Kiều An lắc lắc đầu cố nhớ lại chuyện đêm qua.
Từng hình ảnh nhạt nhoà, đứt đoạn hiện lên trong đầu.
Kiều An vội vàng chạy đi theo hướng cầu thang.
Cô có lời muốn nói với Phương Minh Trung.
Vừa chạy được một nửa cầu thang, Kiều An chợt ngơ ngác đứng lại, Phương Minh Trung đi xuống không nói một lời, cũng không thèm nhìn cô một cái.
Dáng người cao ráo nhanh chóng sải bước chân dài ra đến cửa.
Tiếng động cơ xe lao đi khiến Kiều An ý thức được mình đã bị bỏ lại đây.
Từ khi trở về cô luôn đấu khẩu với anh, cũng không ngại châm chọc anh hết sức có thể nhưng suốt mấy tháng qua đây là lần đầu cô thấy anh giận dữ như vậy mà bản thân cô cũng không hiểu tại sao.
Kiều An đi xuống giúp dì Hà dọn dẹp, ánh mắt cô rơi trên một túi rác.
Thấy Kiều An nhìn chăm chú như vậy dì Hà bèn lên tiếng.
" Đây là đồ tôi dọn phòng cho cậu chủ, chắc do đêm qua cô đã ói lên quá nhiều nên cậu ấy bỏ cái áo đó đi."
Câu nói này như đánh thức toàn bộ kí ức đêm qua của Kiều An.
Cô thấy mình được một vòng tay vững chắc ôm trong lòng, thấy có người hét tên cô, thấy bản thân mình múa múa hát hát, thấy cả một dáng người anh tuấn vỗ về cho cô ngủ.
Trong lòng Kiều An có chút cảm xúc khó tả, cô hỏi dì Hà.
" Đêm qua con phá lắm sao dì"?
Dì Hà: " Tôi chỉ thấy cậu ấy ôm cô về rồi đưa lên phòng.
Là cậu ấy chăm sóc cô đêm qua."
Nếu dì Hà nói anh ta tức giận cô sẽ thấy dễ hiểu hơn nhiều vì suốt hai năm làm vợ anh cô chỉ thấy ở anh một thái độ là chán ghét cô mà thôi.
Đừng nói cô uống say quậy phá mà ngay cả khi cô đau ốm anh cũng chẳng bao giờ đưa một ánh nhìn quan tâm.
Năm đó đột nhiên cô bị cảm phong hàn tận mấy ngày anh cũng chẳng quan tâm, thâm chí vẫn hành hạ cô phục vụ cơm bưng nước rót, đồ ăn khuya, tới khi cô mệt quá ngất đi anh cũng chỉ ném cô vào bệnh viện rồi để mặc cô một mình trong đó.
Khi xuất viện cũng là tự cô thanh toán, tự bắt xe về.
Còn anh vẫn một thái độ dửng dưng như không liên quan gì tới mình.
Bạn bè cho cô một câu hỏi thăm, anh thì cho cô một cái nhìn ghét bỏ.
Giờ đây lại nói anh chăm sóc cô cả đêm.
Kiều An cười một cách ảo não.
Có lẽ khi họ không còn ràng buộc bởi hôn nhân, cuộc sống của hai người là hai hướng ngược đường thì anh mới có thể xem cô như một người dưng gặp nạn mà ra tay giúp đỡ.
Trong ngôi biệt thự xa hoa, lộng lẫy nhà họ Lâm, Một dáng người mảnh khảnh, yếu ớt, tâm trạng đầy u ám đang nằm truyền dịch.
Sau khi Lâm Tuệ Mẫn biết được kết quả cuộc nói chuyện giữa Phương Minh Trung và ba mình cô ta bắt đầu gào thét, khóc mếu làm loạn.
Giang Ảnh nhìn đứa con mà mình sinh ra ngày nào cũng nâng niu che chở như vậy không khỏi xót xa trong lòng.
Bà ta kìm nén cảm xúc tức giận Phương Minh Trung cố trấn an con gái.
" Tuệ Mẫn, đừng khóc nữa, con bình tĩnh lại đi."
" Con đừng tự hành hạ bản thân như vậy nữa được không?"
" Phương Minh Trung tính tình kiêu ngạo, chắc chắn cậu ta chưa suy nghĩ chu toàn thôi."
" Con thử nghĩ xem, xét cả về năng lực, dung mạo hay địa vị gia thế, cả cái thành phố này còn ai thích hợp với cậu ta hơn con chứ."
" Hơn nữa, những năm nay tình cảm của hai đứa thân thiết như vậy sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được."
" Chắc chắn cậu ta đang có chuyện gì đó khó nói nên mới hành động như vậy, sau này nhất định sẽ có ngày cậu ta phải quay lại xin lỗi con thôi."
" Nghe lời mẹ, đừng tự hành hạ bản thân mình nữa".
Mặc dù những lời của Giang Ảnh đã làm cho tâm trạng của Lâm Tuệ Mẫn ổn hơn nhưng cô ta lại cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại sự lạnh nhạt của Phương Minh Trung đặc biết là ánh mắt anh nhìn cô ta hôm ở nhà hàng.
Chuyện ra tay làm hại với Kiều An, cô ta không nói với ba mẹ mình mà bản thân cô ta cũng biết chính điều đó đã chạm đến điểm mấu chốt trong nguyên tắc sống của Phương Minh Trung.
Hơn nữa thứ "tình cảm thân thiết" mà mẹ cô ta nói thì chỉ cô ta mới biết nó như thế nào.
Cô ta chưa từng nói với ai kể cả mẹ mình rằng cô ta và Phương Minh Trung chẳng có mối quan hệ thân thiết nào.
Đặc biệt sau khi cô ta từ chối kết hôn, Phương Minh Trung luôn tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt với cô ta.
Những gì thiên hạ thấy chỉ là lời đồn do cô ta cố tình tạo ra mà thôi.
Lâm Tuệ Mẫn trở lên thẫn thờ, cơ thể không chút sức lực từng bước đi về phòng.
Buổi tối hôm qua, Khi Lâm Chính đi, Lâm Tuệ Mẫn vẫn còn ôm hi vọng địa vị và gia thế nhà họ Lâm sẽ giúp cô ta níu chân Phương Minh Trung, thật không nghĩ anh lại không một chút nể mặt vị trưởng bối là Lâm Chính, cũng không kiêng dè gia thế nhà họ Lâm mà thẳng thắn từ chối cô ta thêm một lần nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...