Loạn Thần


Trái tim bỗng trống rỗng, phảng phất như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn.
Ánh mắt hắn u ám nhìn bóng lưng Hoa Dương.
Có lẽ nàng ấy quá mệt mỏi nên ngủ rất sâu.
Động tác vừa rồi của Cố Hạnh Chi cũng không quấy nhiễu đến nàng nửa phần, nàng chỉ là vô thức trở mình, vùi đầu vào hõm vai chàng, nhu thuận vòng tay qua eo chàng.
Chàng mỉm cười, thở dài, rồi ôm nữ nhân bên cạnh vào trong ngực.
Phòng ngủ yên tĩnh.

Như ánh trăng khẽ chuyển động, xuyên qua màn che, chiếu lên hàng lông mi khẽ run rẩy của Hoa Dương.
*
Hôm sau, khi Hoa Dương tỉnh lại, Cố Hạnh Chi đã rời đi như thường lệ.
Nàng xoay người, cũng không cảm thấy cơ thể khó chịu.


Dù sao đêm qua Cố Hạnh Chi cực kỳ ôn nhu, không khiến nàng phải chịu đau đớn, khổ sở một chút nào.
Hoa Dương tự mình vệ sinh cá nhân và dùng bữa sáng, sau đó nhanh chóng mang theo tiểu tử sai vặt lái xe đi ra ngoài.
Bách Hoa Lâu ở trong Kim Lăng thành, nơi chuyên trao đổi và truyền tin tức.
Hoa Dương bảo gã sai vặt đậu xe ở bên ngoài một cửa hàng trang sức không bắt mắt rồi một mình đi vào.

Chưởng quầy dẫn nàng lên lầu hai, Hoa Thiêm đã chờ ở nơi đó.
Nàng ta vẫn làm một khuê tú như mọi khi, chậm rãi nấu một ấm trà, hơi nước mờ mịt, hương trà tràn ngập không gian.

Thấy Hoa Dương đi tới cũng không ngước mắt lên, chỉ đặt về phía nàng một cái chén rỗng.
“Làm sao vậy?” Ngữ khí không mặn không nhạt, Hoa Thiêm rót trà vào chén trước mặt nàng, “Xảy ra chuyện gì nguy cấp sao? Đến nỗi phải khiến muội tự mình đến thăm ta.”
Hoa Dương nhận lấy trà nàng ta đưa tới, ngửi ngửi, ghét bỏ đẩy sang một bên nói: “Sư tỷ có biết Tống Dục không?”
Tay Hoa Thiêm dừng lại, nàng ta suy nghĩ nói: “Nghe qua, Yến vương thế tử, gần đây mới vào kinh không lâu, làm sao vậy?”
“Hình như hắn ta đã hoài nghi thân phận của ta rồi.”
Hoa Dương súc tích nói: “Sư tỷ tốt nhất nên diệt trừ người này sớm đi, đỡ phải đêm dài lắm mộng.”
Người đối diện cười hai tiếng: “Muội nói như vậy, ta ngược lại tò mò đây là nhân vật nào.

Trên đời này lại có người có thể làm cho muội có điều kiêng kỵ, thật đúng là kỳ lạ.”
“Đừng nói mát.” Hoa Dương trợn mắt, nghiêm túc nói, “Hắn ta và Cố Hạnh Chi dường như có quan hệ không tồi.

Nếu hắn ta hoài nghi ta, nhiệm vụ sẽ gặp bất lợi.”
Hoa Thiêm lúc này không nói gì nữa, từ trong ngực lấy ra một tấm thư nhiệm vụ còn chưa gửi đi, đưa cho Hoa Dương, nói: “Thật trùng hợp, mục tiêu tiếp theo trong lầu muốn giết chính là hắn ta.

Muội có hứng thú không?”

Hoa Dương vừa nghe thế liền ngồi thẳng người, không thể tưởng tượng nổi nói: “Cho nên lần này, trong lầu rốt cuộc là đang làm việc cho ai? Đầu tiên là Trần Hành, sau đó là Tống Dục, từ khi nào thì lâu bắt đầu có liên quan sâu sắc đến triều đình?”
Tuy nhiên, câu hỏi đã được đưa ra, nhưng trong một thời gian dài không nhận được trả lời.
Hoa Thiêm uống trà một mình, hơi nước đọng trên đầu ngón tay, biến thành sương trắng trên trán.
“Ta không biết.” Nàng ta thẳng thắn đáp, “Hơn nữa trong lầu cũng chưa bao giờ có quy củ không liên quan đến triều đình, đều là xem tiền mà làm việc thôi.”
Vẻ mặt nàng ta lãnh đạm, mỗi một chữ đều thấm nhuần hơi trà mới, nghe rất thanh tao.

.
“Lầu thích muội, chính là bởi vì muội làm việc mà không hỏi nguyên nhân.

Lần này cũng giống như vậy, không nên hỏi nhiều.”
Hoa Dương bĩu môi, sờ đĩa bánh ngọt trên bàn, tự đút cho mình một cái: “Không hỏi thì không hỏi, cứ làm như ta cảm thấy hứng thú vậy.”
Hoa Dương vỗ vỗ tay, lẩm bẩm nói: “Nhiệm vụ của Tống Dục ta có thể không nhận được, hắn ta đã hoài nghi ta, tất nhiên sẽ có phòng bị.”
“Cũng không yêu cầu muội động thủ ngay lúc này.” Hoa Thiêm đưa cho nàng một cái khăn ướt lau tay, “Nhiệm vụ là lên kế hoạch giải quyết hắn ta trong lúc cùng người Bắc Lương săn bắn mùa xuân.”
“Săn bắn mùa xuân?” Hoa Dương dừng lại, không khỏi cười ra tiếng, “Người bố trí xem ra là cao thủ nha, mượn săn bắn mùa xuân ở ngoài trời để diệt trừ người, đến Hình bộ và Đại Lý tự không thể tra ra.

Giết người không thấy máu, người này hẳn là của triều đình chứ?”

Hoa Thiêm không tiếp lời, đặt chén trà xuống, thần sắc lãnh đạm nhắc nhở: “Đây không phải là việc mà muội và ta nên quan tâm.”
“Cắt~” Hoa Dương bất mãn, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ không an phận lặng lẽ đưa tay, túm lấy chiếc khăn gấm lụa dưới chén trà.
“Vậy ta đi đây…”
Vừa dứt lời, Hoa Dương lập tức rút đồ trong tay ra.
“A!!!”
Cùng với tiếng rống giận của Hoa Thiêm, còn có tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Người làm chuyện xấu vội vã chạy khỏi phòng, đem vải lụa trong tay buộc lên tay nắm cửa.
Phía sau truyền đến Hoa Thiêm phẫn nộ thét chói tai: “Hoa Dương, ngươi là tiện nhân!! Một ngày nào đó ta sẽ lột da ngươi!”
Chậc chậc, lúc nào sư tỷ tức giận cũng vô cùng đáng yêu.
——————
Đúng là Cố đại nhân đã bị lừa gạt, tôi đang chờ mong phản ứng của chàng sau khi biết chân tướng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui