Loạn Tử Chiến - Taekook

JungKook loi xuống khỏi nóc xe. Cậu ngỡ ngàng, đôi mắt to tròn với cả một bầu trời hoảng sợ bên trong cứ thế trân trân nhìn tình huống trước mặt. Mọi người đều điên cuồng đẩy chiếc xe đi trong vô vọng.

HoSeok, JiMin, Song Ha, tên tiến sĩ già chết tiệt Satou, người phụ nữ Im Su Mi, và cả TaeHyung nữa.

Bọn họ đều khao khát được sống, cái bản năng sinh tồn trong mỗi con người cứ thế trỗi dậy mà lấn át hết lý trí vốn chẳng còn vững vàng. Những người ấy cố gắng gồng mình lên chống chọi với điều luật của tự nhiên, mong muốn hơi thở vẫn được tiếp tục duy trì chứ không phải chấp nhận chịu thua trước những sinh vật thấp hèn được khoa học tạo nên với IQ âm số đó.

Còn cậu, Jeon JungKook cư nhiên lại muốn vứt bỏ mạng sống ngay tại đây sao? Cậu chỉ mới 22 tuổi xuân thôi mà.

TaeHyung miệng đã thở không ra hơi, mái tóc ướt bẹp rũ xuống trước trán. Anh nhìn sang JungKook cứ đứng đó cùng một gương mặt đờ đẫn nhìn về phía xa xa, hệt như người chết.

"JungKook à, JungKook nghe tôi này, Jeon JungKook!"

Bàn tay thon dài nắm lấy bờ vai người nọ lắc đến rung trời lở đất.

TaeHyung sợ hãi nhìn sau lưng, cái đám chết tiệt kia vẫn không ngừng đuổi sau họ. Nhưng may mắn rằng ban nãy chiếc xe đã chạy được một đoạn khá nhanh và xa nên khoảng cách của chúng về bên này chỉ còn lại một bức màn xác sống mờ mờ đằng đó, chúng sẽ sớm đuổi kịp thôi.

"Được rồi Jeon JungKook nghe kĩ đây. Cậu đừng tự mình suy diễn lung tung nữa, sẽ chẳng có ai chết cả, được chứ? Chúng ta chỉ đang bị chậm lại thôi, cậu còn đứng đây thế này cũng không giải quyết được gì, lại làm tinh thần bản thân lún sâu hơn"

Giọng nói vốn trầm ấm ấy giây phút này lại gấp gáp tới nghẹt thở. Mỗi tiếng thốt ra là một lời khẩn cầu đến tha thiết, tha thiết cậu đừng nản lòng mà bỏ mặc bản thân.

"Thứ cậu đang nghĩ trong đầu, sẽ xảy ra nếu cậu không tiếp tục đấu tranh mà chỉ đứng đó chờ nó tới cấu xé lấy cơ thể mà bố mẹ đã ban tặng cho cậu"

"Đúng rồi, cậu còn bố mẹ, còn gia đình, cậu sẽ mặc luôn sao? Những người đã mang nặng đẻ đau đó, những người đã chăm sóc và cho cậu cái tên Jeon JungKook từ khi chào đời, cậu sẽ không bỏ rơi họ chứ?"

"Nghe này JungKook, không được xem thường mạng sống của bản thân. Cố lên nào, sẽ làm được thôi"


"Chúng ta cần cậu"

"Anh cần em"

Bàn tay ấy tiếp tục ôm lấy phần gáy của người nọ, hai vầng trán dán chặt vào nhau như muốn truyền cho đối phương một ít tinh thần, vực dậy nỗi khát khao được sống nằm sâu trong tâm trí JungKook.

"TaeHyung này"

Hai người tách ra, anh đưa con ngươi tràn đầy hi vọng nhìn về người đối diện, ngay sau đó liền biến thành một đôi mắt hẹp dài chứa đựng niềm hạnh phúc mãnh liệt khi nhìn thấy nụ cười xinh xinh trên môi cậu.

"Tôi đã từng diễn vai Hulk trong một vở kịch nhỏ vì kéo được một chiếc xe máy đấy"

"Cảm ơn anh"

Ngay sau đó là cả một quá trình lê chiếc xe bán tải tiếp tục di chuyển của bảy con người. Với sự trở lại của JungKook mình đầy cơ bắp mà họ có thể đi một đoạn đường kha khá hơn. Chỉ là kha khá thôi.

"Argg.. sao đột nhiên nặng.. quá vậy?"

Mãi chăm chú đẩy từ sau nên bọn họ cũng không để ý đoạn đường vô định trước mặt là một con dốc, chiếc xe nặng kí này đương nhiên không thể di chuyển nổi chỉ với sức người bình thường được.

Song Ha quay bật lại đằng sau, tròng mắt dãn lớn hết cỡ khi cái đám hôi hám đó không biết từ khi nào đã rượt gần tới đây rồi, chỉ còn cách họ khoảng 200m.

"Ôi không không không CHÚNG TỚI RỒI!!"

Sáu người nọ cũng bẻ đầu lại nhìn. Bầy xác sống kia chạy nhanh khủng khiếp. Những khuôn miệng vốn để thưởng thức cao lương mỹ vị lẫn nói mọi lời hay ý đẹp giờ đây không ngừng phun ra thứ chất lỏng đặc sệt màu đen, lại còn không biết giấu vào mà cứ thế ngoác miệng ra trông kinh tởm hết đường tả.


"Đừng đẩy nữa, vô ích thôi. Đoạn đường này là một con dốc!" HoSeok thở phì phò nhắc nhở mọi người. Anh thấy chân tay ai nấy đều run lẩy bẩy vì hết đường chạy thì thần trí cũng muốn từ bỏ, nhưng lời hứa với đứa em gái nhỏ bé chợt vụt qua trong đầu

"Được rồi Han Bi, anh sẽ không từ bỏ, vì em"

Người đàn ông với thanh kiếm dài vắt trên lưng sau đó liền leo ầm lên thùng xe, ôm hết tất cả đồ đạc, vũ khí, súng ốc quăng xuống cho mỗi người, bản thân lại chạy lên trước loi nguyên một cái balo chứa đồ ăn thật to ra rồi đeo vào, cánh tay với vài hình xăm nam tính rút chuôi kiếm trước những con mắt vừa ngỡ ngàng vừa lo sợ của mọi người.

"Tất cả hãy lấy hết đồ trong xe ra" Anh đưa mắt về phía công trình xây dựng chưa được hoàn thành nơi đầu dốc.

"Chúng ta chạy"

Jung HoSeok dẫn đầu, từng bước chạy mãnh liệt đạp mạnh lên nền đất như tiếp thêm dũng khí cho sáu người còn lại. Họ sau đó cũng ba chân bốn cẳng mà vụt theo.

"ARGGG..ARGGGG..."

Âm thanh đau cổ đó ngày một lớn sau lưng. JungKook mang theo khẩu súng trường, một cây rìu và Ro Ro với cái đầu nảy lên nảy xuống chạy bạt mạng.

"Tiếp tục đi, đừng ngoảnh đầu lại!" TaeHyung bám sát sau cậu mà lên tiếng.

Con dốc này khá cao, xung quanh con đường họ chạy chỉ lác đác vài ngôi nhà, còn lại toàn là cây khô. Chả hiểu thế nào mà người ta lại xây dựng một công trình đồ sộ như vậy ở đây, nhưng trong tình huống này thì một số người nên cảm tạ những vị công nhân đó nhỉ.

HoSeok và Song Ha là người chạy vào trong trước tiên. Cả hai sau liền không chần chừ kéo cánh cổng lớn chuẩn bị khép lại.

"NHANH LÊN!!"


JiMin, JungKook, TaeHyung, kể cả Su Mi cũng lần lượt vọt vào trong, chỉ còn lại.. cái thân già Nhật Bản nọ cứ ì ạch vì hết sức. Vẫn chưa đủ khổ, ông ta còn vấp một cục đá rồi té ầm xuống đường.

"Hộc.. hộc.. đợi tôi với"

Satou nằm dưới đất cố bò dậy, viền mắt đầy dấu ấn của thời gian hoảng sợ tột độ vì những 'sản phẩm' của ông đã leo gần tới rồi.

"Này TAEHYUNG!!"

JungKook hốt hoảng hét toáng lên khi anh bất ngờ quay ngược trở ra. Khẩu súng lục trong tay TaeHyung liền nả ầm ầm vào đầu mấy con đã tới gần làm văng máu đen be bét.

"Đứng dậy đi" Cánh tay vươn ra đỡ Satou dậy. Cả hai người duy nhất còn lại bên ngoài cứ thế dìu nhau chạy một cách khập khiễng vì vết thương ở bụng anh lại bắt đầu rách ra.

"Đừng lo! Cậu ta sẽ làm được thôi. Chúng ta khép dần cổng đi!"

HoSeok nắm vai JungKook kéo lại khi thấy cậu có ý định muốn chạy ra ngoài. Mặc dù cậu rất muốn nhào đến giúp anh, nhưng trông tình hình bây giờ thì có lẽ đó không phải ý tốt.

"Cố lên TaeHyung!! Một chút nữa thôi!!"

"Đùng đùng đùng..."

JungKook nâng họng súng bắn nát bấy gương mặt những con đã bám sát đằng sau đến vỡ toang cả não. Cánh cổng được tất cả kéo lê một cách khổ cực, nó kêu ọt ẹt, di chuyển cứng ngắt.

TaeHyung đỡ Satou chạy muốn đứt cả chân.

Sau một hồi gian khổ, cuối cùng cả hai cũng phóng như tên lửa vào bên trong, vừa đúng lúc cánh cổng được khép lại, nó lung lay không ngừng vì lực đè lẫn tiếng đập đùng đùng bên ngoài quá lớn.

Chẳng may anh đã để hai con lọt vào đây. Chúng nó bò trườn dưới đất vì vừa té ngã, cứ duy trì việc lao về phía có vị thịt người mà nhe hàm răng đen xì đó muốn cạp, kết quả cũng chỉ có thể là bay đầu và nát đầu thôi.

Cả bảy người dần ổn định lại nỗi kinh hoàng trong lòng. Những cặp mắt giương cao nhìn cánh cổng bằng sắt kiên cố khép chặt nọ, thầm nói lời cảm ơn HoSeok vì đã đưa họ vào đây, không thì cái cơ thể này chắc đã bị gặm đến sạch xương ngoài kia rồi.


"Woww mất xe rồi" Song Ha ngồi phịch xuống đất, miệng cảm thán mấy câu chả có ý nghĩa gì.

JungKook lật đật chạy tới kéo tay TaeHyung ngồi dậy. Trong mắt cậu lúc này chỉ có TaeHyung, vết thương của TaeHyung và cái nhăn mặt của TaeHyung. Còn ông già kia ra sao cậu không quan tâm.

"Để tôi xem" Bàn tay mềm mại đưa đến vén áo anh lên, quấn lại miếng vải sơ mi đẫm máu nọ để ngăn không cho máu chảy nữa, nhưng nó vẫn cứ cứng đầu rỉ ra thêm một chút.

Mái đầu tròn tròn chuyên tâm thực hiện công việc của bản thân. JungKook cậu lúc này cư nhiên lại không nhận ra ánh mắt TaeHyung dán lên người mình có biết bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu hạnh phúc.

"Ôi trời xem hai đứa nó kìa" HoSeok vẫn một điệu bộ tặc lưỡi nhăn nhó đó khi thấy TaeHyung cứ nhìn thằng nhóc kia cười đến ngốc. Xung quanh nguy hiểm như vậy dường như cũng chẳng tác động được tới chúng đâu.

"Giờ phải làm sao đây? Bọn nó bên ngoài rất đông, làm sao trở ra được" Su Mi thở dài than vãn. Tay bà vẫn run lẩy bẩy vì thân một người phụ nữ lại không quen với việc bắn súng.

"Không ra được thì mình ở tạm lại đây đi. Nơi này hình như không có xác sống. Trông cũng có vẻ rất an toàn đấy"

JiMin xách theo cây búa với chiếc nồi của mình đi loanh quanh ngắm nghía đủ thứ rồi nói với mọi người phía sau.

Đúng đó, nơi này cũng không tệ tí nào, chỉ là những vật dụng thi công khá cồng kềnh chất thành đống và 'hơi' bụi bặm một chút.

"Này Captain Korea. Cậu đi đâu thế?" HoSeok vẫn chưa đủ kinh hãi hay sao mà còn cười cười chọc ghẹo được.

"Captain Korea??"

Trông cậu ta xách cái nồi với chiếc búa, nhìn thế nào cũng thấy giống Captain America bước ra từ 'Avengers' nhỉ.

___________

👩‍💻

You nice, keep going🌹


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận