Long Thần Ở Rể

"Yên tâm, hôm nay bọn họ tuyệt đối không ai có thể rời đi được đâu!"

Anh Cương kia toét miệng cười đắc ý, sau đó trực tiếp xoay người quay sang đám người Diệp Thu ở trước mặt, biểu cảm đầy khinh thường hỏi: "Bọn mày chính là những người gây chuyện trong khách sạn của ông chủ Tạ đấy à, trông cũng không khác gì so với người bình thường nhỉ, cũng đâu phải nhiều hơn hai cái đầu, là ai cho bọn mày dũng khí đấy thế? Thật đúng là muốn tìm chỗ chết hả?"

"Chúng tôi vốn không muốn gây chuyện, là ông ta không nói phải trái, động thủ với ông ta cũng chỉ là dạy cho ông ta một bài học thôi!"

Diệp Thu thản nhiên nói.

"Ôi trời đất ơi, nhóc con, mày nghĩ mày là ai vậy? Ông chủ Tạ dựa vào cái gì mà phải nói phải trái với mày? Mày xứng sao? Lại còn dám động tay động chân với ông chủ Tạ nữa chứ, tao thấy mày chắc là ăn gan hùm mật gấu rồi. Mày có biết khách sạn này của ông chủ Tạ là do tao bảo kê không? Bọn mày dám ra tay đánh ông ta, chính là đánh vào mặt tao đấy, biết chưa?"

Anh Cương kia trợn mắt hung tợn nhìn Diệp Thu, mặt đầy khinh thường nói.

"Ồ, vậy thì sao chứ?"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

“Vậy thì thế nào? Ồ, nhóc con, mày cũng ghê gớm quá nhỏ, dám nói với ông nội như vậy ở trên con đường này, cậu thật đúng là người đầu tiên đấy. Mẹ kiếp, mày không muốn sống nữa rồi đúng không?"

Anh Cương kia cười lạnh, tức giận chửi bới.

"Bốp!"

Một cái tát vang dội chợt vang lên.

Ngay sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy.

Một nửa bên mặt của anh Cường nhất thời sưng lên, trên đó được phủ bởi một bàn tay đỏ như máu.

Anh Cương vẫn còn đang choáng váng trước cái tát này.

Mọi người đều sửng sốt.

Mà ngay lúc này.

Chỉ nghe Diệp Thu nhàn nhạt nói: "Đừng há mồm mở miệng ra nói về mẹ ông chứ, thật là bất hiếu!"

"A!"

Anh Cương hoàn toàn phát điên lên.

Ông ta nhiều năm ngang ngược ở nơi này, chưa từng có ai dám đánh ông ta cả.


Ngay cả cha mẹ ruột của ông ta tới bây giờ cũng không dám đánh ông ta đâu, chỉ có ông ta đánh cha mẹ mình thôi.

Nhưng hôm nay, ông ta lại bị Diệp Thu tát vào mặt.

Chuyện này làm sao ông ta có thể chịu nổi?

Trong lúc nhất thời.

Anh Cương như một ngọn núi lửa vậy, phun trào ngay tại chỗ.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, giận dữ rống lên: "Tên nhóc thối, mày có biết con phố này là do ông đây định đoạt không! Còn dám ngang nhiên ở đây động tay động chân với ông? Nếu hôm nay ông đây không lột da mày, ông đây sẽ theo họ của mày!"

Nói xong.

Anh Cương trực tiếp lùi lại phía sau mấy bước, ngoắc tay với đám thủ hạ, chỉ vào Diệp Thu, hung ác nói: "Đánh, đánh đến chết cho tôi, để cho nửa đời sau cậu ta phải ngồi xe lăn!"

"Vâng!"

Mấy tên thủ hạ kia nghe vậy, không nhiều lời, trực tiếp động thủ với Diệp Thu.

Thấy vậy, Bạo Long và Hồng Khổng Tước nhíu mày, đang muốn tiến lên bảo vệ Diệp Thu.

"Bíp bíp bíp!"

Mà ngay lúc này.

Cách đó không xa truyền đến tiếng còi.

Điều này làm cho tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

Ngay sau đó.

Mọi người liền nhìn thấy.

Mười mấy chiếc Audi A6L xếp thành hàng dài, dừng bên lề đường trước khách sạn.

Đội hình Audi kia thật dài, đủ để làm chấn động.

Mà tại thời điểm này.


Cửa của tất cả những chiếc Audi A6L kia đều mở ra,

Lần lượt từng người đàn ông vạm vỡ trong bộ tây trang màu đen bước ra khỏi xe.

Tổng cộng lại, ít nhất cũng đến 50 hoặc 60 người.

Trong đó người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc quần áo Tôn Trung Sơn, tóc rất ngắn.

Người này bước trên đường, vô cùng khí thế. Cả người tràn đầy khí phách của cấp trên, nhìn thôi đã lập tức thấy là một người không tầm thường.

Sau khi xuống xe.

Người đàn ông trung niên kia mang theo một đám người cao to mặc âu phục, trực tiếp đi về phía Diệp Thu bên này.

Thấy vậy.

Đám người anh Cương đều sửng sốt.

Mà ngay tại lúc này.

Chỉ thấy người đàn ông trung niên đó chắp tay thành quyền hướng về phía Diệp Thu, mặt đầy cung kính chào hỏi: "Diệp tiên sinh, Chu Thái đến báo danh!"

Người này không phải ai khác, mà là Chu Thái, vua của Giang Bắc! Lúc trước khi Diệp Thu lái xe về nhà, anh đã gọi hai cuộc điện thoại, trong đó có một cuộc cho ông ta!

"Ừ, trước mắt cứ ở đó chờ một chút!"

Diệp Thu nhẹ nhàng gật đầu nói.

"Vâng!"

Chu Thái lập tức dẫn người đứng tại chỗ, chờ chỉ thị tiếp theo của Diệp Thu.

Nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh Cương cùng ông chủ khách sạn nhìn nhau, sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.

Rõ ràng, bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.


Những người này lại do Diệp Thu gọi.

Điều này thực sự quá khủng khiếp.

Bởi vì chưa nói đến số lượng.

Chỉ cần tùy tiện bốc đại vài người đàn ông cao to mặc vest đen đứng sau Chu Thái thôi cũng đã đủ để càn quét hết nhóm người anh Cương rồi.

Đầu tiên là về sức chiến đấu thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Huống chi, ước chừng có khoảng 50, 60 người ở chỗ này, con số gần như nhiều hơn gấp đôi so với số người của anh Cương ở bên này.

Lấy cái gì mà đánh đây?

Dùng đầu để đánh sao?

"Bíp bíp bíp!"

Lại là một loạt tiếng còi khác vang lên.

Lần này, chạy tới là một chiếc xe thương vụ.

Có khoảng tám chiếc xe.

Cửa xe mở ra.

Một đội vệ sĩ mặc đồ đen lực lưỡng bước ra khỏi xe.

Số lượng người ít nhất cũng phải năm mươi người.

Mà người dẫn đầu cũng là một người đàn ông trung niên, mặc vest cao cấp, đeo đồng hồ hàng hiệu nổi tiếng.

Tất cả trang phục trên cơ thể cực kỳ đắt đỏ, tối thiểu cũng đến mấy triệu tệ.

Mà khí chất cả người cũng cực kỳ không tầm thường, không giàu thì sang.

Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông trung niên này, cả đoàn người hùng hổ đi tới trước mặt Diệp Thu.

Người đàn ông trung niên kia đến đứng trước mặt Diệp Thu, đầu tiên vội vàng cúi đầu hành lễ, cung kính nói: "Diệp tiên sinh, tôi vừa nghe nói cậu có chuyện cần giúp nên lập tức đưa người chạy tới đây. Hẳn là không đến muộn chứ?"

Mà người này, không phải ai khác, mà chính là chủ tịch của tập đoàn bất động sản Viễn Chí, Lưu Viễn Chí! Một cuộc điện thoại khác của Diệp Thu là gọi cho ông ấy.

Sau khi nhận được cuộc gọi.

Lưu Viễn Chí lập tức không nói hai lời, vứt công việc trong tay ngay, trực tiếp tự mình lái xe dẫn người chạy đến.


"Không muộn, ông đứng ở bên cạnh đến một lát, tí nữa đông đủ tôi sẽ giao nhiệm vụ cho các ông!"

Diệp Thu mỉm cười lắc đầu.

"Được!"

Lưu Viễn Chí gật đầu, trực tiếp dẫn người bước sang một bên.

Anh Cương cùng ông chủ khách sạn nhìn thấy một màn này, đã sợ hãi đến choáng váng rồi.

Trời đất quỷ thần ơi, sao lại gọi đến mấy chục người nữa vậy.

Hai nhóm người cộng lại đã lên đến trên trăm người rồi.

Đây là chuẩn bị làm gì vậy?

Chẳng lẽ định phá dỡ toàn bộ khách sạn này sao?

Trong lúc nhất thời.

Anh Cương và ông chủ khách sạn hoàn toàn không thể bình tĩnh được, trên mặt hiện đầy vẻ kinh hoàng, cơ thể không tự chủ được mà run lên.

Tuy nhiên, còn chưa đợi cả hai người bọn họ tiêu hóa hết.

Tiếng còi xe lại vang lên, lần này là xe cảnh sát.

Ngay sau đó, từng chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa khách sạn.

Cửa xe mở ra.

Mấy chục cảnh sát nhảy xuống xe.

Dưới sự dẫn dắt của Đại đội trưởng đội hình sự Dương Khải, anh ta bước tới trước mặt Diệp Thu, vô cùng kính cẩn hỏi: “Diệp tiên sinh, chúng tôi là người do Cục trưởng Triệu phái tới, anh có tra ra được đầu mối gì chưa? Chúng ta lập tức truy đuổi tung tích!"

"Chờ một chút đã, bên này tôi còn có chuyện cần xử lý, sẽ sớm có đầu mối thôi!"

Diệp Thu cười nhạt nói.

"Được!"

Dương Khải gật đầu, mang nhóm cảnh sát đi sang một bên.

Nhìn cảnh tượng này.

Anh Cương cùng ông chủ khách sạn thật sự sắp sợ đến tè ra quần rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui