm người phía trước, đang chưa hết ngạc nhiên thì Lam Hi Thần đã nói khẽ vào tai hắn "Chúng ta nhanh chóng rời đi! Hãy nhớ: Khẽ thôi".
Mạnh Dao không hiểu được vì sao Lam Hi Thần lại không trực tiếp xông thẳng lên mà lại kiêng dè chọn rời đi, nhưng khi thấy y nắm lấy cổ tay hắn, hắn cũng không muốn mở miệng hỏi.
Lam Hi Thần vừa lùi vừa đem Mạnh Dao từng bước từng bước nhẹ nhàng mà rời khỏi, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía bên kia của bụi lau.
Nhưng người tính không bằng trời tính, còn chưa kịp cách một khoảng cách đủ xa, Mạnh Dao không cẩn thận bị trượt một chân ngã xuống gò đất nhỏ phía sau lưng, "A" một tiếng đã kinh động đến đám kia.
Xà nữ nghe tiếng này quát lớn "Kẻ nào?".
Đoạn vươn cái thân rắn lên thật cao để tìm kiếm, vừa vặn nhìn thấy Lam Hi Thần kéo Mạnh Dao đứng dậy, ả quát lớn "Có hai người sống, đồ ăn của ta xuất hiện đúng lúc đấy! Bắt lấy chúng cho ta!".
Đám quỷ thể vừa nghe tiếng quát liền như một món đồ vật đứng im được bật công tắc.
Thi nhau chạy về phía hai người họ.
Lam Hi Thần chỉ còn nước vung một lá phù triện lên, thi triển một màn lửa.
Lửa bắt lấy bụi lau khô, dần dần cháy rực thành một bức tường.
Không để mất thời gian, Lam Hi Thần vội túm lấy Mạnh Dao chạy thật nhanh về phía bên trong Nghĩa Thành.
Ít nhất phải tìm nơi ẩn náu trước.
Xà nữ trông thấy một màn này, cười một tiếng ghê rợn "Ta xem các ngươi chạy đi đâu!".
Chỉ còn cách cửa thành năm mươi bước chân, Mạnh Dao đột nhiên ngã quỵ xuống.
Hóa ra vì cú té ngã ban này mà chân hắn đã bị thương, lại vì chạy một quãng đường dài mà chảy rất nhiều máu, nhất thời Mạnh Dao không thể đứng dậy được.
Mắt thấy Xà Yêu kia sắp đuổi tới nơi, Lam Hi Thần cố trấn tĩnh, chuẩn bị cho tình huống tiếp theo.
Đúng như dự đoán, đám quỷ thể kéo đến đem hai người vây lại thành một vòng tròn dày đặt không một lối thoát.
Lam Hi Thần trên trán rơi một giọt mồ hôi lạnh.
Xem ra hôm nay hoặc là toàn mạng, hoặc là tử chiến.
"A Dao".
Lam Hi Thần bất chợt nghiêm giọng gọi một tiếng thu hút sự chú ý của Mạnh Dao.
Hắn hoang mang hỏi "Hi Thần, sao vậy?".
Lam Hi Thần quay lại nhìn hắn, đáy mắt hiện ra tia ẩn ý "Ngươi có sợ chết không?".
Mạnh Dao ngẩn ra một giây, chừng như nhận ra ẩn ý, hắn mỉm cười kiên định "Đã chết một lần rồi còn sợ gì nữa? Vả lại lần này còn có ngươi chết cùng ta, ta vì sao phải sợ?".
Lam Hi Thần bên môi nở một nụ cười, y vẽ phù chú thành một khối cầu bao lấy Mạnh Dao, hắn ngạc nhiên "Ngươi muốn làm gì?".
Lam Hi Thần vẫn bình tĩnh "Ngươi muốn chết cùng ta, nhưng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Ta đã nói rồi, kiếp này, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Bất quá, hôm nay ta đền cho ngươi một mạng của kiếp trước".
"Hi Thần! Ngươi....."
Lời còn chưa kịp nói xong, khối cầu bao lấy Mạnh Dao đã bị Lam Hi Thần một chưởng đánh bật ra xa.
Đúng lúc đó, Xà nữ kia đã đuổi tới.
Trong khi đám quỷ thể lao về phía Mạnh Dao nhưng bị linh lực của khối cầu kia đánh văng ra.
Cô ả vốn đang định nuốt sống Mạnh Dao trước, thế nhưng tình hình trước mắt khiến ả tức điên lên "Tại sao lại như vậy?".
Lam Hi Thần bên này chống cự với bầy quỷ thể, cười lạnh "Khi nào ta còn sống thì ngươi đừng hòng làm hại hắn!".
Xà nữ kia nhíu mày nhìn khối cầu kia, bỗng nhiên ngửa đầu cười lớn "Hiểu rồi! Vậy ra ngươi dùng Mệnh Ảnh thuật ư? Người còn thuật còn, người chết thì thuật sẽ mất.
Vậy thì ta chỉ cần gϊếŧ đi ngươi thì sẽ dễ dàng ăn luôn cả hai phải không?".
Lam Hi Thần giật mình không tin được cô ả lại biết chiêu thuật này, còn chưa có định hình lại thì đã bị mười móng vuốt đỏ chói của ả ta lao đến siết chặt cổ họng.
Mạnh Dao hoảng hốt "Hi Thần! Ma đầu kia, ngươi không được làm hại đến hắn!".
Xà nữ cười khoái trá "Lo cho người khác chi bằng lo cho mình đi thì hơn".
Cái siết của ả càng tăng lực đạo, động vào vết thương vừa mới lành ngày trước trên cổ của Lam Hi Thần, khiến y đau đến mất đi một phần sức lực.
Khối cầu kia dần dần mờ nhạt, đám quỷ thể cũng lao tới chực chờ tấn công Mạnh Dao ngay khi khối cầu kia biến mất.
Không được! Tuyệt đối không! Y nhất định phải kiên cường không thể thua!
Lấy lại một chút ý chí, Lam Hi Thần nâng tay, dùng hết lực bình sinh muốn kéo Xà nữ ra.
Nhưng cô ả quá mạnh, hai tay mới dịch ra một chút đã nhanh chóng siết chặt trở lại.
Ả cười man rợ "Tiểu tử lực tay cũng khá đấy! Không ngờ phàm nhân như ngươi cũng có sức lực và linh lực dồi dào như vậy.
Chỉ là trong mắt ta, chẳng qua nó cũng như công cóc mà thôi.
Còn giờ, chuẩn bị tiêu hóa trong bụng ta nào".
Dứt lời liền vươn dài cái cổ lên cao hiện hình một cái đầu rắn có sừng như sừng hươu, cái lưỡi dài đỏ ngầu lướt trên da mặt Lam Hi Thần, để lại một lớp chất nhầy tởm lợm, cái đầu rắn lại nhe ra hàm răng nanh đáng sợ lao vụt xuống.
Lam Hi Thần nhắm chặt mắt lại.
"Hi Thần!".
Chỉ trong một sát na, bên tai truyền đến tiếng của Mạnh Dao, thế nhưng sau đó lại chỉ còn là một mảnh im lặng.
Lam Hi Thần chậm rãi mở mắt, phát hiện từ phía sau đầu mình có hai cánh tay lực lưỡng vươn ra.
Một cánh túm chặt hàm trên, một cánh túm chặt miệng hàm dưới của xà nữ, sau đó thì dùng lực như muốn xé hàm đó ra thành hai mảnh.
Xà nữ kia chợt vẫy vùng thân mình, hai tay ả buông cổ Lam Hi Thần ra rồi túm lấy hai cánh tay kia giằng co.
Lam Hi Thần vô lực ngã ra sau, đầu như thể đập vào mặt ai đó, kế đó lại giống như va vào một khối ngực cứng rắn.
Lam Hi Thần lả người trượt xuống ngồi bệt trên đất, lại phát giác lưng mình như đang tựa vào chân một người.
Trong lúc mơ màng, y nghiên đầu nhìn qua lại thấy Mạnh Dao sắc vẫn an toàn trong khối cầu, nhưng sắc mặt hắn cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm phía trên đầu của Lam Hi Thần.
Bởi vì cùng xà nữ giằng co mà thân thể kia cũng động đậy, sau lưng truyền đến từng trận va chạm nhẹ khiến Lam Hi Thần dần hồi tỉnh.
Chậm rãi ngẩn đầu lên nhìn, y dù không có sức lực nhưng khi mắt chạm phải cái cằm bên trên cũng phải tỉnh táo để mà ngạc nhiên.
Bởi vì dưới cái cằm đó là một yết hầu, mà trên yết hầu lại có khâu một đường hắc tuyến.
Trong một khoảnh khắc, Lam Hi Thần và Mạnh Dao đều suýt nữa kêu thành tiếng.
Nhiếp Minh Quyết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...