Loạn Tử Chiến - Taekook

TaeHyung cẩn thận dặn dò JungKook hết những thứ cần thiết để phòng vệ khi có tên mò tới đây, sau đó mới cùng hai người còn lại mang theo vũ khí rời khỏi xe. Xung quanh bây giờ có thể tạm xem là an toàn khi vẫn chưa có bóng dáng một con nào thập thò. JungKook nín thở ngồi trong xe, tay cầm chặt chiếc búa hạ thấp thân mình xuống để tránh gây sự chú ý, phòng khi chúng đột ngột xuất hiện.

Về phía TaeHyung, cả ba người cẩn thận bước nhẹ tới Sở Cảnh sát nọ với nguyên một tầng mồ hôi bịn rịn trên trán. HoSeok đi lên cố gắng đưa mắt nhìn vào trong nhưng chung quy vẫn là một hình ảnh lộn xộn không thấy rõ. Thậm chí có vài ba chiếc xe máy nhỏ còn nằm chỏng chơ trên bàn làm việc đổ nát. Anh ra hiệu hai người kia đi theo sau.

Bước vào cánh cửa kính đã vỡ tan nát, mỗi người cầm vũ khí trên tay giơ lên như có thể sẵn sàng đối đầu với bất cứ thứ gì bổ ầm ra. TaeHyung làm việc ở đây nên cái nơi không quá rộng lớn này anh đều nằm lòng cả. 

"Tôi nghe thấy tiếng gào bên phía buồng giam đó. Bọn chúng chắc đã vì bị thu hút nên tụ tập hết ở đây rồi...có vẻ hơi nhiều đấy" TaeHyung khẽ lên tiếng nói

Cả ba đều nép dưới gầm bàn tránh tạo ra tiếng động lớn. Mỗi người đều cố vặn ra phương pháp nhanh nhưng hiệu quả nhất có thể để đưa tên tiến sĩ già đó ra ngoài mà tra hỏi. HoSeok vô tình đưa mắt tới cánh cửa đối diện mình.

"Này cậu Cảnh sát, cánh cửa đó là gì vậy?"

TaeHyung cũng theo lời của HoSeok mà nhìn qua. Đó chỉ là kho chứa tài liệu và một số dụng cụ ở đây thôi, đột nhiên anh ta hỏi tới cái này làm gì?

"Là nơi chứa tài liệu và vật dụng Cảnh sát. Có chuyện gì à?"


Park Song Ha khó hiểu nhìn đại ca mình. Bây giờ tình huống nguy cấp thế nào rồi mà anh ấy còn hỏi vu vơ nữa. 

"Nó đủ sức chứa bầy kia không?"

TaeHyung tinh ý lập tức hiểu ra kế hoạch của HoSeok. Quả thực thông minh, nhưng cần một người đánh liều lúc này để dụ bọn chúng vào trong đó.

"Tôi hiểu rồi, nơi đó có lẽ vừa đủ. Nhưng ai sẽ..."

"Hãy để tôi nhử vào. Đại ca và cậu tới đưa người kia ra nếu còn sống sót đi. Tôi sau đó sẽ chặn cửa lại rồi trở ra ngay" Song Ha đột ngột xung phong thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm lại khó nhằn làm HoSeok không khỏi lo lắng cho người trợ thủ giỏi giang còn sót lại này.

"Cậu làm được không đó? Hay..."

"Đại ca cứ yên tâm ở em, chúng ta phải hành động nhanh thôi"

Cả ba sau đó cùng nhìn nhau gật đầu đồng tình rồi bắt đầu chia nhau ra. Park SongHa tiến về phía cánh cửa, khéo léo mở toang nó nhưng lại chẳng tạo bất cứ tiếng ồn nào. Buồng giam Satou nằm ngay góc phải của Sở, hướng ra cửa chính nhưng vì nằm sâu bên trong và bị bao quanh bằng tường chỉ chừa lại một mặt nên lúc còn bên ngoài, nhóm bọn họ không thể nhìn thấy nó bị nhiều xác sống bao vây như vậy. 


TaeHyung và HoSeok chạy đến gần đó, mỗi người núp vào một đống đổ nát nằm gần phòng vệ sinh. Tay vẫn không rời vũ khí sắc nhọn. Họ yên lặng quan sát Song Ha tự cắt một đường nhỏ trên tay mình, bôi máu lên khắp áo khoát ngoài rồi vứt sâu vào trong phòng chứa đồ, sau đó bịt chặt nơi vừa bị thương không để rơi một giọt máu nào ra ngoài, kéo cánh tủ đến che lại bản thân để không bị phát hiện rồi nép sát vào mặt sau cửa.

Cả ba người bắt đầu cảm nhận được cơn rung chuyển từ mặt đất. Âm thanh lạc khạc quá đỗi quen thuộc kia bắt đầu lớn dần và hướng về phía này. Một bầy khoảng 15-20 con ùa ra, có tên còn bị gặm đến gần đứt lìa đầu mình nhưng vẫn hăng không kém, thậm chí còn lẫn đồng nghiệp của TaeHyung trong đó. Chúng hét to vì bị kích thích bởi mùi máu tươi trong căn phòng trước mặt. Song Ha căng thẳng muốn đứt cả dây thần kinh, tay vẫn bịt chặt vết cắt, chỉ sợ rơi ra giọt nào là đi toang. Thấy chúng có vẻ bị dụ vào trong hết sạch, anh mới từ phía sau đóng ầm cửa lại rồi kéo cánh tủ ban nãy đến chắn ngang để đảm bảo chắc chắn.

Tưởng chừng tất cả đã thành công, nhưng vẫn còn một tên bị bỏ sót, nó mắt thấy Song Ha liền lập tức chạy đến nhe cái miệng đầy thịt của mình định cắn vào cổ anh. Nhưng chưa kịp thực hiện đã bay vèo mất nửa cái đầu, chỉ còn lại hàm dưới nhờ chiếc rìu trong tay HoSeok. Thi thể hôi thối bắn máu tung tóe rồi ngã ầm xuống.

"Cảm...cảm ơn đại ca"

TaeHyung chạy đến chỗ buồng giam, lúc này mới chính thức thở phào thật sự khi tên tù nhân già với cái áo blouse kia vẫn an toàn ngồi trong đó. Bên cạnh còn có thêm hai người lạ mặt khác, là một người phụ nữ trung niên và một cậu con trai trạc tuổi JungKook. Bọn họ có lẽ đã chạy tọt vô đây để trốn khỏi mấy quả đầu chỉ biết đến thịt người kia. Gương mặt người nào người nấy đều tèm nhem đất bẩn và máu, họ ngồi sát rạt nhau trong góc tường. Cả ba nhận ra sự hiện diện của người bình thường, nghĩ có lẽ là đến cứu mình nên vui mừng không thôi.

 TaeHyung tiến đến mở then chốt bên ngoài.

"Xin đa tạ, đa tạ rất nhiều vì đã cứu mạng, xin đa tạ" Satou vừa bước ra khỏi buồng giam liền không cần chờ đợi mà quỳ rập xuống chân TaeHyung nói lời cảm ơn liên tục.


Anh thấy thế mới vội nâng người ông ta lên, bây giờ làm vậy có mang ý nghĩa gì nữa đâu. Hai người bên HoSeok lúc này mới di chuyển đến. Song Ha vừa đi vừa quấn chặt cánh tay vẫn không ngừng rỉ máu của mình, đoạn ngẩng đầu lên ngay lập tức đã trợn mắt im bặt, một tầng sương mỏng nhẹ dần bao quanh con ngươi bên trong.

"JiMin à. Ji..JiMin à"

Cậu trai trẻ trạc tuổi JungKook ngồi trong buồng giam cùng với Satou và người phụ nữ không ai khác chính là em trai của Park Song Ha - Park JiMin. JiMin nghe thấy giọng nói gọi tên mình quen thuộc đến thân thương liền đứng bật dậy, từ trong đi nhanh ra ngoài. Thấy chính xác người đó là anh trai mình thì không kìm được nước mắt lao đến ôm chầm lấy Song Ha.

"Anh hai, anh..anh vẫn không sao. Em sợ lắm..." JiMin cứ thế ôm chặt cổ người anh trước mắt, khóc đến nấc nghẹn cả lên. Song Ha cũng vươn tay giữ thật chặt em mình. Tình huống nghiêm trọng như vậy, thứ kì quái kia nghe nói được bùng phát gần nơi ở của anh và JiMin. Phận làm anh mà lúc đó em trai sống chết thế nào cũng không rõ, Song Ha này bây giờ nhất định sẽ bảo vệ cậu tới cùng.      
HoSeok đứng nhìn, trong lòng đau âm ỉ, lại nhớ về em gái của mình nữa rồi.           

Một màn hội tụ đầy cảm động của hai anh em nhà Park bỗng nhiên bị cắt ngang bởi âm thanh lục cục phát ra từ phía cánh tủ vẫn đang gồng mình lên đè lại những con quái vật bên trong.

"Mau đi thôi, bọn chúng có thể thoát ra đấy!!" HoSeok khẩn trương lên tiếng. Đưa tay đỡ lấy người phụ nữ trung niên trông có vẻ yếu ớt rồi cùng mọi người rời khỏi Sở Cảnh sát đã sớm trở thành bãi phế liệu.

JungKook hé mắt lên nhìn thấy đám bọn họ ra tới nơi thì vội đưa tay mở cửa. Nhưng sao nhiều người quá vậy? Chiếc xe bốn chỗ này làm sao chở hết chứ?

TaeHyung chạy đến nhảy vọt vào ghế lái. Nhìn đằng sau mọi người vẫn đang bối rối vì không đủ chỗ ngồi cho tất cả nên anh đành tự phân tạm vị trí vậy. Bây giờ mà kiếm thêm một chiếc xe khác thì bọn khốn trong kia sẽ ùa ra thịt từng người mất.


"Mọi người cố gắng nhét vào đi. Anh em Park và HoSeok ngồi ghế sau. Bác...tiến sĩ ngồi vào cần gạc này, cô thì hãy ở riêng một ghế đằng trước. Mau lên đi, không nên chậm trễ nữa!"

"Còn tôi thì sao?!" Ba người đằng sau đều đã lên xe hết. Còn lại mỗi tên tiến sĩ già cùng người phụ nữ vẫn đứng bên ngoài sốt ruột nhìn JungKook, vì một mình cậu chiếm hết chỗ hai người họ mất rồi.

"Cậu...ashh mau qua đây!" TaeHyung kết thúc câu nói liền vươn tay qua ôm trọn eo cậu đặt lên đùi mình, và lại là cái tư thế mặt đối mặt. Hai chân JungKook buộc phải vòng qua bên hông anh mới trụ được. Gương mặt trắng nõn lết bết ít bụi bẩn một lần nữa tiếp cận gần với làn da lúa mạch khỏe khoắn kia.

"Này, anh..cái này hơi..."

Mắt thấy bầy xác sống kia đã đổ ngã cánh cửa và tủ bên trong, TaeHyung mặc kệ lời nói của JungKook, quay sang xác nhận mọi người đều đã yên vị trên xe mới vội vàng nhấn mạnh ga chạy thoát khỏi nơi này.

__________

👩‍💻

You nice, keep going🌹


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận