Loạn Thần


Nam nhân đang điên cuồng đột nhiên dừng lại, giống như con sóng bị đánh ngược lại sau khi vỗ vào bờ, làn sóng dục vọng bị chàng kìm nén.

Hoa Dương cảm giác được cơ thể nam nhân trên người căng thẳng vài phần.
Như Cố Hạnh Chi đã hứa, chỉ cần nàng không muốn, chàng sẽ dừng lại.

Bất kể lúc đó có ý loạn tình mê đến thế nào, hay không thể tự chủ được.
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai nàng, những mạch máu nổi lên trên trán, đều là những vất vả mà chàng phải chịu đựng.
Một giọt mồ hôi ấm áp theo đường cong cơ bắp của chàng lăn xuống, dính vào bụng ướt đẫm mồ hôi của nàng.

Cố Hạnh Chi không nói gì một lúc lâu, chỉ hít một hơi thật sâu, cố gắng kéo bản thân ra khỏi những cảm xúc hỗn loạn.
Một lúc lâu sau, chàng mới bình tĩnh lại, cúi đầu nói một câu: “Thật sự xin lỗi.”
Vừa mở miệng, tất cả đều là dục vọng khàn khàn.
Hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, dù lúc này vô cùng khó nhịn nhưng Cố Hạnh Chi vẫn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của nàng.
“Thả lỏng đi, không sao đâu.”
Giọng nói của chàng vốn đã trong trẻo, nhưng giờ lại trở nên trầm thấp và khàn khàn, chàng vừa mở miệng, khí nóng lập tức truyền vào tai nàng.

Lỗ nhỏ dưới thân cắn chặt thân cây gậy của chàng nhất thời nổi lên một trận tê dại, phun ra một ngụm nước.

Cố Hạnh Chi tất nhiên cũng cảm nhận được điều đó, chàng cúi đầu cười một tiếng, ngón tay thon dài đi tới chỗ giao hợp của hai người, lướt vòng quanh tiểu huyệt chật hẹp của nàng.
Tiểu huyệt của nàng quá chặt, sau khi chàng cắm vào đã bị căng ra gần như trắng bệch, cho dù bây giờ sờ như vậy, cũng chỉ có thể gian nan vặn vẹo vài cái.

Mới vừa rồi chàng không khống chế được, sợ là thật sự đã khiến nàng không chịu nổi.
Ngón tay thon dài dính dâm dịch hướng về phía âm đế cứng như hạt gạo.

Cố Hạnh Chi khống chế lực đạo, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa một bên.
“Ừm...”
Hoa Dương ngay lập tức cảm thấy toàn thân tê dại.
Dòng điện từ nơi chàng chạm vào chảy đi khắp cơ thể, trong đầu nàng như có một sợi dây từ từ được căng chặt khiến nàng phải khom người, duỗi thẳng mu bàn chân.
m thanh đứt quãng trong cổ họng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Hoa Dương há miệng, dần dần cảm thấy hai mắt mất tiêu điểm, ánh nến trước mắt biến thành ánh sáng lờ mờ, bên tai là giọng nói ôn nhu của Cố Hạnh Chi.
Chàng vừa nhẹ giọng tiếp tục dỗ dành, vừa nhẹ nhàng xoa âm vật của nàng, động tác dưới thân cũng dần khôi phục, chỉ là có kiểm soát hơn trước.
“Có thoải mái không?” Cố Hạnh Chi hỏi nàng, hơi nóng khẽ lay động tóc mai.
"Thích ta, làm như vậy không?" Chàng tiếp tục hỏi, rút ra đẩy vào nhanh hơn một chút.
Ý thức Hoa Dương hỗn loạn, bối rối gật đầu, hai tay trượt đến cái eo đang động của chàng, đè lên hai chân đang mở rộng của mình.
Lúc này, nàng bỗng khao khát được Cố Hạnh Chi đâm vào, nàng chỉ muốn chàng hung hăng xâm nhập, hung hăng thao nàng.
Làm hỏng nàng.
Ánh mắt Cố Hạnh Chi một khắc cũng không rời khỏi Hoa Dương, thấy vẻ mặt và động tác như vậy của nàng, sao có thể không biết nàng muốn nói gì.
Vì thế chàng quỳ xuống một chút, đẩy hai chân nàng lên, cả người đè xuống, bụng nhỏ lơ lửng, sau đó hôn lên môi nàng.
Cuộc mây mưa cuồng loạn một lần nữa bắt đầu.
Có lẽ là bởi vì đã được trấn an và trêu chọc, người dưới thân cũng dần thích ứng với sự thô lỗ của chàng.

Lúc này đây, nàng không từ chối nữa, mà vòng tay ra ôm lấy cổ Cố Hạnh Chi, kiên quyết để hai người dán chặt vào nhau.
Thủy nhũ giao hòa, cầm sắt hòa minh, thế gian tốt đẹp, chẳng bằng làm tình cùng người mình.
Khoái cảm đến vừa nhanh chóng vừa mãnh liệt, Cố Hạnh Chi đột nhiên đâm sâu thêm mấy phần, Hoa Dương cảm thấy cự vật trong cơ thể mình run lên, sau đó một dòng nhiệt nóng hổi phun ra, Cố Hạnh Chi ngậm lấy đôi môi đã bị “ăn” đến đỏ ửng của nàng, gầm nhẹ bắn vào bên trong nàng.
Nàng chưa bao giờ nghe thấy chàng phát ra âm thanh ý loạn tình mê như vậy.

Giọng chàng như suối trong vắt, xen lẫn đau đớn và niềm vui khó có thể kiềm chế, từ cổ họng đến khoang mũi, đều là tiếng rên rỉ.
Hoa Dương bị trêu chọc như vậy, chỉ cảm thấy giữa hai chân có dòng nước chảy xiết, bụng nhỏ nóng rực.

Ngay sau đó, nàng nghiến chặt răng hàm, ở dưới thân Cố Hạnh Chi lên đỉnh.

Đầu óc trống rỗng, suy nghĩ miên man, phiêu đãng như một lá lau sậy.
Nghỉ ngơi sau khi mây mưa xong, Cố Hạnh Chi nằm xuống ôm nàng vào lòng, cũng không vội vàng rút dương vật ra, mà chỉ ôm nàng như vậy, nhẹ nhàng cọ vào gò má nóng bỏng của nàng, hôn nàng liên tục, giống như mãnh thú trấn an một con thú cái đang bối rối và kiệt sức.
Ham muốn của chàng thật ra chưa hoàn toàn được thoả mãn, nhưng bây giờ Cố Hạnh Chi cũng không muốn làm nàng một lần nữa.
Chàng cứ như vậy hôn nàng, dỗ dành nàng, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Hoa Dương thì chàng mới đem cự vật rút ra, ôm nàng đi tịnh thất.
Người yêu ôm nhau, hai tai cọ xát.
Bóng đêm dày đặc, giống như mực không thể tan ra.
Ánh nến trong phòng dần dần tối xuống, chỉ còn lại một ngọn đèn.

Mơ hồ thấy được trên giường có hai người ôm nhau ngủ.
Gió đêm lay động màn che, tầng tầng lớp lớp, kéo người ta vào giấc mơ.
Cố Hạnh Chi cảm thấy mình giống như đã đi một đoạn đường thật dài, ý thức giống như dòng sông cát ứ đọng, ướt đẫm lại nhăn nhúm.
Ở cuối con đường, mặt trời lấp ló hiện lên.
Chàng nhìn thấy một thân ảnh màu trắng quen thuộc, nhẹ đến mức phảng phất như chỉ cần một trận gió đã có thể thổi nàng đi.
Đây là bờ sông Tần Hoài náo nhiệt nhất ở Kim Lăng.

Vào đầu mùa hè, ánh nắng chói chang như lửa, xẹt ngang bầu trời, để lại ánh sáng rực rỡ trên mặt sông.
Ánh mắt chạm nhau, nàng chợt nở nụ cười, dáng vẻ thanh tú mờ đi, đôi mắt màu nâu nhạt phản chiếu ánh lửa trên bầu trời, sáng rực diễm lệ.
“Cố Trường Uyên,” Giọng nói trong trẻo mềm mại, như ngọc thạch va vào nhau.
“Chàng nỡ giết ta?” Đôi môi nàng hơi hé, hơi thở như hoa lan, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Một cơn choáng váng ập tới khiến Cố Hạnh Chi mất hết phản ứng.

Chàng chỉ ngây người nhìn nàng, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

Khuôn mặt nữ tử ẩn trong đốm sáng chói mắt, chàng không thể nhìn rõ, nhưng câu nói kia lại khiến lòng chàng khẽ run.
Nàng không đợi chàng trả lời, ngay sau đó, xúc cảm lạnh như băng lướt qua không khí lao đến.
Cố Hạnh Chi chỉ cảm thấy bụng đau nhói, chàng sững sờ cúi đầu xuống, thấy eo và bụng mình nhuốm đầy máu.
Hình ảnh mờ, nhưng cảm giác rất chân thực và rõ ràng.
Trong ánh sáng rực rỡ và làn gió nhẹ, nàng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt chàng, đôi mắt màu hổ phách cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm.
Nàng cười, khẽ nói: “Quên nói cho chàng biết, ta tên là Hoa Dương.”
“Nhớ kỹ.”
Cảm giác đau đớn dồn dập ập đến, phá tan mộng cảnh.
Cố Hạnh Chi đột ngột ngồi dậy.
Ánh nến trong phòng không biết đã tắt từ lúc nào.

Căn phòng được bao phủ bởi ánh trăng lạnh lẽo, vắng vẻ trải đầy đất.
Một tay chàng đỡ trán, mệt mỏi xoa xoa mi tâm chua xót, nghiêng đầu nhìn Hoa Dương đang ngủ say bên cạnh.
Trong mộng cảnh, chàng thực sự không thấy rõ diện mạo của người đó.
Nhưng đôi mắt màu hổ phách kia...
Điều đó có khả năng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận