Long Thần Ở Rể

Trời đất quỷ thần thiên địa ơi.

Đây không phải là một cơn ác mộng đấy chứ?

Còn có thể khoa trương hơn được nữa không?

Cảnh sát đến cả rồi, hơn nữa còn lại là một tiểu đội! Thế này rốt cuộc là ai bao vây ai đây?

Vào thời khắc này.

Gương mặt của anh Cương cùng ông chủ khách sạn muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu, tái mét xanh lè.

Vốn dĩ hơn một trăm người đàn ông vạm vỡ vừa rồi đã đủ khiến họ cảm thấy tuyệt vọng rồi.

Bây giờ lại thêm một nhóm cảnh sát thế này.

Con mẹ nó muốn là gì đây?

Cho dù hai người bọn họ không sợ trời không sợ đất, nhưng ở trước mặt cảnh sát, bọn họ cũng chỉ là những em trai trong sáng mà thôi!

Trong lúc nhất thời.

Anh Cương và ông chủ khách sạn, bao gồm cả nhóm thủ hạ do anh Cương đưa đến, đã sợ hãi đến mức không dám động đậy. Thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám, đừng hỏi có bao nhiêu hiền lành.

Bộ dáng này so với dáng vẻ phách lối ngông cuồng của bọn họ lúc nãy, thật giống như hai người khác nhau.

Mà ngay lúc này.

Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía anh Cương cùng ông chủ khách sạn kia, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Kiểu cười như vậy.

Thiếu chút nữa đã làm cho anh Cương cùng với ông chủ khách sạn sợ khóc thét lên.

Nên biết rằng.


Bây giờ bọn họ đang bị bao vây bởi hàng trăm người cùng mấy chục cảnh sát mà Diệp Thu tìm tới, cả đoàn người vây quanh.

Chỉ cần Diệp Thu ra lệnh, hai mươi người bọn họ tuyệt đối xong đời.

Cho nên giờ phút này Diệp Thu ở trong mắt của bọn họ, giống như một ác ma vậy.

Nụ cười này.

Trong mắt họ, đừng nhắc tới kinh khủng nhường nào.

"Mới vừa rồi ai muốn nói để cho tôi nửa đời sau nằm bệnh viện cả đời ấy nhỉ?"

Diệp Thu quay đầu lại nhìn ông chủ khách sạn, khóe miệng nở một nụ cười nghịch ngợm.

"Hả?"

Sắc mặt của ông chủ khách nhất thời biến đổi, cả người run rẩy, vội vàng nhìn về phía anh Cương ở bên cạnh, cầu cứu: "Anh Cương... anh Cương, anh có thể giúp..."

Tuy nhiên.

Lời của ông chủ khách sạn còn chưa nói hết.

"Bốp!"

Chỉ nghe một âm thanh tát vào mặt vô cùng thanh thúy.

Anh Cương tát mạnh vào mặt của ông chủ khách sạn, vô cùng tức giận mắng: “Con mẹ ông chứ anh Cương, tôi có quen với anh sao? Tôi cảnh cáo anh, có muốn tìm chỗ chết thì cũng đừng kéo tôi vào, biết chưa?"

Vào giờ khắc này.

Anh Cương thật sự muốn giết chết ông chủ khách sạn kia.

Bởi nếu không phải nghe theo lời của ông chủ khách sạn, ông ta đã không đến nổi rơi vào tình cảnh lúng túng như bây giờ.

Có thể nói rằng ông ta sắp bị ông chủ khách sạn kia hại chết mà.


"Sao cơ?"

Ông chủ khách sạn bị cái tát của anh Cương làm cho lờ mờ, anh ta sửng sốt tại chỗ và hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Anh Cương, sao anh lại đánh em? Không phải anh đã nói chỉ cần mỗi tháng em đóng phí bảo kê cho anh thì anh sẽ bảo bọc em sao? Hơn nữa anh cũng có thể giải quyết mọi chuyện cho em, tại sao bây giờ lại không giữ lời chứ?"

"Để tôi giải quyết đống bùi nhùi của ông à! Tên họ Tạ kia, ông đúng là không biết sống chết gì, trêu chọc phải một nhân vật không tầm thường như vậy mà bây giờ còn muốn ông đây giải quyết giúp ông sao?"

"Nếu ông thật sự không muốn sống nữa rồi, tôi đây cũng không níu kéo làm gì. Từ hôm nay trở đi, thỏa thuận trước đây của chúng ta hoàn toàn mất đi hiệu lực. Ông đi xuống suối vàng của ông, còn tôi đây đi qua cầu độc mộc của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!"

"Tôi không quen ông, không hề quen. Chuyện hôm nay ông muốn đi tìm ai thì tự tìm!"

Anh Cương hung tợn trợn mắt nhìn ông chủ khách sạn, vô cùng tức giận mắng.

Ngay sau đó, ông ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, sắc mặt dường như đã thay đổi, lập tức bày ra bộ dạng nịnh hót, cười ngượng ngùng nói: “Diệp... Diệp tiên sinh đúng không? Hiểu lầm, đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, vừa rồi tôi tin vào lời gièm pha chó má kia mới làm ra chuyện ầm ĩ không vui như vậy. Bây giờ tôi xin lỗi anh vì những lời nói tôi đã nói vừa rồi, mong anh tha thứ cho tôi!"

Nói xong.

Chỉ nghe “phịch" một tiếng”.

Anh Cương lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, sau đó dùng hai tay tát mạnh vào mặt mình. Giờ phút này ông ta mới dám nhìn Diệp Thu, mặt đầy vẻ lấy lòng hỏi: "Diệp tiên sinh, không biết đã có thể giải tỏa cơn tức giận của anh chưa?"

"Một trăm cái!"

Diệp Thu thản nhiên nói.

"Hả?"

Anh Cương hơi sửng sốt, sau đó rất nhanh liền hiểu ý của Diệp Thu, không nhiều lời, liên tục tự tát vào mặt mình.

Hơn nữa, dưới cái nhìn của Diệp Thu, ông ta cũng không dám gian dối, mỗi cái tát đều dùng sức rất mạnh, tiếng kêu vang lên giòn giã.

Mọi người chỉ nhìn thôi mà đã thấy đau nhói cả mặt rồi.

Chỉ chốc lát sau.


Cả khuôn mặt của anh Cương sưng tấy lên, giống như đầu heo vậy.

Đợt tát xong một trăm cái tát.

Gương mặt của anh Cương đã sưng lên không rõ hình dạng, khóe môi chảy đầy máu ra bên ngoài.

Tuy nhiên, biểu cảm của ông ta khi nhìn Diệp Thu vẫn là dáng vẻ nịnh hót, luôn cung kính cầu xin tha thứ: “Không biết như vậy Diệp tiên sinh đã bớt giận được không? Nếu vẫn chưa làm anh hết giận, tôi sẽ tiếp tục!"

"Không cần!"

Diệp Thu xua tay, nhàn nhạt nói: "Chuyện này nếu như xảy ra ở địa bàn của ông, ông chủ khách sạn kia nên xử lý như thế nào, chắc là tôi không cần dạy ông chứ?"

Anh Cương sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu nói: "Diệp tiên sinh, anh yên tâm, tên khốn này dám mạo phạm anh, tôi nhất định lột sạch da của ông ta!"

Dứt lời.

Anh Cương trực tiếp quay đầu lại nhìn đám thủ hạ mà ông ta mang tới, chỉ vào ông chủ khách sạn, hung dữ nói: "Đánh chết cho tôi!"

Những tên thủ hạ kia đương nhiên cũng biết tình huống bây giờ là thế nào, không nói nhiều lời, bọn họ trực tiếp vây lấy ông chủ khách sạn kia.

"Đừng... đừng qua, các người đừng qua đây!"

Sắc mặt của ông chủ khách sạn thay đổi rõ rệt, hoàn toàn hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Diệp tiên sinh, tôi biết lỗi rồi. Lúc trước là tôi có mắt không biết Thái Sơn, mong rằng một người vĩ đại như anh không so đo với kẻ hèn hạ như tôi, xin đừng chấp nhặt tôi, để bọn họ bỏ qua cho tôi. Nếu không tôi sẽ bị đánh chết mất!"

"Đợi đã!"

Diệp Thu nhướng mày, xua tay.

Anh Cương thấy vậy, nhanh chóng ra lệnh cho bọn thủ hạ của mình: "Chờ một lát đã, Diệp tiên sinh có lời muốn nói!"

Những thủ hạ kia dĩ nhiên lập tức dừng lại ngay.

Diệp Thu chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt ông chủ khách sạn, nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ tôi muốn kiểm tra camera giám sát của ông, ông có ý kiến gì không?"

"Không... không có ý kiến, Diệp tiên sinh, anh cứ tùy tiện kiểm tra, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì cả!"

Ông chủ khách sạn vội vàng lắc đầu, trông giống như một cái trống lắc vậy.

“Ông không phải nên làm chuyện này sớm hơn sao, cần gì phải bày ra một trận ồn ào như vậy? Ông nói xem có phải ông bị khiếm khuyết ngũ hành không hả, coi thường tính mạng thế à?"


Khóe miệng Diệp Thu cong lên mang theo ý bông đùa.

"Đúng, đúng, đúng vậy, là tôi bị thiếu đòn, là tôi có tội, Diệp tiên sinh, van cầu anh bỏ qua cho tôi!"

Ông chủ khách sạn kia gật đầu lia lịa, không dám phản bác một chút nào.

Loại kiếp sợ này, so với dáng vẻ kiêu ngạo trước đây, tưởng như hai người khác nhau.

“Đừng nói nhảm nữa, video giám sát ở đâu?"

Diệp Thu không chút kiên nhẫn nói.

"Máy tính ở quầy lễ tân có thể xem tất cả các video giám sát trong và ngoài khách sạn!"

Ông chủ khách sạn nhanh chóng trả lời, không dám có lơ là chút nào cả.

"À! Đã biết!"

Diệp Thu gật đầu, ngay sau đó đứng lên, ra hiệu với đám thủ hạ của anh Cương, thản nhiên nói: "Được rồi, các anh có thể tiếp tục!"

Nói xong.

Diệp Thu trực tiếp xoay người đi về phía khách sạn.

"Cái gì?"

Ông chủ khách sạn sửng sốt tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp.

Nhưng anh Cương lại hiểu rõ ý.

Huống chi chuyện này còn do ông chủ khách sạn gây nên.

Ngược lại ông ta còn phải tự tát một trăm cái.

Tại sao lại vậy chứ?

Nếu như không đánh ông chủ khách sạn kia một trận, ông ta không thể nào nuốt nổi cơn tức này.

Vì vậy.

Anh Cương không nhiều lời, trực tiếp ngoắc tay ra lệnh với bọn thủ hạ của mình: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục đánh cho tôi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận