Tất cả số lượng súng lấy được từ những chiếc xe ở trạm xăng Gangnam và ven đường thành phố mà họ đi qua đều đã nạp đầy đạn. Các loại vũ khí cầm tay như búa, rìu, dao, kiếm được chia cho mỗi người trên xe, thậm chí là cái nồi của JiMin cũng có thể mang ra làm vật phòng thân.
JungKook đeo lên lưng chiếc balo chứa một Ro Ro mập ú ở trong, cậu vắt thêm chiếc rìu bên hông, hai tay ôm chặt khẩu súng trường M4A1 mà hôm qua vừa dùng để chiến đấu. TaeHyung cũng không khác gì cậu, cả người đều trang bị vũ khí một cách chặt chẽ nhất với khẩu súng lục Desert Egle của Mỹ và con dao nhỏ nhọn hoắt ánh lên thứ tia sáng chết người.
Anh nhìn sang, thấy cậu vẫn còn vương chút run sợ liền không chần chừ mà nắm lấy bàn tay ấy, siết chặt.
"Đừng sợ, còn có tôi ở đây"
JungKook nhìn anh một lúc lâu, miệng nhỏ sau đó mới thốt một tiếng 'Ừ' không bé cũng không lớn.
"Cứ theo kế hoạch đã bàn trước đó mà thực hiện. Cậu..." HoSeok nói xong vài câu đầu rồi chỉ vào JungKook "... dẹp đường cho xe đi, cậu Cảnh sát đứng ở mạn xe, bắn hết những con đuổi sau cho tôi"
"JungKook sẽ nằm trên nóc để bắn thật sao? Không, như vậy thật nguy hiểm!" TaeHyung một vẻ mặt lo lắng tột độ với sự phân phó của HoSeok, anh cứ nghĩ lúc đó chỉ lấy JungKook làm ví dụ thôi, nhỡ đâu cậu chẳng may sẩy chân thì đến một Cảnh sát nhanh nhẹn đây cũng không chộp được.
"Cậu còn không thấy thằng nhỏ có khả năng bắn súng trường khá tốt à. Trên nóc xe cũng có vài thanh sắt để bám vào, không cần lo tuột mất. Cả nhóm sẽ bị chậm trễ vì cậu đấy, đừng kéo dài thời gian nữa"
"Anh HoSeok nói không sai, tôi có thể làm được"
"Hay để cho tôi đi. tôi cũng từng học bắn súng trường rồi" TaeHyung vẫn không từ bỏ, anh thật sự chả muốn để cậu nằm trong tình huống nguy hiểm như vậy mà bản thân lại không thể bảo vệ chút nào, một chút cũng không.
"Vết thương trên bụng cậu chưa khỏi đâu. Đến khi đó nó nặng hơn nữa thì phiền lắm, nghe lời đại ca đi, đây không phải lúc để tranh giành" Song Ha đứng khoanh tay dựa vào cửa xe, vẻ mặt ngán ngẩm nhìn vị Cảnh sát trẻ nọ cứ muốn tự hành hạ bản thân.
"JiMin cùng tôi sẽ dập nát bấy mấy cái đầu đó ở gần thành thùng xe. Song Ha phụ trách việc điều khiển xe, ông tiến sĩ ngồi bên ghế phụ..." HoSeok nói xong, đoạn quăng cho Satou một khẩu súng trường khác khiến người già này có phần run run một chút "...dùng nó sấy hết những con gần cửa"
"À ừ.. được" Anh bước chân tiến từ từ về phía ông, ánh mắt hằn lên tia khát máu dọa Satou phát sợ đến mềm oặt, giọng nói gằn từng câu từng chữ cất lên chứa vô vàn nỗi oán hận.
"Làm cho tốt vào. Tôi sẽ không kiêng nể người già đâu"
Mái tóc bạc ấy gập gập vài cái rồi sợ hãi lui vào bên ghế phụ. Su Mi ngồi trong xe, liếc mắt nhìn con người Nhật Bản kia chui vào. Bà tay cầm một khẩu súng lục khác mặt dù thân là phụ nữ, lại chưa từng trải qua một khóa luyện súng nào, nhưng tất cả đều là ý kiến của Jung HoSeok- người được xem là kẻ đứng đầu nhóm bọn họ nên cũng chẳng có sự phản bác gì ở đây cả.
Song Ha chui vào xe, chiếc xe bán tải màu bạc nhám với những vết xước hòa lẫn cùng máu ngay lập tức được nổ máy, từ từ lùi ra khỏi con xe tải chở muối đổ nát trước mặt, hướng về khu vực chẳng khác địa ngục là mấy đằng xa.
"Chúng ta đều đã được trang bị rất cẩn thận" HoSeok lên tiếng với 3 người còn lại trên thùng xe. Vầng trán đẹp đẽ cũng không nhịn được mà rịn ra mồ hôi.
"Thứ mọi người cần bây giờ chính là một tinh thần sắt thép. Đừng gục ngã chỉ vì những sinh vật vốn không thuộc về thế giới này"
Bốn bàn tay trầy xước chồng lên nhau, lý trí được gắn kết chặt chẽ.
Song Ha sau khi thấy JungKook đã nằm yên vị trên nóc xe thì mới tăng tốc, mục đích để giữ lượng xăng còn lại đủ để họ vượt qua khó khăn lớn này và nhanh chóng thoát khỏi đám người biến dạng chỉ biết ăn thịt đồng loại kia.
Âm thanh cháy xé trên mặt đường của động cơ xe cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của chúng. Từng con, từng con một quay cái đầu giật giật đầy máu lại, đôi mắt vẫn một mực không rõ con ngươi của nó nhìn chằm chằm về vật thể kì lạ đang lao về phía này. Một số thành phần đang bận rộn công việc rút ruột người chết cũng bỏ dở đó mà lao đi theo đám đông. Chúng ngoác cái mồm dính đầy thịt trong từng kẽ răng đi cùng với tiếng gào thật lớn.
"ARGGG..ARGGGGGGG..ARGGG.."
"BẮN ĐI!!"
Tiếng hô của Song Ha trong buồng lái vang thật lớn, theo sau đó là một loạt những âm thanh chói tai của súng đạn phát ra. Cả người lái và người bên ghế phụ đều vô cùng ngạc nhiên trước cách nhắm bắn chuẩn xác của JungKook, mỗi một viên bay ra là y như rằng ghim thẳng vào đầu và người của chúng.
JungKook cả người nằm dài trên cao, một bên tay được buộc vào thanh sắt bởi sợi dây thừng dày, mới vài phát đầu thôi mà mắt cậu đã nhòe cả đi rồi. Chiếc xe bọn họ chỉ cách bệnh viện đó khoảng dưới 100m, càng tiến vào càng nhiều thành phần nhiễm bệnh ùa ra từ các tòa nhà hơn.
Ca này quả thật sự rất khó, cực kì khó đối với những người trải nghiệm lần đầu cảm giác giành giật sự sống với... cái thứ kia. Lúc trước may ra chỉ hứng vài ba sự tấn công ít ỏi, lần này thì nhiều đến chẳng đếm được bao nhiêu.
"Làm việc nào chàng trai mở đường!! TIẾP TỤC BẮN ĐI!"
Chả hiểu sao giờ phút này Song Ha lại 'sung' như vậy, nhưng ít ra anh ta cũng kéo tinh thần mọi người lên không ít.
"Đùng đùng đùng đùng đùng..."
Ngón tay hồng hồng tiếp tục kéo mạnh cò súng, tạo ra một loạt đường đạn xé toạc không khí mà bay vụt đi. Những thân thể trước đầu xe trúng phải đạn đều ngã rập xuống, hình thành một cây cầu thi thể để chiếc xe lao qua.
Máu chảy thành sông, nhưng là 'Sông đen' và 'Sông thối'.
"Ối mẹ ơi!!"
Những sản phẩm của Satou cứ tông ầm ầm vào kính xe khiến ông giật nảy mình mà la oai oái, tay ôm chặt cây súng chẳng làm được gì cả.
"Này lên đạn sẵn rồi đấy, chỉ việc bóp cò thôi mà còn không làm được à?" Song Ha vừa đánh lái vừa khó chịu bởi hành động hậu đậu của tên già này. Không chỉ ông ta cách bắn chắc vị Nhật Bản đây cứ ngồi im thin thít chờ những đứa con mình tới ăn thịt mất.
Đằng trước hoạt động hăng say như thế, đằng sau cũng không kém. JiMin mũm mĩm với bàn tay mũm mĩm một bên xách chiếc nồi, một bên cầm chặt cán búa bổ hết tên này tới tên khác.
"Chết đi, chết đi. Nhận lấy này. Chúng mày cứ lì lì"
"Không cần phải tạo hiệu ứng âm thanh kì cục..." HoSeok nói được nửa câu, thân thể nhanh nhẹn liền cúi xuống thọt vào chính xác tim của một cô gái tóc ngắn nào đó vừa lao tới gần xe "...thế đâu, nghe dễ thương chết đi được"
"Nghe gì cơ?" Âm thanh đối với một buổi sáng như thế này khá ồn ào nên JiMin cậu chẳng nghe anh nói rõ gì cả.
"Không có gì. Tập trung vào!"
Cuộc trò chuyện kì lạ đó chẳng thu hút được chút sự chú ý nào từ TaeHyung. Anh hai tay vừa bắn vừa đâm bên dưới, đầu óc lại gửi tại trên nóc xe, nơi có một người nào đó đang thực hiện công việc mở đường của mình.
"JungKook à! Bám chặt vào, cẩn thận đừng để ngã!!"
"Tôi biết rồi!"
Cậu nói thế nhưng anh tuyệt nhiên vẫn cảm thấy lo lắng, không an toàn chút nào. Thật sự muốn kết thúc cái chuyến đi kinh hoàng này sớm nhất có thể.
Một khung cảnh hỗn loạn từ trên xuống dưới. Tiếng bắn chói tai của súng, tiếng nồi, tiếng dao, tiếng kiếm sắc lẹm và âm thanh phụt máu dưới đường, tất cả hòa lẫn vào nhau tạo nên một hình ảnh hệt như những bộ phim bom tấn hành động của Mỹ. Vừa hồi hộp, vừa căng thẳng đến đáng sợ.
"Khro khro khro.. Khro khro..."
"Ashhh im đi cái con gà mập này!!"
Ro Ro cũng chả chịu nằm yên. Nó thò cái đầu mình ra rồi la hét đủ thứ làm JungKook cậu không tài nào tập trung hết được. Tay nắm súng bắt đầu ướt mồ hôi, đôi môi anh đào mấp máy vì căng thẳng.
"CHẠY NHANH HẾT CỠ ĐI!" Giọng HoSeok đi kèm tiếng thở mạnh vang lên. Song Ha nghe thế liền không chần chừ mà nhấn ga, chiếc xe bán tải lao đi như tên lửa, húc bay cả những tên xác sống quơ quào đằng đó mà JungKook còn chưa kịp bắn. Anh nhìn kim chỉ xăng tuột dần qua khỏi vạch chữ E mà dây thần kinh căng hết nấc.
"Làm ơn đừng có dừng giữa đường. Làm ơn làm ơn làm ơn" Hàng vạn lời khẩn cầu vô thức nổi lên trong đầu, Song Ha túa mồ hôi như mưa.
Mặc dù đã xử chết gần một nửa nhưng cũng không tránh khỏi việc bọn họ bị dí từ đằng sau. Chiếc xe chạy cách bệnh viện đó một khoảng chừng 60m mà đám xác sống ấy vẫn kiên trì không muốn bỏ qua bữa ăn của mình.
"Trạm cứu hộ trước mặt cũng có khác gì đâu chứ!! CHÚNG TA CHẾT CHẮC RỒI!"
Song Ha thở hì hục. Khó khăn chồng chất khó khăn. Bọn họ cứ nghĩ rằng qua khỏi cái địa ngục này sẽ được an tọa tại nơi Trạm cứu hộ kia như lời JungKook nói, nhưng trông có vẻ không phải như vậy.
JungKook nhìn cảnh tượng nơi đó, vẫn là sự ra ra vào vào của mấy con xác sống chứ không hề có nơi cách ly gì cả. Chết tiệt!
"Anh Song Ha mau rẽ vào con đường bên trái đi!!"
Người lái xe nghe thế cũng không chần chừ mà bẻ lái vô đó. Cái cua gấp làm ba người đứng sau chẳng may té nhào hết cả.
Vẫn y như cũ, chiếc xe vẫn bị mấy cỗ thây ma đuổi theo rất đông đằng sau.
Đột nhiên cơn gió quật vào những cơ thể chiến đấu không ngừng ấy nhẹ đi, cả bảy người cảm nhận được cảnh vật xung quanh chuyển động chậm dần, và sau đó... dừng hẳn.
"Chết m*"
"Hết sạch xăng rồi!!"
________
👩💻
You nice, keep going🌹
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...