Chap 15
Đôi mắt nặng trĩu từ từ hé mở, Yuri hơi nheo mắt vì chưa quen với ánh sáng của bên ngoài, tiêu cự dần trở nên rõ ràng hơn bóng lưng nhỏ nhắn quen thuộc đang ôm cái laptop gõ lạch cạch.
"Ta nằm đây bao lâu rồi?"
Taeyeon lướt mắt nhìn vào đồng hồ treo tường, lời nói nhẹ tênh: "Chính xác là 7 ngày 5 giờ 18 phút 30 giây." (ngày sinh của au, YulsicYoon J))))))
Yuri chống tay gượng ngồi dậy, thều thào nói: "Seohyun, gọi con bé đến đây giúp ta."
Taeyeon khẽ nhếch môi, bàn tay đang đánh máy hơi khựng lại, sau đó tiếp tục lướt trên bàn phím, không mất quá lâu, Seohyun và cả Sooyoung đã có mặt trong phòng.
Sooyoung nhanh nhẩu đi đến ngồi cạnh Yuri, ra vẻ hờn dỗi: "Tại sao người appa muốn gặp đầu tiên sau khi tỉnh dậy không phải là con?"
Lúc này Seohyun cũng bước tới bên giường, lễ phép lên tiếng: "Appa!"
Mi mắt Yuri chớp nhẹ: "Ta biết con sẽ theo Seohyun đến đây mà."
Taeyeon gập luôn laptop lại, nhìn lên Yuri nghiêm túc nói: "Ba tụi con đều có mặt ở đây cả rồi, appa cứ nói đi ạ."
Yuri không nhiều lời, vào thẳng vấn đề: "Con chip đó con có thể cải tiến và hoàn thiện nó phải không Taeyeon?"
"Vâng, cho con thêm một chút thời gian, con có thể làm được."
Quay sang Seohyun, Yuri tiếp tục: "Sau khi Taeyeon đã hoàn thiện chương trình, còn lại phải nhờ vào con rồi."
Seohyun gật nhẹ đầu: "Vâng, con biết phải làm thế nào rồi."
Trở về với cái người háo hức chờ đợi phân công nhiệm vụ, Yuri có chút buồn cười bông đùa: "Con chỉ cần lo danh sách thực đơn để tổ chức tiệc họp mặt gia đình thôi, việc này con là nhất rồi."
"Appa..."-Sooyoung trao cho Yuri ánh nhìn bất mãn, nhưng rất nhanh đã dịu đi, cô lấy trong túi áo của mình ra một thiết bị định vị hình giọt nước được thiết kế thủ công tinh xảo với vẻ ngoài là một chiếc nhẫn: "Cái này con làm riêng cho appa đó."
Yuri nhìn xuống bàn tay mình đang dần được Sooyoung trượt chiếc nhẫn vào.
"Khi cần thiết nó có thể giúp cho appa nhiều thứ. Ngoài khả năng định vị ra, nó còn có vài công dụng hữu ích."
Taeyeon tiếp lời: "Khi appa nhấn vào nút giữa này sẽ xuất hiện một màn hình 3D với những chức năng. Nhưng chức năng quan trọng nhất chính là tạo ra một bức tường phóng xạ quanh appa, giúp appa không bị xâm phạm từ những tác nhân bên ngoài trong bán kính nửa mét. Điểm đặc biệt nhất của thiết bị này, nó được lập trình riêng chỉ có appa mới sử dụng được, người khác đeo vào cũng không thể kích hoạt được xung điện từ bước sóng thích hợp."
"Thần kỳ thật!"-Yuri không giấu được nỗi cảm động nhìn 3 đứa con của mình, trầm giọng đáp: "Các con thật sự đã trưởng thành cả rồi."
Taeyeon đứng dậy, thông báo với Yuri một việc: "Cô ấy đã đứng ở ngoài một lúc rồi, tụi con phải trả lại không gian cho hai nguời thôi."
Seohyun và Sooyoung theo sau Taeyeon cũng chào Yuri bước khỏi phòng, nhưng mãi một hồi lâu sau đó, cánh cửa phòng mới nhẹ nhàng mở ra.
Yuri im lặng nhìn Yoona bước tới, ngồi xuống ghế trước mặt. Cả hai không nói gì, tiếp tục rơi vào khoảng không vắng lặng.
"Con đã khỏe hơn chưa?"
Yoona nhìn vào sắc mặt của Yuri, hờ hững đáp: "Không phải cô mới là người bị thương nặng hơn sao?"
Đôi mắt ưu thương mang theo nỗi niềm chồng chất, Yuri thầm nuốt khan, đã rất lâu rồi cô mới phải thu nhiều dũng khí như vậy để nói chuyện với một người.
"Xin lỗi đã không thể chăm sóc cho con khoảng thời gian qua..."
"Cô không làm gì sai hết, nhưng tôi cũng không làm gì sai để phải có cuộc sống giống như hiện tại?" Đó là lý do tôi thấy rất khó chịu."
"Khi ta hay tin hai mẹ con gặp tai nạn, lúc tới bệnh viện chỉ nhìn thấy hai cái xác một lớn một nhỏ trong phòng, vì quá đau lòng ta đã không có bất kỳ nghi ngờ nào với chuẩn đoán của bác sĩ."
"..."
"Taecyeon xuất hiện, nói với ta rằng con vẫn còn sống và đang ở gần bên ta, ta thật sự rất sốc và bàng hoàng, bản thân cũng không biết phải đối diện với sự thật như thế nào. Ta liền lao đầu vào kiểm chứng lại, bác sĩ năm xưa cũng thừa nhận rằng con vẫn chưa chết, trên ngực trái còn có một cái bớt đỏ..."
"Có phải nếu tôi không xảy ra chuyện, cô sẽ giữ kín chuyện tôi là con của cô suốt đời luôn sao?"
Yuri bước xuống giường, đi đến gần hơn chỗ ngồi của Yoona, trong đôi mắt đen láy là cả một tình yêu thương thầm kín, làm sao mà cô lại không lo lắng cho Yoona được.
"Sự thật con là con ruột và cũng là điểm yếu của ta, Taecyeon nhất định sẽ tìm đến con để nhằm khống chế ta."-Yuri thành thật trả lời, giữa họ đã có quá nhiều ngăn cách, cô không muốn che giấu Yoona thêm bất kỳ điều gì nữa, từ giờ cô sẽ cố gắng hết mình để bù đắp cho đứa con gái này.
Yoona bật cười chua chát, đôi mắt đỏ ửng lên nhìn vào đôi mắt vẫn đang dõi theo mình: "Cô thành thật thật đấy. Có phải tôi cũng nên như thế để mối quan hệ của chúng ta được tốt đẹp hơn không?"
"..."
Yoona siết chặt những ngón tay đặt trên đùi mình, lời nói vẫn đều đều thốt ra nhưng lại giống như nhát dao sắc bén đâm thẳng vào tim Yuri, nó không tạo nên thương tích giống với vết thương vẫn chưa lành lặn hoàn toàn của cô, nhưng cảm giác nhói buốt tê tái này còn quyết liệt và giằng xé tâm can hơn nỗi đau da thịt gấp trăm ngàn lần.
"Nhưng con gái ruột trót lỡ yêu phải appa của mình, mối quan hệ này liệu có thể đi tới đâu được?"
Trên khuôn mặt âm lãnh thoáng xuất hiện tia thống khổ, Yuri nhẹ nhàng áp tay lên má lau đi nước mắt chực trào trên khuôn mặt người đối diện, trầm giọng lên tiếng.
"Chỉ cần cố gắng, chúng ta nhất định có thể sống vui vẻ bên nhau, hãy để ta được bù đắp cho con..."
Yoona để yên cho bàn tay ấy miết nhẹ má mình, mi mắt rũ xuống né tránh: "Nói lúc nào cũng dễ hơn làm cả..."
"Ta không buộc con phải tin tưởng ta, ta đã không làm tốt bổn phận của mình với con rồi, nhưng từ giờ mọi thứ sẽ khác, ta chính là gia đình của con."
"Tôi ganh tỵ với 3 người con của cô thật đấy. Dù thế thì tôi không muốn làm con của cô chút nào."-Yuri gạt mạnh tay Yuri xuống, đứng bật dậy đối diện với cô.
"Từ nhỏ tôi đã không có người thân bên cạnh tôi vẫn có thể sống được, vậy thì giờ cũng không cần nữa, chúng ta về sau coi như không có quan hệ nào. Nhiệm vụ của tôi tôi sẽ từ bỏ."
Yuri không có bất kỳ phản ứng nào với phản ứng quyết liệt của Yoona, lặng yên nhìn cô ấy bước khỏi phòng.
.
.
.
"Không được, cho dù có đi nữa con cũng sẽ không đưa cho appa đâu."-một trong những lần hiếm hoi Yuri nhìn thấy Seohyun kích động trước mặt người khác, còn là trước mặt mình nhưng cô không lấy làm lạ, bởi vì nó cũng nằm trong dự đoán của mình.
"Đến lúc nào đó ta nhất định sẽ dùng tới nó thôi, ta biết con có khả năng làm được chuyện này mà."-Yuri điềm đạm lên tiếng.
"Bảo con nghiên cứu và tìm ra cách giết chết appa của mình, con làm sao có thể làm được?"
"Con người ai không trải qua sinh lão bệnh tử, con và những người bên cạnh ta, một lúc nào đó sẽ lần lượt ra đi, ta không muốn tiếp tục cuộc sống như thế nữa..."-đôi mắt u buồn nhìn vào điểm xa xăm, Yuri vỗ nhẹ lên vai Seohyun, nói lời cuối cùng: "Hãy suy nghĩ về cuộc trò chuyện này, ta hứa rằng cho đến khi mọi người vẫn còn bên cạnh, ta nhất định sẽ không dùng tới nó."
"..."
.
.
.
TBC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...