Loạn Thần


Ngọc câu trên giường phát ra tiếng 'lạch cạch' lúc va chạm vào nhau, chàng nghe mà thấy tâm viên ý mãn, chỉ muốn thanh âm này càng lúc càng lớn.
Vì vậy, chàng căng chặt thắt lưng, mạnh mẽ hướng về phía giữa hai chân của Hoa Dương mà đẩy hông.
“Hức…”
Người dưới thân khẽ kêu một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại tựa một phiến lông hồng, khẽ quét qua đầu quả tim, có hơi ngứa.
Cố Hạnh Chi muốn nghe giọng nàng thêm lần nữa.
Nghĩ đến đây, động tác dưới thân càng ngày càng mãnh liệt.
Hoa Dương sớm đã bị chàng trêu chọc cho mềm nhũn cả thân thể.

Ngay khi Cố Hạnh Chi di chuyển nhanh hơn, nàng có chút chịu không nổi.
Tuy rằng nàng đã thấy qua nhiều đợt tinh phong huyết vũ, nhưng cùng người khác làm chuyện như vậy, rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên.

Thân thể vừa mới được khai phá vẫn còn sót lại sự đau nhức và tê mỏi âm ỉ, côn thịt của Cố Hạnh Chi lại không hoàn toàn khớp với kích thước của nàng.
Vừa nãy mới chỉ chen vào một cái đầu khấc mà nàng đã cảm thấy miệng tiểu huyệt của mình căng chặt, cứ như bị xé nứt ra một vết nhỏ vậy.
Cũng may là Cố Hạnh Chi đủ dịu dàng săn sóc và kiên nhẫn mới không để nàng phải chịu quá nhiều khổ sở.
Hiện giờ dương vật của Cố Hạnh Chi chôn trong cơ thể nàng càng lúc càng trướng, rút ra rồi còn đâm vào càng sâu thêm.


Có mấy lần côn thịt thậm chí còn đâm đến tử cung của nàng, nàng mơ hồ có cảm giác bụng nhỏ bị chèn ép.
Nhưng theo động tác ngày càng mãnh liệt của Cố Hạnh Chi, khoái cảm cũng ngày một tăng lên.

.
Khi chàng cắm vào, những nếp thịt mềm mại của nàng cũng được đưa vào theo, kéo theo âm vật sung huyết ở phía trước.

Tiểu hoa châu bại lộ ra, bị không khí lạnh lẽo kích động, cả người nàng chợt run lên.
Mà cự vật của Cố Hạnh Chi cũng sẽ cọ đến nơi này, vừa chạm vào, nàng đã kìm lòng không được muốn kêu ra thành tiếng.

Nhưng nàng lại không thể, chỉ đành gắt gao cắn môi, nhịn đến khổ cực.
Tiểu bạch kiểm kia hình như rất thích nhìn biểu tình này của nàng, khóe miệng chàng nhếch lên một nụ cười nhạt, nhưng dưới thân lại đâm rút ngày càng tàn nhẫn hơn.
“Ừm…” Chiếc giường cũng bắt đầu rung lắc.
Tần suất ra vào nơi giữa hai chân càng ngày càng nhanh, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng nước và tiếng vang nhẹ.

Hoa Dương nghe được, tim đập loạn lên.
Nàng bỗng nhiên rất muốn nhìn xem nơi hai người giao hợp, trong nháy mắt cúi đầu ấy, đôi môi của nàng lại bị Cố Hạnh Chi ngậm lại.
Chàng mạnh mẽ cạy mở cánh môi và răng của nàng, đẩy đầu lưỡi của mình vào trong khoang miệng đàn hương của nàng, cuộc “tấn công” cũng mãnh liệt giống như sự va chạm nơi thân dưới.
Dây dưa, mút mát, Cố Hạnh Chi cứ thế mà “ăn” nàng, buộc nàng phải ngẩng mặt lên mà nhìn mình.
Lúc này Hoa Dương mới phát hiện ra mặt của Cố Hạnh Chi đã đỏ đến tận cổ - tiểu bạch kiểm này là thẹn thùng không muốn để cho nàng nhìn thấy chăng?
Nghi vấn nơi đáy lòng vừa nổi lên, Hoa Dương lập tức muốn minh chứng.
Nàng lặng lẽ vươn tay ra chạm vào nơi giao hợp của hai người, vừa chạm vào côn thịt nóng bỏng cứng rắn của Cố Hạnh Chi, bàn tay của nàng đã bị chàng tóm lấy.
“Hửm?”
Hoa Dương không hiểu rõ chàng muốn làm gì, nhìn chàng dò hỏi.
Trong mắt Cố Hạnh Chi mang theo vài phần ý cười, dịu dàng nói: “Không được đụng lung tung.”
Có vài phần ý tứ răn dạy.
“...” Vì sao lúc tiểu bạch kiểm làm loại chuyện này, cũng là một bộ dáng nghiêm túc đứng đắn đến như vậy...

Người nào đó bất mãn vặn vẹo hông, vừa cử động đã nghe thấy một tiếng hít vào thật sâu trên đỉnh đầu.
Trong lồng ngực Cố Hạnh Chi vang lên vài tiếng cười thầm, “bạch” một tiếng, Hoa Dương bị cái vỗ vào mông của chàng làm cho chấn động đến choáng váng.
Nàng chưa từng nghĩ tới, một người nghiêm túc khắc chế như Cố Hạnh Chi, ở trên giường lại làm ra hành động như vậy.
Mà Cố Hạnh Chi dường như cũng bị hành động bản năng của mình làm cho sửng sốt, một cái vỗ theo bản năng của mình làm cho sửng sốt, sau đó ho khan vài tiếng, đôi bàn tay to dần sờ tới thắt lưng nàng rồi chàng dùng đầu gối tách hai chân Hoa Dương ra, thân thể vững vàng đè xuống người nàng.
Dương vật cứng rắn xâm nhập một cách đột ngột, làm cho cả người Hoa Dương đều bị đẩy lên trên một đoạn, tiếp theo lại bị nhanh chóng rút trở về.
Sau đó là một cú thúc sâu khác, Hoa Dương lập tức đau đến ứa nước mắt.
Lần động thân này, Cố Hạnh Chi không hề có ý muốn chậm lại.
Mấy phen đại khai đại hợp đùa giỡn, quấy đến mức khiến cho Hoa Dương thở dốc liên tục.

Miệng huyệt truyền đến cảm giác căng cứng, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn hết cả ra.
Trên giường, ngọc câu va chạm càng thêm kịch liệt, cùng với tiếng thân thể va chạm và tiếng nước, Hoa Dương bị đâm rút đến khó chịu.

Tiếng ngâm dễ nghe nhẹ nhàng hay sâu lắng đều bị kẹt lại trong cổ họng, nàng cực lực nhẫn nại không để mình phát ra thanh âm.
Nhưng Cố Hạnh Chi đùa bỡn quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Hoa Dương phải hoài nghi rằng đây không phải là sức lực từ vùng thắt lưng mà một quan văn không thông võ nghệ nên có.
Cơ bắp của cánh tay đặt bên cạnh nàng căng chặt, mạch máu hơi phồng lên, thắt lưng cường tráng của chàng vẫn nhanh chóng đưa đẩy như không biết mệt mỏi là gì.
Cự vật dưới háng hóa thành lưỡi thịt, hết lần này đến lần khác đâm mạnh đến tận cùng.

Nghiền nát từng nếp gấp trong dũng đạo chật hẹp của nàng, ngay cả miệng niệu đạo và hậu huyệt đều có cảm giác như bị chèn ép.
“Ư…” Lại là một tiếng hừ nhẹ suýt nữa đã tràn ra khỏi cổ họng.
Hoa Dương càng ngày càng nóng, nàng cảm thấy choáng váng, cả người giống như bị thiêu đốt từ dưới thân trở lên.

Chiếc giường cũng rung lắc theo từng nhịp đâm vào rút ra của Cố Hạnh Chi, âm hộ đã có chút cảm giác nóng rát, những nếp gấp nhỏ mềm mại trong kẽ thịt lần lượt bị cố ý vô tình trêu chọc, sớm đã đau tê dại.
Nam nhân nặng nề thở dốc, trầm giọng gầm lên khàn khàn như dã thú.
Đường cong cơ bắp đẹp đẽ của nam nhân căng lên, lộ ra độ mượt mà nhưng lại lạnh thấu xương, toát ra vẻ công kích mê người.
Giọng nói ẩn nhẫn của Cố Hạnh Chi lướt qua bên tai nàng, hơi thở nóng rực mang theo hương vị ấm áp của gỗ mộc trên người chàng, bán đứng sự say đắm của chàng lúc này.
Nàng vừa sảng khoái vừa khó chịu, khoái cảm đến từng đợt, có một khoảnh khắc thậm chí nàng còn cảm thấy mình sắp bị làm đến nghẹt thở mà chết.
Lần đầu tiên nàng có cảm giác khủng hoảng khó có thể diễn tả được thành lời.
Tiếng hít thở, tiếng thân thể va chạm, khung giường lắc lư, ngọc câu vang lên, chằng chịt dày đặc kết thành một mảnh.
Nàng có thể cảm nhận được khí thế hừng hực và sự hưng phấn của Cố Hạnh Chi khi ở trong cơ thể của nàng, càng ngày càng mãnh liệt và mất khống chế.
Cọ sát, đâm thúc, đẩy vào, rút ra.
Dâm thủy trong huyệt bị ép ra, làm cho chỗ giao hợp của hai người biến thành một mảnh lầy lội, một ít dâm thủy còn men theo khe mông, nhỏ giọt rơi xuống nệm trải giường, làm cho nệm trải giường dưới thân nàng ướt đẫm một mảnh.
Quá nhanh, quá nặng...
Cố Hạnh Chi thực sự quá to và dài, chàng lại làm không biết mệt mỏi.
Hoa Dương nhịn không được muốn rên rỉ, âm thanh trầm lặng vụn vỡ kia tích tụ nơi cổ họng, giống như con chim hoàng yến không tài nào nhốt lại được, giây tiếp theo sẽ phá lồng lao ra ngoài.
Trong một vùng binh hoang mã loạn, Hoa Dương đã sắp đến cực hạn, giơ tay lên, ở trên bờ vai ướt đẫm mồ hôi của Cố Hạnh Chi, run rẩy cào ra thành vệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận