Lữ Khách


01: Một đoạn chuyện xưa (1)
Nắng chiều gắt gỏng, con đường nhỏ dẫn ra đầu thôn kéo dài một hàng người, nam nữ già trẻ đều có, trên vai cả đám đều mang theo đòn gánh, thỉnh thoảng mới có cá nhân xách cái xô nhỏ.

Chẳng ai có tâm tình cười đùa, khắp khuôn mặt đều là vẻ u sầu lo lắng, chỗ chỗ lại có người nói nhỏ với nhau rồi cùng thở dài, ngao ngán lắc đầu.

Mấy đứa trẻ con ngày thường tinh nghịch cũng như mất đi một phần linh khí, chúng không có nhao nhao chạy nhảy đùa giỡn mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh người lớn, thỉnh thoảng mới xoay đầu ngó ngó nghiêng nghiêng.
Người phía trước rời đi, một cậu bé gầy ốm cất bước tiến lên.

Cậu đặt cái đòn gánh xuống dưới đất, sau đó đẩy 2 cái xô lại gần miệng giếng rồi đứng yên đó chờ phần nước của mình.
“Tiểu Lạc tới”.

Người thanh niên đứng bên cạnh giếng hơi nhếch miệng mỉm cười nhìn cậu bé, đôi tay thô ráp phủ đầy vết chai thoăn thoắt kéo dây thừng, chẳng mấy chốc đã múc đủ 2 xô lưng chừng cho Triệu Lạc.
“Vâng, đệ tới lấy nước về nấu cơm.

Cảm ơn Tạ ca”.

Cậu bé cũng mỉm cười đáp lại, khuôn mặt gầy gò ốm yếu nhưng không giấu được vẻ thanh tú, nhất là đôi mắt to tròn vô cùng sạch sẽ.
Triệu Lạc nhận lấy xô, tròng lên đòn gánh rồi rời đi, thân ảnh nhỏ bé xa dần, biến thành một chấm nhỏ khuất sau bụi tre cao lớn đã ố vàng.

Ngày bình thường khi bắt gặp cậu bé, người trong thôn còn để ra chút thời gian nói chuyện nhàn thoại*, nhưng mà 2 tháng nay trời không có lấy một giọt mưa, đã chẳng ai có tâm tình làm điều dư thừa, tất cả đều như bị bao trùm bởi một tầng bóng ma u ám.
Triệu Lạc nhẹ nhàng hạ đòn gánh, cẩn thận không cho nước bị sánh ra ngoài, thấy đã ổn, cậu tiến lên mấy bước muốn gõ cửa thì cánh cửa trước mặt bỗng được kéo mở từ bên trong, một cái đầu nhỏ thò ra.
“Tiểu Lạc ca ca, muội biết ngay là huynh a”.

Cô bé nhỏ gầy hớn hở chạy ra, vây xung quanh cậu, sau đó muốn đưa tay xách lấy cái xô nước đang đặt ở dưới đất.
“Tiểu Hoa đừng động, để huynh mang vào cho”.

Triệu Lạc cất tiếng ngăn cản, sau đó móc trong ngực ra một con cào cào lớn đan bằng lá tre đưa cho cô bé.

Cậu mỉm cười xoa đầu cô, “Tiểu Hoa ngoan, cầm đi chơi đi.


Huynh đi nấu cơm”.
“A, cảm ơn Tiểu Lạc ca ca”.

Tiểu Hoa cười tít mắt, ôm con cào cào tre ố vàng mãi không buông tay, hiển nhiên là thích vô cùng, nhưng cô bé cũng không có chạy đi đâu chơi mà vẫn đứng yên ở cửa.
Triệu Lạc xách 2 xô nước đi vào phòng bếp, nơi đó có cái lu sành lớn làm đồ chứa.

Tiểu Hoa thấy vậy liền cười lém lỉnh, cô bé cẩn thận bỏ con cào cào tre vào túi áo nhỏ, sau đó dùng 2 tay ôm cái đòn gánh kéo vào trong nhà.

Lúc Triệu Lạc bước ra thì thấy cảnh này, cậu bé lại cười cười lắc đầu.
Mái bếp trong thôn lục tục bốc lên khói trắng, nếu không phải tình cảnh lúc này có chút khắc nghiệt, âu cũng là một cái cảnh đẹp nên thơ.
Trời sẩm tối, người lớn đi làm về nhà, Triệu gia cũng không ngoại lệ, chỉ có chút khác là trong 2 người lớn còn có một đứa trẻ con-một cậu nhóc 11, 12 tuổi.

Dáng người cậu bé tuy cũng gầy gò, nhưng so với mặt bằng chung trong cái thôn này, thì đã được coi là có chút thịt thừa.

Đây là trưởng tử* của Triệu gia, cũng là thân ca ca* của Tiểu Hoa, gọi Triệu Vĩnh.

Cậu bé nhỏ hơn Triệu Lạc 1 tuổi, ngày thường trầm mặc ít nói, được cái tính tình tương đối dễ gần, cũng hiểu khó khăn, biết giúp đỡ việc nặng nhẹ trong nhà.
“Thúc, thẩm*, Tiểu Vĩnh.

Cơm tối vừa xong, mọi người lau tay một chút rồi vào dùng bữa thôi”.

Triệu Lạc mở cửa, cười lên tiếng.
— QUẢNG CÁO —
“Ừm”.

Triệu gia gia chủ Triệu Nhân chỉ gật đầu một cái rồi thôi, dẫn đầu bước nhanh vào nhà.

Theo sau là vợ của ông ta Triệu Vân thị*-một người phụ nữ trung niên có vẻ mặt khá khéo léo*, cùng với Triệu Vĩnh.
Triệu Vân thị cười cười nhìn Triệu Lạc, sau đó cũng theo sát trượng phu của mình, Triệu Vĩnh thì đang ôm lấy Tiểu Hoa, nhìn cô bé khoe khoang con cào cào tre mà Tiểu Lạc ca ca làm cho mình.
Mọi người quây quần xung quanh cái bàn cơm đặt trên kháng* đất, mấy món ăn trong mâm không tính phong phú cho lắm, thậm chí có thể gọi là nghèo nàn, nhưng mấy người chẳng ai than phiền gì.


Đành vậy, thời buổi như thế, ai cũng như thế.
Thấy cơm canh sắp cạn, Triệu Lạc gác đũa, chủ động đứng lên đi xem cửa nẻo, mọi người không ai nói gì, giống như đã quen thuộc với việc như vậy.
Ra ngoài sân, gió thổi không những không mang đến sự mát mẻ, ngược lại còn có vẻ tăng thêm phần oi bức, Triệu Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thoáng đãng không mây, tự hỏi bao giờ việc này mới có dấu hiệu chấm dứt.

Lương thực trong nhà đã sắp cạn đáy, ruộng đồng không đủ nước tưới tiêu, đất đai thì khô cằn nứt nẻ, giếng đầu thôn xem chừng cũng chẳng trụ được bao lâu nữa..
“Thấy gì?”.

Tiếng nói đột ngột vang lên bên cạnh khiến Triệu Lạc có chút giật mình.

Cậu quay đầu lại nhìn, chẳng biết Triệu Vĩnh đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, tay còn nắm Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa quơ quơ con cào cào trên tay, thè lưỡi cười toe toét với Triệu Lạc, cậu cũng mỉm cười xoa nhẹ đầu cô bé, thốt ra một chữ “Khổ”.
“Đời này, ai chẳng khổ”.

Triệu Vĩnh vẫn giữ cái vẻ mặt chết trôi, mãi mới nói ra một câu.

Nghe cái giọng điệu mà xem, giống y như lão Triệu cha hắn, quả nhiên là cha nào con nấy, mưa dầm thấm đất đấy, xem ra, người ta nói biến cố thường ép con người ta trưởng thành sớm không phải là không có lý đâu.
Triệu Vĩnh giao Tiểu Hoa cho Triệu Lạc, sau đó mò vào trong bếp lấy ra một thanh củi đang cháy nham nhở.

Cậu ta thổi tắt ngọn lửa, chỉ để lại than hồng đỏ rực, sau đó mở cửa bước nhanh ra ngoài.

“Đi thôi”, còn không quên vứt lại một câu.
“Làm gì đâu?”.

Triệu Lạc nâng Tiểu Hoa ôm vào trong lòng, đuổi sát theo phía sau.
“Thêm cơm”.
3 đứa trẻ nhanh chóng mất hút trong màn đêm, chỉ còn một đốm đỏ thỉnh thoảng lại chớp lóe chớp lóe..
Ánh đèn trong đại sảnh* bị cơn gió nhẹ thổi qua, những bóng dáng in trên mặt đất chợt lung lay vặn vẹo hệt như đám ma quỷ.

Một người đàn ông trung niên nắm chặt 2 tay sau lưng, cau mày đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại lắc đầu thở dài mệt mỏi.


Ở phía sau ông ta còn ngồi một người khác, cũng là một người đàn ông, đã khá lớn tuổi, ông ta nhắm mắt hút thuốc lá sợi, thảnh thơi giống như người đứng ngoài cuộc, nhưng động tác gõ nhịp tay trên bàn lại chứng minh tâm tình ông ta lúc này cũng chẳng hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
— QUẢNG CÁO —
“Phụ thân, cha à..Người nói phải làm sao bây giờ đây chứ? Thế này là lão tặc thiên muốn giết hết người trong thiên hạ sao..”.

Người đàn ông đang đi qua đi lại chợt dừng chân, đấm mạnh một cái vào cột chống nhà, ông ta đau khổ thấp giọng gào thét, nước mắt lại ứa ra khóe mi.
“Câm mồm, đừng ăn nói bậy bạ!”.

Lão nhân đang ngồi cũng không mở mắt ra, chỉ há miệng khẽ quát con trai một tiếng.
“Con nói bậy bạ cái gì chứ.

Người xem đi, Tây Hòa, Lâm Hoa cũng giống thôn chúng ta, đã 3 tháng rồi không có một giọt nước mưa, thế này còn không phải muốn chúng ta chết khát hết a.

Giếng đầu thôn cạn khô rồi, lương thực thì không còn bao nhiêu, cứu tế của triều đình lại còn bị chặn cướp đây..Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ!!”.

Người đàn ông kia lại ngồi thụp xuống, gục mặt vào đầu gối khóc như đàn bà.
Lão nhân cũng không có lên tiếng mắng con trai mình, ông chỉ im lặng ngồi đó gõ nhịp ngón tay hút thuốc.

Từng vòng khói trắng lan tỏa trong sảnh, hòa chung với tiếng khóc áp lực, tạo nên một cảnh tượng khá là quỷ dị.
“Còn không mau im mồm! Đi, tới chỗ Vương bà bà”.

Chẳng biết qua bao lâu, lão nhân dừng lại động tác, đứng lên, gõ mạnh tẩu thuốc vào lưng con trai, gằn giọng nói với ông ta.
“Đi Vương bà làm gì??”.

Người đàn ông ngơ ngác hỏi lão cha, trên mặt còn dính đầy vệt nước mắt chưa khô.
“Đi hỏi một chút, dù sao cũng không thể không làm gì”.

Lão nhân bước vào trong màn đêm, 2 tay bắt chéo sau lưng, dáng vẻ có chút câu lũ*.

Ông cũng không biết nên làm cái gì cho phải, trời giáng tai họa, đó là ngăn cũng ngăn không được đấy, triều đình lại bị thổ phỉ, nạn dân chặn cướp cứu tế, đều là người khổ cực cả..Đi qua tìm Vương bà bà, họa chăng còn có đường sống?..cũng chỉ hy vọng như vậy.
Người đàn ông thấy cha mình đã rời đi cũng nhanh chóng lau mặt đứng lên đuổi theo, chẳng mấy chốc 2 người đã ra khỏi thôn, đi tới chân núi.

Nơi này có một căn nhà nhỏ dùng đất đá dựng thành, bên trong có một người phụ nữ lớn tuổi, là xích cước đại phu* của cả cái thôn này.

Bà ta lai lịch không rõ, chỉ biết họ Vương, có một tay y thuật không tồi, còn có một khả năng đặc biệt mà chỉ có thế hệ các trưởng thôn mới biết, lúc cùng đường bí cách có thể tới tìm bà ta thử một lần.

Lão nhân dừng lại bên ngoài hàng rào tre, dùng tay gõ 3 lần vào cửa gỗ, sau đó đứng im lặng chờ đợi, người đàn ông trung niên con trai của lão cũng quy quy củ củ đứng bên cạnh, chỉ có đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc liếc vào bên trong sân.
Được một lúc thì bên trong có tiếng động, một cô bé hơi gầy tầm 10, 11 tuổi xách theo đèn lồng bước ra ngoài, tới gần hàng rào thì nhấc đèn lên cao, ngó ra ngoài nhìn nhìn.

Thấy người tới là ai, cô bé liền nhanh nhẹn mở chốt, sau đó đợi 2 người đi vào liền khép cửa lại.
"Tiểu Thúy ngoan".

Lão nhân cười cười xoa đầu cô bé, con trai ông ta thì lấy trong túi áo ra mấy hột đậu phộng nhét vào tay cô, cô bé cười nhận lấy, sau đó đi theo phía sau 2 người cùng bước vào trong nhà.
Ngoài sân mùi dược thảo đã nồng, bên trong nhà còn nồng hơn gấp bội, 3 người cũng không có biểu hiện khó chịu nào, ngược lại còn có chút thoải mái.

Trên kháng đất đặt ở góc nhà có một người tóc bạc trắng đang ngồi lựa dược thảo, chính là Vương bà bà, động tác bà ta nhìn thì có vẻ chậm rãi, nhưng thật ra lại rất nhanh, mới có một thoáng mà rổ đựng bên cạnh đã tràn đầy một đống.
“Chuyện gì?”.

Vương bà bà chưa quay đầu lại, động tác tay vẫn như nước chảy mây trôi, chỉ có giọng nói già nua vang lên.
“Muốn hỏi bà bà chút việc”.

Lão nhân dập tắt tẩu thuốc, không nhanh không chậm lên tiếng.

— QUẢNG CÁO —
Sau đó, cũng không đợi Vương bà bà hỏi, ông ta lại nói thêm, “Chuyện bên trên”.
Vương bà bà nghe thế thì động tác tay chợt dừng lại, bà ta im lặng một lúc rồi quay đầu lại, lộ ra một bộ mặt tang thương đầy nếp nhăn, cùng với một đôi mắt không có lòng đen, hiển nhiên là một người mù.
“Là thiên ý..”.

Bà ta lên tiếng.
“Như vậy a..”.

Lão nhân trầm ngâm, sau đó lại bổ sung, “Làm sao cấp cứu?”.

Là cấp cứu, không phải cứu.
Vương bà bà nhắm mắt lại không nói gì, lão nhân đối diện cũng không thúc giục.

Trong căn nhà nhỏ giống như mất hết âm thanh, chỉ còn tiếng gió xào xạc bên ngoài thi thoảng lại vang lên.

Không biết đã qua bao lâu, bà ta mở mắt ra, 2 dòng huyết lệ* theo đó trượt dài trên má, chảy xuống cằm, trong miệng thốt ra mấy tiếng khô khan.
“Hiến tế đi”...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận