02: Một đoạn chuyện xưa (2)
Hôm nay, lão trưởng thôn cho mời mọi người đến sân phơi thóc họp mặt, ông ta nói muốn tổ chức hiến tế cho sơn thần, cầu xin sơn thần ban mưa, dâng nước ngầm.
Dân trong thôn nghe thấy vậy thì ghé đầu chụm tai xì xào bàn tán, có người nghi ngờ, có người lo lắng, có người không tin, lại bởi vì uy vọng của lão trưởng thôn xưa nay cực kỳ cao nên không ai dám đứng ra nói thẳng ý nghĩ của mình trước mặt lão.
“Như thế nào? Mọi người thấy sao?”.
Lão nhân đứng trên hiên gạch nhìn mọi người trao đổi đã lâu liền gõ gõ cái tẩu thuốc xuống tay ghế, lên giọng hỏi.
“Lão Tưởng a, không phải bọn ta không tin lão..nhưng mà loại chuyện mờ mịt như thế này, ai dám đảm bảo được hay không.
Để lại đám vật nuôi còn tiết kiệm được cho người trong nhà vài bữa no bụng, đem lên hiến tế không thành chẳng phải là bỏ phí sao? Thời buổi lúc này, một miếng thịt còn có thể giữ được một cái mạng đấy..”.
Một lão phụ nhân rất có tiếng nói trong đám người đưa ra ý kiến của mình, đổi lấy không ít cái gật đầu tán thành.
Thấy mọi người lại bắt đầu nhao nhao lên, lão trưởng thôn khẽ hắng giọng, đợi cho không khí đã yên tĩnh trở lại, lão mới kéo một hơi thuốc, vừa nhả khói vừa nói.
“Chuyện này đúng là không đảm bảo được làm một lần là sẽ thành công, nhưng mà tình hình hiện tại đã không thể chờ được nữa a.
Nguồn nước phụ cận thôn chúng ta đã khô cạn thấy đáy rồi, những thôn khác cảnh ngộ còn tệ hơn kìa.
Mấy người ta phái đi ra ngoài trở về nói thiên hạ đã loạn rồi, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết mà không làm gì được.
Đi thì đi không được, ở cũng ở không xong..Xem như cọng rơm cứu mạng mà làm đi”.
Dừng một chút, ông ta lại lên tiếng, “Chuyện này cứ nghe ta mà làm, có 4 thành* nắm chắc thu được nước”.
Nhưng thực sự như thế nào, chỉ có ông ta cùng với Vương bà bà 2 người mới biết được.
Mọi người nghe lão trưởng thôn nói nắm chắc 4 thành thì bắt đầu nao nao, kể cả mấy người già vừa lên tiếng phản đối, vì bọn họ biết, nếu đánh cuộc thành công, thì khả năng sống sót sẽ cao hơn rất rất nhiều.
Lão nhân bắt đầu cho mọi người biểu quyết, kết quả hơn 8 thành đều đồng ý làm hiến tế.
Ông phân phó mọi người ra về làm chuẩn bị, sáng sớm ngày kế tiếp sẽ lên núi tế điện miếu sơn thần.
“Lão gia, nhà chúng ta cũng phải góp sao?..”.
Triệu Vân thị có chút không muốn nhìn đầu heo đang nằm trong chuồng, dùng tay kéo kéo góc áo trượng phu, biểu tình buồn bã.
“Đàn bà vô tri”.
Triệu Nhân vung tay thoát đi, không có ý giải thích thêm.
Thực ra trong lòng ông cũng có muốn đâu chứ, nhưng ý mọi người đã quyết, đành vậy.
“Làm gì a?”.
Triệu Lạc cõng Tiểu Hoa, chọc chọc ngón tay vào eo Triệu Vĩnh khiến cô bé cũng tò mò bắt chước làm theo.
Triệu Vĩnh thì vẫn nghiêm mặt như không biết buồn* là gì, chỉ há mồm phun ra 2 chữ.
“Hiến tế”.
“Hiến tế? Tế ai? Bao giờ??”.
Triệu Lạc đuổi theo không bỏ, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.
“Sáng mai”.
Triệu Vĩnh đưa tay ôm lấy Tiểu Hoa rồi đặt lên cổ, mặc kệ cô bé tai họa cái đầu của mình, cậu bé chỉ tay vào ngọn núi cao phía xa xa bên kia thôn trả lời Triệu Lạc.
"Như vậy a..".
Một đêm khó ngủ.
— QUẢNG CÁO —
Sáng sớm tinh mơ, bầu trời vẫn còn u ám thì người trong thôn cũng đã lục tục thức dậy, nhà nhà bắt đầu nổi lửa nấu cơm, khói bếp quyện với nhau cứ như một mảng sương mù dày đặc.
Cơm nước xong, mọi người đốt đuốc dắt súc vật, gia cầm mà nhà mình phải đóng góp cho buổi hiến tế ra đầu thôn tập hợp, chuẩn bị cùng nhau đi theo lão trưởng thôn lên núi.
Thấy người, vật đã đông đủ, lão trưởng thôn liền dẫn đầu hướng lên núi đi, ngay phía sau ông ta còn có một cỗ kiệu nhỏ 2 người khiêng, trên kiệu là một lão phụ nhân ăn mặc kỳ quái đang ngồi nhắm mắt, đúng là Vương bà bà.
Mọi người nhận ra bà ta thì hơi kinh ngạc, thi thoảng lại nhỏ giọng trao đổi, cũng không biết là đang nói đến chuyện gì.
Đoàn người đi một mạch hơn 1 canh giờ* thì đến chân núi, lại thêm nửa canh giờ nữa mới lên tới đỉnh.
Trên này có một cái miếu thờ sơn thần, tuy rằng đã cũ kỹ nhưng vì vẫn có người thường xuyên thu dọn nên khá là sạch sẽ, nhang khói cũng coi như tạm được.
Lão trưởng thôn ra hiệu cho mọi người tìm chỗ an bài đám vật nuôi, coi chừng cho cẩn thận, bản thân mình thì dẫn theo mấy người già trong thôn, cùng với Vương bà bà bước vào bên trong miếu sơn thần.
Vương bà bà tới trước tượng sơn thần thì đốt 3 nén nhang, trong miệng rì rầm rì rầm thứ âm thanh không rõ nghĩa, sau đó bà ta cắm nhang vào lư hương rồi phủ phục xuống dưới đất vái dài 3 vái, những người phía sau cũng nhất nhất làm theo.
Lúc này, 3 nén nhang mới cắm liền đồng loạt bùng lên ngọn lửa màu lam, chỉ trong chớp mắt chúng đã bị thiêu đốt sạch sẽ, lớp tàn nhang lại không hề rơi xuống, vẫn chồng lên nhau giữ nguyên hình dạng ban đầu.
Đám người thấy như vậy một màn thì sợ hãi vô cùng, vẫn quỳ trên đất không dám đứng lên.
Vương bà bà lại chợt ngẩng đầu lên tiếng.
"Thần linh cho phép chúng ta hiến tế".
Lời này y như liều thuốc an thần đối với đám người phía sau, bọn họ từ sợ hãi lo lắng biến thành vui vẻ ra mặt, nhưng ai cũng không dám lớn tiếng biểu lộ, sợ thần linh không vui, rút lại lời nói.
Vương bà bà đứng dậy, cúi người vái thêm một vái rồi ôm lư hương quay người đi ra bên ngoài, mọi người cũng theo sát ngay bên cạnh.
Ra đến bên ngoài, Vương bà bà yêu cầu lão trưởng thôn dẫn dắt mọi người lập đàn hiến tế, nói là đàn nhưng thực ra đơn giản, chặt mấy cây gỗ dựng thành cái bàn lớn là xong.
Phía trên đàn đặt lư hương mới nghênh ra từ bên trong miếu sơn thần, 3 cây tàn nhang vẫn còn dựng đứng như cũ, phía dưới đàn là một hố tròn hơi nông, có 5 khe rãnh sâu cách đều nhau toả ra xung quanh, tạo thành một hình ngôi sao, đầu bên ngoài mỗi khe rãnh lại dựng một bệ gỗ thấp được đẽo như hình dạng hổ khẩu hướng lên bên trên, bên cạnh còn đào thêm một hố rộng.
Mọi chuẩn bị đã hoàn tất, Vương bà bà bước lên đàn khoanh chân ngồi xuống, 2 tay giấu trong ống áo rộng thùng thình, đôi mắt khép chặt.
Miệng bà ta lại bắt đầu rì rầm rì rầm, ngay sau đó, 3 cây tàn nhang bỗng nhiên lại bốc cháy bừng bừng như bị tưới dầu, hỏa thế càng lúc càng lớn, ngọn lửa màu lam bốc lên cao.
"Thất thần cái gì, bắt đầu hiến tế, thần linh đang nhìn đấy!".
Vương bà bà gằn giọng quát lên.
Đám người ở dưới bừng tỉnh, bắt đầu lùa đám vật nuôi đưa vào chỗ bệ gỗ, 5 đầu rãnh chính là 5 khu vực hiến tế, bao gồm dê, gà, bò, ngựa và heo.
5 người cầm đao sắc đứng sẵn ở sát biên bệ gỗ, vật tế vừa bị đặt đầu vào bệ liền giơ đao chém xuống, máu tươi phụt ra, chảy ồng ộc vào khe rãnh bên dưới, hội tụ tại cái hố nông ở trung tâm, người giữ vật hiến tế thì đem thân thể bọn chúng đẩy vào cái hố lớn bên cạnh, để mặc cho máu tiếp tục trào ra.
Đám người im thin thít, lũ thú vật lại bị buộc miệng nên không thể phát ra âm thanh, cả khoảng không gian yên tĩnh đến rợn người.
Chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng giãy giụa phát ra trước khi chết của đám vật nuôi bị chặt đầu, cùng với mùi máu tươi càng lúc càng nồng nặc.
Dù cho những người tự xưng là lớn gan, hiện giờ đối mặt với cảnh tượng này cũng xanh mét cả mặt mũi, càng đừng nói tới 5 người đao phủ.
5 người này làm nghề đồ tể trong thôn, ngày thường cũng không thiếu tiếp xúc với việc này, nhưng mà hiện giờ tình huống khác xa so với lúc hành nghề đấy, có người nhíu chặt mày, có người đã run tay, nhưng vẫn phải tiếp tục..
Còn may, đám phụ nữ trẻ con đã bị đuổi xuống chân núi, không thì sợ rằng sẽ ám ảnh tới gặp ác mộng mất.
Máu tươi trong hố dâng lên càng lúc càng cao, đến khi đã ngập miệng thì chợt nổi bọt, sau đó sôi lên ùng ục, 3 cây tàn nhang đang thiêu đốt cũng chậm rãi biến thành màu đỏ sậm.
Trong mắt mọi người, dễ dàng thấy được ngọn lửa màu lam treo trên cao cũng đang biến thành màu máu, trong không khí tràn ngập một mùi tanh nồng vô cùng khó ngửi, là huyết khí lại không phải huyết khí, là hương khí lại không phải hương khí, nhiều người không chịu nổi đã chạy ra bên ngoài tìm chỗ hóp bụng phun ra.
— QUẢNG CÁO —
Vật tế đã dùng hết, máu trong hố sôi trào mãnh liệt, 3 nén nhang thiêu đốt cũng càng thêm dữ dội.
Chẳng biết từ lúc nào, trên trời mây đen ùn ùn kéo tới, tiếng sấm đì đùng thi thoảng lại vang lên.
"Thành..Thành công rồi!! Mưa, sắp có mưa!!!".
Chẳng biết là ai dẫn đầu hô lên.
Sau đó mọi người cùng ôm lấy nhau vui mừng lớn tiếng reo hò, lão trưởng thôn cũng giãn ra khuôn mặt, miệng nở nụ cười.
Chính lúc này, mây đen bất chợt tan đi nhanh chóng, y như cái cách mà nó tiến đến, không nói lời chào, cũng không có lời từ biệt.
Đám người ở dưới ngơ ngơ ngác ngác nhìn biến cố chớp nhoáng trên bầu trời, thật lâu không ai phát ra tiếng nói.
Mãi mới có người rơm rớm nước mắt hét lên.
"Sao lại thế này?? Thần linh ơi!!".
Sau đó lăn ra bất tỉnh.
Mọi người nhao nhao, tình cảnh hỗn loạn.
Phía trên đài, ngay khi mây đen tan đi thì 3 nén nhang cũng dừng thiêu đốt, ngọn lửa tắt ngấm, tàn nhang rơi xuống, bị gió mang đi mất.
Trong miệng Vương bà bà phát ra một tiếng trầm đục rồi ngã xuống đàn tế, khoé mắt, khoé miệng bà ta tràn ra máu tươi, ý thức cũng đã là một mảng tối tăm.
Lúc Vương bà bà tỉnh lại thì đã nằm trên kháng đất nhà mình, bên cạnh ngoài cô bé Tiểu Thúy ra còn có con trai của lão trưởng thôn.
Thấy Vương bà bà đã tỉnh, Tiểu Thúy liền đỡ bà ta ngồi dậy, cô bé bê bát thuốc lên múc từng muỗng thổi thổi rồi đút cho bà ta.
"Cháu ngoan..".
Vương bà bà vừa uống thuốc vừa sờ soạng đầu cô bé, Tiểu Thúy chỉ cười cười không lên tiếng, tiếp tục đút thuốc cho bà ta.
Một lúc sau thì lão trưởng thôn cũng tiến vào, hiển nhiên là đã nhận được thông báo của con trai mình.
Ông ta hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà, trên mặt cũng không có vẻ gì là thất vọng hay buồn bã, ngay cả giọng điệu cũng không hề thay đổi.
Chẳng trách mà ông ta ngồi được ở cái vị trí trưởng thôn lâu như thế.
"Xảy ra chuyện gì?".
Lão trưởng thôn cuối cùng cũng hỏi ra nghi hoặc của mình.
Vương bà bà xoay người dựa lưng vào vách tường, im lặng thật lâu không nói.
"Thần linh thấy không đủ..Ta đã cầu xin, nhưng lại bị chê phiền đuổi đi".
Bà ta nhếch miệng cười mỉa, không rõ là đang mỉa mai bản thân mình, hay là thứ gì khác, ai cũng không biết.
"Là như vậy a..".
Lão trưởng thôn rít thêm một hơi thuốc lá, chỉ than thở một câu.
— QUẢNG CÁO —
"Đem thứ còn dùng được mang về chia ra ăn đi".
Vương bà bà chợt lên tiếng.
"Không có vấn đề??".
"Không có vấn đề".
Một hỏi một đáp.
"Được".
Lão trưởng thôn gật gật đầu, ra cửa phân phó mấy câu cho con trai mình đi làm.
Người đàn ông trung niên nghe lão cha nói thì liền vui vẻ ra mặt, đáp ứng một tiếng rồi chạy về trong thôn kêu người cùng lên núi đào thịt.
"Tiểu Thúy, cháu ra ngoài chơi một lát, bà bà có việc muốn cùng lão trưởng thôn thương lượng thương lượng".
Vương bà bà nói với cô bé đang ngồi bên cạnh.
Tiểu Thúy lấy khăn chấm chấm khoé miệng cho bà ta, sau đó mỉm cười gật đầu chào tạm biệt lão trưởng thôn rồi nhanh chóng đi ra ngoài, cô bé còn không quên đóng cửa lại.
"Là đứa bé rất hiểu chuyện, chỉ tiếc..".
Lão trưởng thôn thở ra một hơi khói.
"Muốn hỏi cái gì?".
Vương bà bà cắt ngang lời nói của lão.
"Bên trên muốn cái gì?".
Vương bà bà "nhìn" chằm chằm vào mặt lão trưởng thôn, đôi mắt chỉ toàn màu trắng trông vô cùng khiếp người, có điều lão nhân gia cũng chẳng có biểu tình gì cả, vẫn yên lặng bình tĩnh chờ câu trả lời của bà.
"Hài đồng*, 5 đứa".
Vương bà bà hộc ra 4 chữ, miệng cười một cách quỷ dị, hợp với khuôn mặt bà ta lúc này, y như một con ác ma.
Lão trưởng thôn nghe được 4 chữ, biểu tình cứng đờ, đồng tử mắt co rụt lại.
Cũng phun ra 2 chữ.
"Không thể!!"...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...