Lữ Khách


22: Hậu truyện
“Cậu thanh niên ngơ ngác nhìn về nơi con sói biến mất, trong miệng khẽ thì thào câu tạm biệt..”.

Trong khu vườn tràn ngập ánh nắng và hương hoa, một người đàn ông trung niên chậm rãi cất tiếng, giọng đọc du dương, trầm bổng, dễ khiến người nghe bị cuốn vào thế giới bên trong câu chuyện mà ông ta đang kể.
“Alice, câu chuyện này đến đây là hết rồi.

Mau chóng theo bà vú chuẩn bị đi tắm đi, không chút nữa mẹ về thì lại ăn mắng nha”.

Robert khép lại quyển sách, mỉm cười trìu mến nhìn cô con gái nhỏ đang ăn vạ trong ngực mình.

Đã hơn 40, nhưng dường như thời gian không thể để lại chút vết tích gì trên khuôn mặt của ông, vẫn trông như lúc còn thanh niên, chỉ là có phần chín chắn hơn, ổn trọng hơn.
“Ba a, ba kể thêm một chút nữa đi, một chút xíu nữa cũng được.

Con còn muốn vết hết một trang truyện đây này, bằng này không đủ dùng nha”.

Cô bé Alice 4 tuổi rưỡi giương đôi mắt màu lam xinh đẹp của mình nhìn lão cha, phùng má ra sức năn nỉ.

“Ha ha, tiểu lừa đảo.

Chớ có tham lam, mau đi tắm đi”.

Robert phì cười xoa đầu cô bé.
“Hừ, keo kiệt..”.

Alice từ trong ngực lão cha leo xuống đất, chuẩn bị chui vào phòng tắm.
Lúc này, ngoài cổng truyền tới tiếng chuông cửa.
“A a, mama về, chị hai về”.

Cô bé vui mừng reo lên, sau đó ục ịch chạy ra ngoài cổng.
Robert nhìn theo cười cười, sau đó khẽ duỗi người ngả hẳn ra sau, áp lưng vào cái ghế dựa.

Ông vuốt ve hình ảnh con sói xám in trên bìa sách rồi chậm rãi nhắm mắt lại, trong miệng khẽ hừ hừ giai điệu bài hát “Ta là bông hoa đẹp nhất trong rừng” mà cô tinh linh nhỏ năm nào dạy cho mình.

— QUẢNG CÁO —
15 năm trôi qua kể từ khi chia tay, người thanh niên năm nào hiện giờ đã là một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, có mái ấm nhỏ hạnh phúc của riêng mình, cùng với 2 cô con gái xinh đẹp.

Robert đã đi tới rất nhiều nơi trên thế giới, viết nên rất nhiều câu chuyện ly kỳ và hấp dẫn, trong đó nổi tiếng nhất là tập truyện "84 ngày đêm" mà bản thân ông là nhân vật chính.
15 năm ấy, có quá nhiều chuyện đã xảy ra, thế giới cũng biết tới sự tồn tại của một bộ lạc cổ xưa cùng với quá khứ thần kỳ của họ.

Thế nhưng, dù đã tổ chức rất nhiều cuộc tìm kiếm, nơi đó vẫn chưa từng bị phát hiện, giống như không hề tồn tại vậy.

Cuối cùng, mọi người đành phải dừng lại công cuộc tìm kiếm, xếp nó vào một trong những nơi bí ẩn nhất của thế giới.

Thời gian lại bằng bẵng trôi qua, 5 năm, 10 năm, 50 năm?..đã không còn nhớ nữa.

Trong khu rừng to lớn này, khái niệm ấy quá mức mơ hồ, chỉ giống như một biểu tượng của sự sống và cái chết mà thôi.
Ngày này, sâu bên trong hầm mộ, bộ xương khổng lồ của con tắc kè đã chết nhiều năm bỗng phát ra một tiếng "rắc" rất nhỏ, sau đó nó nhanh chóng đổ sụp xuống đất, biến thành bụi bặm.


Trong không khí như có như không mùi hoa thơm ngát, con sói vẫn luôn một mực nằm yên bỗng mở bừng 2 mắt, trong bóng tối trông như 2 đốm lửa ma.

Nó đứng dậy, khẽ vặn vẹo cổ, trong hầm mộ nổi lên cơn gió nhẹ, thổi bay lớp bụi bặm bám trên người nó.
Trên người con sói chậm rãi toát ra ánh sáng nhẹ dịu, sau đó càng lúc càng mạnh, cuối cùng che khuất cả thân thể to lớn của nó.

Chùm ánh sáng dần dần thu nhỏ lại, hóa thành bóng dáng một người.

Ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt, thân ảnh kia cũng càng lúc càng rõ ràng.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt thon dài, lông mày nhọn hình lá liễu, mắt phượng lạnh nhạt, mũi thẳng mà cao, đôi môi mỏng hơi khép, tóc dài buộc thành đuôi ngựa vắt vẻo sau lưng, chỉ để lại mấy cọng tùy ý bay bay trước trán, trên người khoác một tấm áo choàng dài che khuất thân thể bên trong.

Là một mỹ nhân* lạnh lùng đâu.
Hắn ta khẽ cử động, thò ra một cánh tay từ bên trong áo choàng, ngón tay thon dài khẽ ngoắc, gốc "hoa lan" mới nở kia lập tức lung lay mấy cái rồi bay lên không trung, hướng tới chỗ người thanh niên.
— QUẢNG CÁO —
"Oa, hắc tử sắc hồi hồn lan*".

Tiểu tinh linh Hương Hương không biết xuất hiện từ lúc nào, đang nằm bẹp trên đầu người thanh niên nhìn gốc lan trước mặt.
"Là hắc tử sắc".

Người thanh niên lên tiếng, giọng nói mát mạnh nhưng không khiến người khác cảm thấy bất cận*, ngược lại còn có chút thoải mái, giống như nên là như thế.
"Ba ba, vậy thì chuyến đi lần này quá có lời rồi.


Dược liệu* yêu cầu cũng có thể giảm bớt một chút nha.

Nếu vậy là có thể nhanh chóng trở về a, ta có chút nhớ mấy món ăn trong tiệm A Phong rồi".

Hương Hương vỗ tay reo lên.
"Tiểu tham ăn..".

Người thanh niên hơi nhếch miệng cười khẽ, trong mắt cũng nhu hòa đi không ít.
Hắn từ trong không trung móc ra một cái hộp dài bằng ngọc, cẩn thận đặt cây lan vào bên trong, còn không quên gỡ "quả trứng" phía dưới gốc cây ra, ném về phía đống bụi do xương cốt con tắc kè tạo thành.
"Từ nơi nào thì quay về nơi ấy".
Nói xong, hắn quay người bước ra bên ngoài hầm mộ, hộp ngọc đựng hoa đã biến mất từ khi nào, trong ngực lại nhiều thêm một cô bé nhỏ xinh, rõ ràng là tiểu tinh linh Hương Hương bản big size nha, còn không có cánh.
Người thanh niên ôm đứa bé đi ngược hướng ánh sáng, thân ảnh dần dần mờ đi, biến mất trong thiên địa, chỉ có chút âm thanh còn đọng lại.
— QUẢNG CÁO —
"Hương Hương, ta không đẻ mổ..".
"A? Phải không? Cương thi thúc thúc* nói như vậy nha"....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận