Từ sau khi rời phòng bệnh của Lee Junsu, tâm trạng của Jungkook thực sự luôn không tốt.
2
Nhưng chỉ không tốt được một lúc, sau lại bị Taehyung làm cho phì buồn cười.
5
"Thiệt anh rất là hối hận vì nghe bạn luôn đó, tự nhiên bạn xúi anh ra xe đợi chi xong bạn vô trong đó bạn bị người ta làm cho khó chịu."
Jungkook cười khổ:
"Em thấy dạo này anh cứ sao ý."
"Sao là sao?" Taehyung vừa lái xe vừa nhướng mày.
"Cứ như nguyên bản cái nết của em hồi trước sang ý." Jungkook cười cười nói.
2
Ý là chê anh nói nhiều đấy.
Mà cũng đúng đúng, bởi vì ngày trước Taehyung không nói nhiều như vậy, cũng không tinh ranh như bây giờ.
Biết ý tứ đang cà khịa mình, Taehyung bĩu môi.
"Em đừng có mà đánh trống lảng. Từ mai em ở đâu anh ở đó. Anh phải kịp thời can thiệp tâm trạng của em, tránh cho phiền lo bủa vây."
"Rồi rồi, em biết rồi mà."
Cuối cùng cũng thoát khỏi tra hỏi, Jungkook nhìn về phía trước, một bên đường là bãi biển xanh ngát.
Người khác thấy biển thì sẽ mở cửa sổ xe ló đầu hóng gió, còn Jungkook thấy biển lại thu lu người lên ghế. Không còn cách nào khác, cậu sợ nước mà đã là biển thì không thiếu nước.
Jungkook muốn chất vấn sự vô tâm của người yêu, đến cả người yêu ghét thì cũng không nhớ. Nhưng chưa mở miệng, Taehyung đã xen lời.
"Bạn bình tĩnh đã, anh muốn đưa bạn đến một nơi mà phải đi qua con đường này mới tới lận. Bạn hết sức bình tĩnh nén lại sợ hãi, lát nữa đến nơi rồi trút lên người anh."
5
Taehyung còn tháo kính râm của mình xuống, đưa cho Jungkook. Nhận được lời thú nhận cùng cái kính râm, lời chất vấn trong đầu cậu mất sạch.
"Anh làm em tưởng..."
"Tưởng gì? Tưởng anh đem em quăng xuống biển à?"
4
Jungkook nhếch mép. Cậu dạy cũng giỏi thật, bây giờ 'học trò' của cậu đến cậu cũng dám ghẹo đây này.
"Không, em tưởng anh muốn trải nghiệm tắm biển xong mất luôn người yêu."
Jungkook dứt lời, Taehyung không dám hé môi.
4
Một lời nhưng quá nhiều thâm ý, anh không dám trả lời, lỡ trả lời sai thì người thiệt là mình.
Vẫn là 'thầy' cao tay hơn.
[...]
Xe đi được một lúc thì dừng trước một trung tâm lớn giống cô nhi viện. Tên bảng hiệu trước cửa mới chính là điều bất ngờ với Jungkook.
"Taekook"
1
Jungkook che miệng đang toang ngoác vì bất ngờ: "Sao anh tìm được nơi này vậy? Là tên của chúng ta ghép lại thật sao?"
"Đúng vậy." Taehyung gật đầu, lặng lẽ vừa quan sát biểu cảm của em, vừa mỉm cười.
"Nơi này mới xây sao, nhìn sơn vẫn mới lắm."
1
"Phải."
Jungkook đi trước, anh xỏ tay vào túi áo đi phía sau. Khoảnh khắc đưa cho người ta cảm giác vừa bình yên lại ấm áp.
"Em muốn vào trong. Chúng ta có vào được không nhỉ?"
Taehyung nhướng mày, anh từ từ vươn tay nhéo lấy một bên má của người yêu.
"Sao lại không được. Nó là của em mà."
"???" Gương mặt Jungkook không thể ngơ ngác hơn. Là sao?
2
Biểu cảm ấy làm Taehyung cười khúc khích, anh đặt hai tay lên vai cậu, quay người cậu về phía cô nhi viện Taekook, chầm chậm cúi đầu ghé vào tai cậu:
"Đây là dự án đầu tiên của quỹ Kookie's love... Thích không?"
Kookie's love ? Là quỹ từ thiện mà Taehyung thành lập sau khi Jungkook nói ưa thích việc làm từ thiện, giúp đỡ trẻ em mà.
Sống mũi Jungkook cay cay, muốn khóc quá đii.
"Em chỉ tùy ý nói một câu vậy thôi mà. Xây dựng quỹ từ thiện là phải bỏ ra rất nhiều. Nơi này lớn như vậy, tốn không ít tiền hả?" Cậu vừa nói vừa sà vào lòng anh.
Cậu yêu anh chết mất thôi.
Taehyung mát lòng, xoa xoa cái đầu nhỏ đang cạ cạ vào lồng ngực mình, nhỏ giọng dỗ dành.
"Anh tiếp nối lý tưởng cao đẹp của cậu bạn nhà anh. Khen thưởng cho anh đi."
Jungkook đang rưng rưng nước mắt bỗng phì cười vỗ nhẹ vào ngực anh.
"Ở đây không có giấy khen."
Taehyung tặc lưỡi, vẫn rất quang minh chính đại mà vòi vĩnh chiếm tiện nghi cậu.
"Anh sống không vì vật chất, giấy khen không quan trọng, không cần cũng được. Em tặng hiện THÂN cho anh là được."
Mặt Jungkook ửng lên, chữ "thân" nhấn mạnh thật mạnh kia không muốn hiểu cũng phải hiểu.
"Anh này..." Jungkook chưa nói hết, đột nhiên Taehyung đẩy cậu ra.
Anh đột nhiên quỳ xuống, trên tay không biết lúc nào đã cầm một hộp nhẫn màu trắng.
"Jungkook, cho anh được phép danh chính ngôn thuận... làm chồng em nhé?"
1
Vẫn như lần trước, Jungkook bình tĩnh, còn Taehyung thì đổ mồ hôi hột. Nhưng lần này Jungkook chẳng ngập ngừng, lại còn thả miếng cố ý làm khó anh.
"Cho em 3 lý do thực sự thuyết phục em đồng ý đi."
Taehyung mím môi, hít thở thật sâu, ánh mắt si mê nhìn Jungkook mà bày tỏ.
"Em là mối tình đầu của anh. Nhân cách của em, con người của em thực sự quá tốt. Nếu như không phải em, anh nghĩ rằng mình sẽ không thể ấn tượng với một ai nữa."
Jungkook sướng muốn cười ha há rồi, nhưng vẫn cố kiềm lại: "Coi như lý do thứ nhất, qua ải!"
Taehyung dường như thả lỏng hơn.
"Anh không dám đảm bảo mọi lúc mọi nơi đều có thể che chở cho em. Nhưng em hãy cứ yên tâm, ở cạnh anh bao nhiêu đe doạ cũng sẽ không với tới được em. Anh sẽ xử lý hết. "
2
Jungkook mím môi, điều này không thể phủ nhận. Cậu mà nói cho Taehyung biết chuyện cậu sang London cũng một phần vì Namjoon nhờ vả, chắc anh cũng sẽ tìm anh trai của mình mà tính sổ rõ ràng mất.
"Thông qua!"
"Anh sẽ cố gắng yêu thương em nhiều hơn. Xin hãy gả cho anh."
Lần này là vừa khụyu một gối vừa cúi đầu. Hành động này không chỉ là phục tùng mà còn là kính trọng.
Cảm xúc của Jungkook lúc này có thể được miêu tả trọn vẹn bằng hai chữ: hạnh phúc.
2
Cậu lao vào lòng anh, làm anh bất ngờ bất ngửa ra sau, suýt chút thì ngã xuống đất.
Mặc dù cậu chưa nói đồng ý, nhưng hành động của cậu không khác xa chữ đồng ý là bao nhiêu.
Thế là Kim Taehyung thành công nhận được sự phó thác của Jungkook.
Cũng phải thôi, anh là người rất đáng để giao phó cả đời. Chỉ nhìn vào cách cầu hôn. Không phải là "làm chồng nhỏ của anh nhé!" Mà là "cho anh làm chồng em được không?" Từng câu từng chữ đều là ưu tiên cảm xúc của cậu, đều là hỏi ý, là trân trọng hết mực ...
6
~ cut ~
Cũm chăm nhưng mà đăng giờ linh.
3
Xin vía được nhiều cmt đi ạ :)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...