Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới


Thế đạo này bị sao vậy, ngay cả sư phụ đang luẩn quẩn trong lòng cũng đã thông suốt muốn phấn đấu rồi sao? Vậy nàng phải làm sao đây? Không thể chừa lại cho nàng một vùng thiên đường được nằm sải lai lười biếng vô độ ư!Giang Vô Nhai: “...”Giang Vô Nhai không hiểu vì sao vẻ mặt của tiểu đồ đệ lại đột nhiên trở nên bi phẫn như vậy, mà đương nhiên hắn cũng không quá muốn hiểu.Làm sư phụ mà xây dựng hình tượng thất bại là đã sầu lắm rồi, vẫn không nên hỏi rõ thì tốt hơn, dù sao cũng là lấy muối xát vào tim, trái tim này của hắn không chịu nổi nữa.Giang Vô Nhai che môi ho một tiếng, định chuyển chủ đề: “Sao Tiểu Tân lại ngủ ở đây?”Lâm Nhiên cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, thành thật nói: “Chắc đang giác ngộ sâu sắc sức mạnh của tri thức đấy ạ.”Dù sao thì định luật bảo toàn cơ năng của Newton ở trường cấp ba cũng có hiệu ứng thôi miên, não càng lĩnh ngộ sâu sắc thì mí mắt sẽ càng nặng trĩu...Giang Vô Nhai: “...”Bây giờ con bé này cũng đâu đột phá, sao lại nói năng như mê sảng tiếp rồi?Giang Vô Nhai lắc đầu, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.Dù sao tình huống bây giờ cũng tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.Giang Vô Nhai đi về phía Lâm Nhiên, nhìn thanh trúc trên tay nàng đẽo đến mức rơi rớt tan tác thì bật cười: “Vẫn chưa đẽo xong à.”Lâm Nhiên hơi ngượng ngùng.

Nàng tưởng bở hay lắm, bảo mình sẽ tự đẽo một vỏ kiếm, vừa “giảm phát thải” lại vừa đơn giản, lúc nói ra thì phong nhã vô bờ, nhưng cuối cùng nàng vẫn đánh giá thấp trình độ vụng về của mình rồi.


Nửa năm nay mải lo lười biếng quá, làm hỏng mất mấy thanh rồi, chỉ có cái gần đây mới làm là miễn cưỡng ra hình ra dáng được một chút.“Thật ra con cũng đẽo gần xong hoa văn bên ngoài rồi.”Lâm Nhiên muốn làm ra một ống trúc có dáng thon dẹp: “Chắc cần sửa lại một chút ở mấy góc thôi.”Giang Vô Nhai nhìn chằm chằm ống trúc trong tay nàng, rõ ràng còn tròn hơn một cỡ so với Phong Trúc kiếm, ngập ngừng nói: “Cái kiếm này của con… cắm vào không bị lắc sao?”“Lắc chứ ạ.”Lâm Nhiên tỏ vẻ đương nhiên: “Ống trúc rỗng hình tròn, kiếm lại có thân dài mảnh khảnh, đương nhiên sẽ lắc rồi ạ.” Nói xong, nàng còn lắc lắc ống trúc trong tay, Phong Trúc kiếm ở bên trong vang “lạch cạch”, cứ như bọn trẻ con đầu ngõ chơi trống bỏi.Giang Vô Nhai: “...”Giang Vô Nhai: “A Nhiên, con cảm thấy một cái vỏ đựng kiếm mà lại bị rộng, kêu lộc cộc như vậy có hợp lý không?”Lâm Nhiên lắc đầu: “Đương nhiên là không hợp lý, nhưng con không đẽo được cái nào vừa khít hết, đây là cái duy nhất con đẽo mà không vỡ rồi đó, cứ tạm thời dùng trước đã, tới khi nghe quen rồi cũng thấy có tiết tấu lắm.”Giang Vô Nhai: “...”Giang Vô Nhai bỗng chốc không biết nên nói gì nữa, lần nào đồ đệ này của hắn cũng có thể tự hình thành suy luận của riêng mình.

Nói nàng ngốc thì chắc chắn không phải, nhưng nếu muốn khen nàng “không màng hơn thua”, “thích ứng trong mọi hoàn cảnh” thì lại cứ thấy đang làm nhục hai cụm từ này…Giang Vô Nhai xoa xoa thái dương, vén góc áo choàng lên rồi ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh, xòe tay ra về phía nàng: “Nào, đưa cho sư phụ đi, sư phụ đẽo cho con.”Lâm Nhiên mở to hai mắt: “Gì cơ ạ?”Giang Vô Nhai không đáp mà cầm lấy vỏ trúc của nàng, nhìn lướt qua hình dạng của Phong Trúc kiếm rồi cắm nó vào lại ống trúc.

Hắn đè tay lên vỏ ngoài ống trúc, đè nó xuống từng chút từng chút một.Lâm Nhiên ngạc nhiên nhìn, nàng cũng đã thử đè bẹp ống trúc rồi, nhưng nàng không biết kiểm soát sức lực, vừa dùng sức là ống trúc đã vỡ tan tành.


Còn Giang Vô Nhai thì lại không như vậy, cũng chẳng biết hắn cẩn thận điều khiển sức lực kiểu gì mà ống trúc kia đã tự nhiên bị đè bẹp, vỏ ngoài bị sụp đến cực hạn, nhưng nó lại không bị nứt vỡ.Giang Vô Nhai cầm ống trúc lên, làm theo hình dạng của Phong Trúc kiếm, dịch phần dư thừa ở hai bên ống trúc vào bên trong, sau đấy lại tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất, cọ vào lòng bàn tay, bụi đá bay đầy đất.

Phía trước hòn đá bị mài thành một lưỡi dao nho nhỏ, sau đó hắn liền dùng cái lưỡi dao này mài ống trúc lồi lõm không bằng phẳng từng chút, từng chút một.Chỉ dùng chút công phu mà ống trúc tròn vo ban đầu đã trở nên có chút hình dạng của vỏ kiếm.Lâm Nhiên không nhịn được mà “òa” lên, cứ như mấy nhóc quậy luôn cho rằng cha mẹ mình vừa sinh ra đã là người lớn rồi vậy: “Sư phụ, người biết đẽo thật à.”Giang Vô Nhai thở dài: “A Nhiên, sư phụ con thật sự không phải chỉ biết mỗi uống rượu thôi đâu.”Hắn cũng từng có thời thanh xuân, khi đó tuổi trẻ hăng hái, chơi bời nghịch ngợm đủ trò.


Lúc mới lấy được kiếm của mình, chỉ riêng vỏ kiếm mà hắn thu thập thôi cũng có thể chất kín toàn bộ động phủ, chứ nói gì đến việc chỉ đẽo một ống trúc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui