[longfic] Chết

Chap 7

Taeyeon hay tin Yuri xảy ra chuyện liền lức tốc chạy đi, mặc kệ cô nàng còn đang say ngủ trên giường chưa tỉnh dậy. Trên đường lái xe đến chỗ của appa, Taeyeon như thể ngồi trên đống lửa, đầu óc không thể nào thanh tĩnh được.

Nhìn thấy người mình cần tìm, Taeyeon thắng xe chạy vội ra, không kịp chào hỏi người đang đỡ Yuri nằm trong lòng mình, lên tiếng gấp gáp: "Giúp tôi đưa chị ấy lên xe!"

Hàng chân mày khẽ nhíu lại, Yoona không ấn tượng rằng lý lịch của Yuri có điểm gì mờ ám, vì sao cô ấy nhất quyết không chịu đến bệnh viện, cả người thân của Yuri dường như cũng không có ý định đó mặc dù nét mặt kia tràn đầy lo lắng.

"Nhanh lên đi!"-Taeyeon nôn nóng thúc giục, cô khụy gối xuống ý muốn cõng Yuri leo lên xe nhưng lúc này Yoona đã có phản ứng, cô bế cơ thể bất động đầm đìa máu của Yuri lên chiếc xe đã mở sẵn cửa, đặt Yuri gối đầu lên đùi của mình.

Taeyeon mím môi nhìn Yoona ngồi luôn trên xe, lên tiếng: "Cảm ơn cô, chuyện còn lại tôi có thể lo được."

Yoona lạnh lùng đáp: "Mau chạy đi, tôi sẽ không rời đi đâu hết cho tới khi chắc chắn rằng cô ấy không sao."

Taeyeon thở dài bất lực, ánh mắt lướt xuống khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi của Yuri, đấu tranh tư tưởng một hồi cũng leo lên xe chạy đi.

.

.

.

Tiffany tỉnh dậy phát hiện trong căn phòng đều trống trơn, những ký ức dần ùa về làm cô có chút bối rối, nhưng cũng không lấy làm khó chịu. Tiffany quấn chăn vào cơ thể bước xuống giường lấy quần áo của mình đã được treo gọn lên ghế, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của một ai.


"Cô ấy tránh mặt mình sao?"

.

.

.

"Đến đây thôi, nếu cô muốn thì hãy ở bên ngoài chờ đợi, ở trong phòng đã có người lo cho chị ấy rồi!"-sau khi đã đặt Yuri lên băng ca, Taeyeon đứng chắn trước mặt Yoona nhắc nhở rồi đóng luôn cửa căn phòng ngăn cách Yoona với bọn họ.

Hồi hộp chờ đợi bên ngoài, Yoona chợt nhớ đến vụ tai nạn khi nãy, tâm trạng có chút khó chịu. Chiếc xe đó rõ ràng có ý định muốn đâm chết Yuri, vậy người chủ mưu ở đằng sau chuyện này là ai? Yoona không nghĩ đó là ba nuôi của cô gây ra, vì ông ấy đang muốn lợi dụng Yuri về phía mình. Nhưng nếu không phải là ba nuôi của cô, vậy kẻ đó là ai?

Bên trong phòng cách ly, Taeyeon đặt cơ thể Yuri vào bồn nước thuốc ngâm mình, quần áo nhuộm đầy máu tươi đã bị Taeyeon quăng luôn vào một góc, khuôn mặt lo lắng xen lẫn cảm giác đau xót nhìn appa của mình đang thống khổ chịu đựng cơn đau hoành hành, Taeyeon mím môi tìm đến bàn tay lạnh băng của Yuri nắm lấy.

Dù đã biết Yuri có khả năng đặc biệt không giống người bình thường, nhưng đây là lần thứ hai cô tận mắt chứng kiến appa của cô bị thương nghiêm trọng như vậy, bản thân không khỏi mất bình tĩnh.

"Ta... không chết được đâu..."-giọng nói trầm khàn yếu ớt lên tiếng, ngón tay Yuri khẽ chuyển động trong bàn tay của Taeyeon để cô ấy có thể an tâm hơn.

Taeyeon lắc nhẹ đầu, cô không thể giúp gì cho Yuri những lúc thế này cả, việc cô có thể làm chỉ là bên cạnh cô ấy thôi: "Chắc là đau lắm, appa hãy mau khỏe mạnh lại đi!"

Mi mắt Yuri khẽ chuyển động nhưng cô không đủ sức để mở ra, mái đầu mệt mỏi tựa lên đùi Taeyeon bất tỉnh.

.

.

.

Công việc diễn ra thuận lợi bao nhiêu không hề tỉ lệ thuận với tâm trạng của Jessica lúc này. Ngồi trong phòng nghỉ của khách sạn, Jessica đặt chiếc điện thoại xuống mặt kính lạnh lẽo với hiển thị nhật ký hơn 50 cuộc gọi đi, bản thân mơ hồ tự vấn rất nhiều thứ. Cho đến lúc này cô không biết về con người thật sự của Yuri là bao nhiêu, trái tim của cô ấy cô cũng không nắm bắt được, điều quan trọng nhất là Yuri chưa bao giờ hứa hẹn với mình điều gì, là tự Jessica cô đây đa tình hay sao?

"Rõ ràng cô ấy đã chấp nhận rồi mà... vì sao lại khiến người khác bất an như thế?"

Jessica trầm ngâm thêm một hồi, cô với tay lấy điện thoại gọi cho Tiffany: "Cậu có số điện thoại của Taeyeon hay không?"

Tiffany khinh thường trả treo lại: "Câu đầu tiên cậu hỏi bạn thân mình là vì một người khác sao?"

"Cậu và cô ấy có chuyện gì sao? Tự nhiên lại cáu với tớ?"-Jessica nghi hoặc hỏi lại.


"Đúng vậy, tớ và cô ấy chỉ gặp nhau một lần, không có số được đâu."-bị nói trúng tim đen, Tiffany cáu kỉnh hơn tuôn luôn một tràn.

"Nếu vậy thì thôi, không làm phiền cậu nữa."-Jessica toan cúp máy thì đầu dây bên kia chợt lên tiếng.

"Chờ đã, tớ không chắc lắm nhưng ... tối qua tớ và Taeyeon ở cùng nhau, nhưng sáng ra cô ấy đột nhiên mất tăm trong chính nhà của cô ấy."

"Tớ biết rồi, cảm ơn cậu!"-Jessica cúp máy với dòng suy nghĩ rối bời, nhưng mọi chuyện đang dần có một sự liên kết khi cả Yuri và Taeyen đều đồng thời biến mất.

.

.

.

Taeyeon bước khỏi phòng vẫn nhìn thấy Yoona còn ngồi ngay trước mặt, cô thở dài đi đến, cũng nên cho cô ấy một kết quả thôi.

"Chị ấy đã qua cơn nguy kịch, bây giờ đang nghĩ ngơi, cô có thể an tâm rồi."

"Tôi muốn vào thăm cô ấy."-Yoona đứng lên, giọng nói nhẹ tênh nhưng đầy kiên quyết, có một loại áp lực vô hình khiến cho Taeyeon không thể từ chối được.

"Cô vào đi!"-nhớ ra chuyện quan trọng, Taeyeon nói thêm: "Chuyện này cô đừng nói ra bên ngoài, đặc biệt là với chủ tịch Jung."

Yoona không quay đầu lại, hờ hững đáp: "Tôi biết rồi!"

Bước chân chậm rãi đi vào căn phòng trắng xóa với hương thơm dịu nhẹ của sáp thơm, đôi mắt tinh tế lướt nhìn một lượt khắp căn phòng, phát hiện ra vẫn còn một cánh cửa khác phía sau giường bệnh Yuri đang tịnh dưỡng. Yoona đến gần hơn, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Yuri thầm thở phào, một chút nữa thôi cô ấy đã chết rồi.

"May thật!"


Lúc nhìn thấy Yuri cả người đầy máu bị mắc kẹt trong xe, Yoona tưởng rằng mình không thể thở nổi, đây là lần đầu tiên trong cô có cảm giác sợ hãi tột độ như thế, còn vì một người mới gặp nhau lần đầu, nó khiến cho Yoona bối rối vô cùng dù không thể hiện ra bên ngoài.

.

.

.

Mi mắt nặng trĩu chầm chậm hé mở, cảm nhận có ai đó đang nắm lấy tay mình, Yuri nheo mắt cố nhìn rõ hơn, con ngươi đen láy mơ hồ phản chiếu khuôn mặt một cô gái trẻ đang nằm gục bên cạnh giường, dường như cô ấy đã ở đây từ rất lâu rồi.

"Jessica..."

"Chị đã tỉnh rồi, chị làm tôi lo lắng quá!"-Jessica giật mình ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhẹ nhõm khi nhìn thấy người nằm trên giường đã tỉnh dậy, khóe môi vì thế cũng cong nhẹ lên một đường hài lòng.

.

.

.

TBC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận