Tiếng khóc của đám mắt người càng lúc càng chói tai, oán hận trong lòng nàng cũng càng lúc càng nồng đậm.Trong lòng có hận thì sẽ không sợ ác quỷ.Nàng dùng hết toàn lực đưa tay ra, mang theo sự thù hận hủy diệt bóp nát từng khuôn mặt người do hắc khí hóa thành.Đám mắt người ngưng gào khóc, bọn họ e ngại nhìn chằm chằm nàng, sau đó bắt đầu sợ hãi thét chói tai.Nàng không nhịn được bịt lỗ tai lại, thế mà tiếng thét chói tai đó xuyên thấu màng tai nàng, đâm thẳng vào linh hồn nàng, khiến nàng đau khổ tột cùng, nàng nhắm mắt lại, dùng hết toàn lực giận dữ hét lên: "Câm miệng!"Theo tiếng gào thét của nàng, một luồng hắc khí trộn lẫn với màu tím bộc phát ra từ trong cơ thể nàng, đánh tan những khuôn mặt người đó trong chốc lát, hắc khí màu vàng tím sau khi đánh tán loạn hình mặt người liền hình thành vòng tròn hắc khí nuốt chửng lấy, lập tức tuôn ra trở về bên người nàng, quấn vào xung quanh nàng, điên cuồng hấp thụ oán khí xung quanh.Sau khi oán khí bị hắc khí màu vàng tím đồng hóa liền chui vào thân thể nàng, điên cuồng tuôn ra khắp tứ chi huyết mạch.Làn da bị lệ khí tàn bạo cắt vỡ được hắc khí chữa trị, lại lần nữa bị lệ khí tuôn ra cứa bị thương, lặp lại như vậy nhiều lần.
Nàng cảm thấy cơ thể đau đớn như bị nứt toác, lại cảm thấy thoải mái khó mà dùng lời để diễn tả được.Rất nhanh, oán khí nhốt nàng lại tạo thành hình tròn liền bị nàng nuốt chửng gần như không còn, thế nhưng không đủ, vẫn chưa đủ!Cùng lúc đó, theo vòng ánh sáng màu vàng cực lớn chói mắt bị phá vỡ đó, Thánh Nữ xuất thế, kim quang bảo vệ xung quanh Thanh Ly hóa thành quang điểm rải rác xung quanh, tràn vào trong cơ thể của những tiên môn bị thương.Chưởng môn cảm thấy trong cơ thể vốn đã khô cạn linh lực lần nữa dồi dào trở lại, vết thương trên người cũng không đau đớn như vậy nữa, mà những tiên môn bị thương xung quanh ông ta cũng đều được kim quang chữa trị, ông ta nhìn thấy kim quang tràn vào trong cơ thể Tu Mộc, đuổi hết oán khí trên cánh tay trái của Tu Mộc, cánh tay của Tu Mộc cũng lần nữa sinh ra da thật với tốc độ mắt thường có thể thấy.Thánh Nữ vẫn lớn mạnh như trong lời tiên đoán.Thanh Ly đứng dậy từ bên trong ánh sáng, vẫn chưa nói được câu nào liền suy yếu co quắp ngã trên mặt đất.
Chưởng môn lập tức xông lên bế nàng ấy lại, các đệ tử đồng môn xung quanh cũng xông lên vây quanh nàng ấy thành vòng.
Dù sao trong nghìn năm mới xuất thế một Thánh Nữ, mọi người chỉ đều nghe nói, chưa từng gặp, nhìn chằm chằm Thanh Ly cứ như nhìn động vật quý hiếm.Chưởng môn lo lắng hỏi: "Ly Nhi, cảm giác như thế nào?"Thanh Ly yếu ớt cười cười với Chưởng môn, lắc đầu một cái, nói: "Cha, đừng lo lắng, con không sao."Mà ánh sáng của Thánh Nữ một khi bị dập tắt, oán khi màu đen che trời lấp đất liền bao phủ toàn bộ Huyền Quy, ngày cả ánh trăng cũng bị nuốt chửng.
Không giống với Ma khí Mặc Vận phóng thích, oán khi này là màu đỏ máu đậm đặc tụ thành màu đen, mang theo cơn oán giận muốn nuốt chửng trời đất và đau khổ gào thét.Oán khí đó tụ thành vòng tròn đen, bên trong lập lòe ánh sáng màu vàng tím, đó là tia sáng duy nhất còn sót lại của trời đất, nó bao vây lấy Tá Khuynh dần dần bay lên phía không trung.Đồng thời như chịu phải cảm hóa, oán khí vô tận tràn đến từ bốn phương tám hướng, điên cuồng xông vào trong vòng tròn đen đó cứ như bên trong có người hấp thụ những oán khí này.Rất nhanh, những oán khi bồng bềnh ở giữa đất trời bị hấp thụ sạch sành sanh, bầu trời cũng không tiếp tục đen đặc như mực, bất tri bất giác, trời đã sáng.Mà đám người Ma tộc như chịu phải cảm hóa mãnh liệt, xôn xao ngẩng đầu kính nể ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng tròn tối tăm bồng bềnh trong không trung, một loại tình cảm mảnh liệt trào dâng trong lồng ngực bọn họ, trong số bọn họ có người bất giác quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm nói: "Là Ma Thần hiện thế...!Trời giúp Ma tộc của ta..."Mặc Vận mỉm cười, cười điên cuồng: "Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy! Đạo trời công bằng! Có thánh sẽ có ma!"Thế gian không có lời tiên đoán liên quan tới Ma Thần, yêu ma không đáng được truyền tụng, chỉ có Ma tộc vĩnh viễn nhớ tới, trong truyền thuyết đó Ma Thần đủ để đối kháng với Thánh Nữ.Không giống như Thánh Nữ đánh vỡ kim quang khắp người để xuất thế, vòng sáng bao bọc lấy Tá Khuynh dần dần biến mất nhỏ đi, cho đến lúc đều bị Tá Khuynh hấp thụ tiến vào trong cơ thể, chỉ còn một tầng hắc khí nhàn nhạt bao vây xung quanh nàng.Cũng không giống Thánh Nữ lúc xuất thế thánh khiết xinh đẹp, chân nàng đạp hư không, khắp người toàn là máu, không nhìn rõ khuôn mặt.
Trên người là đạo bào trắng rách nát bị máu tươi của nàng nhuộm đến nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Nàng mở mắt ra, lộ ra một đôi con ngươi màu đỏ tươi, nhìn chăm chú xuống chúng sinh dưới chân.Tia nắng ban mai của sáng sớm tinh mơ tuôn ra ở chân trời, trời sáng rồi, hôm nay, vốn dĩ là ngày nàng thành thân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...