Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới


“Con biết, con biết mà.”Lâm Nhiên rất thấu hiểu: “Tại bây giờ sư phụ giỏi uống rượu quá, phương diện này quá nổi bật nên khiến các kỹ năng khác bị lu mờ.”Giang Vô Nhai: “...”Lâm Nhiên nhiệt liệt vỗ tay: “Sư phụ thật sự rất đa tài đa nghệ đấy.”Giang Vô Nhai cạn lời không muốn nói tiếp nữa: “Gà nướng của con được rồi đấy, đi xem thử đi, đừng nướng cháy.” Cứ ngoan ngoãn ăn gà đi, mau lên, đừng làm hắn sôi máu.Lúc này Lâm Nhiên mới nhớ tới gà nướng của mình, nàng dập nhỏ lửa đi một chút, đưa cho sư phụ một con lớn trước để hiếu kính sư phụ: “Sư phụ ăn đi ạ.”Giang Vô Nhai nói: “Sư phụ không đói, con tự ăn đi.”Lâm Nhiên đặt gà nướng ở trên đống lửa ấm, định chừa lại cho Hề Tân lát nữa tỉnh lại ăn sau, còn nàng thì lấy một con gà nướng nhỏ khác, say sưa cắn.Giang Vô Nhai nghiêng mắt, thấy nàng nghiêm túc gặm móng gà, hai gò má phình to, cái miệng nhỏ nhắn ăn đến mức đỏ au, trông như một con sóc nhỏ miệng ngậm đầy hạt thông vậy.Ánh mắt Giang Vô Nhai dịu dàng, khóe mắt liếc đến Hề Tân đang gối đầu trên đùi nàng, mắt hắn trầm xuống, thoáng hiện chút vẻ sầu não trầm trọng khó tả.Giang Vô Nhai chậm rãi nói: “A Nhiên, chuyện con tới bí cảnh Vân Thiên để rèn luyện, vừa rồi Tiểu Tân...!có nói gì với con không?”Lâm Nhiên nuốt một miếng thịt: “Có ạ.”Giang Vô Nhai thoáng khựng lại, khớp ngón tay đang nắm vỏ kiếm hơi căng chặt.“Con biết đệ ấy lưu luyến con, không muốn để con đi, lúc nãy còn khóc đỏ ửng mắt luôn, trông có vẻ hơi tức giận...”Lâm Nhiên cúi đầu, nhìn thiếu niên diễm lệ đang ngủ say, vuốt mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu bị vểnh lên trong lúc hắn ta ngủ, nhẹ nhàng nói: “...!Nhưng sau khi con nói rõ ràng rồi thì đệ ấy cũng đồng ý, còn nói muốn chuẩn bị hành lý cho con, con thật sự không cần đâu.”Giang Vô Nhai giật mình.Hắn nhìn về phía Hề Tân, giọng điệu không thể tin nổi: “Tiểu Tân...!đồng ý á?”Giang Vô Nhai tận mắt chứng kiến Hề Tân nổi trận lôi đình, hắn biết rõ hơn ai hết trong người Hề Tân đè nén một luồng sức mạnh đáng sợ đến mức nào.

Lần này Hề Tân còn bạo phát cả kiếm ý khiến Giang Vô Nhai lo lắng hắn ta sẽ mất đi tự chủ, thậm chí hắn đã chuẩn bị tâm lý, nếu Hề Tân động chạm gì tới Lâm Nhiên thì hắn chắc chắn sẽ ra tay trấn áp hắn ta lại.Nhưng hắn không ngờ mình đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, vậy mà tới đây lại thấy Hề Tân đang an ổn ngủ say bên cạnh nàng, thậm chí còn đồng ý cho Lâm Nhiên rời núi đi rèn luyện…“Vâng, đệ ấy đồng ý rồi.”Lâm Nhiên khẽ chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi có lúc ngoan ngoãn của Hề Tân, sau đấy bị hắn ta vô thức siết lại trong lúc ngủ say, nàng mím môi cười: “Tuy tính tình A Tân không tốt lắm nhưng cũng không phải người ngang ngược bất chấp lý lẽ.


Chỉ cần nói chuyện rõ ràng với đệ ấy thì đệ ấy sẽ ngoan thôi.”Nàng nâng miếng gà nướng bóng mỡ lên, nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ, khuôn mặt được ánh lửa chiếu rọi càng thêm thanh tú trong trẻo.

Vẻ đẹp của nàng không phải kiểu sắc sảo khuynh quốc khuynh thành, mà càng giống như ánh trăng thoải mái dịu dàng hơn.Giang Vô Nhai bình tĩnh nhìn nàng, sau đó lại quay sang nhìn Hề Tân.


Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh Hề Tân phất tay áo rời đi, vẻ mặt hắn ta tàn ác hung bạo, khác một trời một vực với cậu nhóc đang ngủ rất điềm tĩnh an ổn như bây giờ.Giang Vô Nhai cụp mắt xuống, nhìn vết kiếm cắt trên cổ tay áo mình, đột nhiên mỉm cười.Hắn không kìm lòng được mà xoa tóc Lâm Nhiên.Lâm Nhiên vẫn đang gặm đùi gà, nàng quay đầu lại, đôi mắt long lanh trong sáng nhìn hắn: “Gì thế sư phụ?”“Không có gì.”Giang Vô Nhai nhẹ nhàng xoa đầu nàng, dưới ánh trăng trong trẻo, mặt mày hắn nhuốm ý cười, ánh mắt dịu dàng như nước: “...!Tại sư phụ vui quá thôi.

A Nhiên của chúng ta thật sự là một đứa trẻ rất tốt, tốt vô cùng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận