Lỡ Một Kiếp Sầu Bù Một Kiếp Thương

"Tin tình báo, ba ngày sau sẽ thực hiện giao dịch, Lee Junsu khả năng sẽ tìm đến cậu nhanh thôi." Jin rút một điếu thuốc, bật lửa đốt lên.
8

Jungkook dường như không quan tâm lắm, cậu bĩu môi đánh giá Jin.

"Tôi cũng không phải đặc công, cũng chẳng phải cảnh sát, cậu nói ba cái này với tôi làm gì?"

Jin hắng giọng: "Cậu là người trực tiếp liên quan đến giao dịch mà, sao lại..."

"Phiền ghê ta, nói lại với anh Namjoon tôi không đưa tiền cho mẹ luôn có được không?" Jungkook chợt thấy nề hà, cậu định 'đem con bỏ chợ'.
1

"Không được, nhờ bao nhiêu mối mới chèn ép được tội phạm đến đường này, cậu chỉ cần giúp chúng tôi lùa người ta vào hẻm thôi, những chuyện khác không cần quan tâm đâu." Jin chắc nịch khẳng định.

Jungkook giúp Namjoon bao nhiêu lần, nhưng chỉ toàn là những nhiệm vụ không nặng, chỉ giống như vai quần chúng dùng danh nghĩa nói vài câu hoặc chuyển một số tiền. Lần này lại được nhờ vả việc lớn như vậy, Jungkook cũng từng định không nhận, nhưng Namjoon nhất quyết không phải cậu thì không được, khiến Jungkook đành bất đắc dĩ đồng ý.

Thấy gương mặt có phần ngô nghê của Jungkook, Jin mím môi, trong lòng hiện lên chút sầu não.

Rõ ràng là gương mặt này, là tính cách này, giống như khuôn đúc, ấy vậy mà không phải người đó.

Người hoạt động ngầm dưới trướng quân đội, có ai mà chưa từng nghe chiến công của ngài thiếu tướng ấy. Hi sinh của ngài, cống hiến của ngài ấy quá lớn. Lớn đến nỗi nó trở thành một tấm gương cho người người trong quân đội phải noi theo.

Chỉ tiếc một điều người thiếu tướng ấy hi sinh tính mạng, cũng hi sinh cả danh phận của con trai mình. Đứa con trai mà ông ấy chưa từng thấy mặt, lại được ông ấy gửi gắm hết thảy lòng tin rằng nó sẽ là chìa khóa giúp ông phá được vụ án cuối cùng của cuộc đời.
2

[...]

Không ngoài dự đoán, Lee Junsu quả nhiên liên lạc với Jungkook trong tình cảnh vô cùng đáng thương.


"Con ơi, mẹ bị tai nạn rồi, con mau đến..."

Dù không biết mình có phước phần gì lại được các đồng chí quân đội tin tưởng như vậy, nhưng khi được đưa hồ sơ, Jungkook vẫn cố gắng nghiên cứu và nắm bắt mọi thứ.

Đứng trước cửa phòng bệnh, Jungkook lại ngập ngừng không chịu mở cửa.

Taehyung cũng đi cùng, anh dịu dàng nắm hai vai cậu, khẽ nói:

"Không sao, em không muốn thì chúng ta quay về."

Jungkook thở dài:

"Không phải là không muốn, chỉ là có chút chưa tiếp nhận được người mình luôn gọi là mẹ lại... lợi dụng mình như thế."
4

Nói rồi lại cúi gằm mặt. Một người với tâm hồn hướng ngoại, với suy nghĩ luôn hướng đến tự do lại phát hiện mình bị lợi dụng, không những rất khó chịu mà còn cực kì tức giận trong lòng.

Taehyung cũng hiểu cảm giác của Jungkook lúc này. Dù gì anh cũng ở bên cậu được một khoảng thời gian, trở thành người mà cậu có thể thoải mái dựa dẫm cơ mà.

"Vào nhé?" Taehyung cầm tay nắm cửa, nghiêng đầu hỏi ý.

Jungkook phồng má hồi phục tâm trạng rồi gật đầu. Taehyung chuẩn bị vặn tay nắm cửa, đột nhiên lại bị Jungkook giữ lại, anh nghiêng đầu thắc mắc.

"Sao vậy?"

Jungkook kéo tay anh khỏi tay nắm cửa.

"Ra xe đợi em, đừng vào trong."

"Tại sao?"

"Có anh em không diễn nổi, chỉ thật lòng được thôi." Nụ cười tỏa nắng rạng rỡ hiện lên gương mặt đẹp trai của Jungkook khiến lòng Taehyung mềm ra.
1

Lúc này anh nghe nhất là Jungkook đấy!

Jungkook bảo anh lánh mặt đi chờ cậu, được, anh sẽ ra chỗ khác đợi.

Cánh cửa mở ra, Jungkook thấy mẹ mình đang ngồi co ro ở góc tường, vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt liền ửng đỏ lên.

"Jungkook, là con sao?"
1

Jungkook cứ đứng yên tại chỗ, biểu cảm khiến người ta không rõ cậu đang buồn hay đang giận. Cậu hít một hơi sâu, kìm nén khó chịu phức tạp trong lòng, đi đến chỗ Lee Junsu.

Bà ta vừa thấy cậu liền lộ ra vẻ hoảng loạn, níu lấy cậu van nài.

"Con ơi, con giúp mẹ với, mấy tên đó... Mấy tên đó bỗng dưng lao ra, chúng đông lắm..."


Bà ta cứ lải nhải, Jungkook nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt không rõ tâm trạng.

Thế nhưng trong lòng Jungkook thực sự là đang giễu cợt người đối diện. Từ trước đến giờ, bà ta chủ động gần gũi với Jungkook là chuyện hiếm có, có nhẹ giọng với cậu một chút thì cũng là đẩy khéo cậu ra xa. Lần này lại sướt mướt như vậy... đều là diễn kịch cả!
3

Không sao! Jungkook hầu bà ta tới cùng!

Cậu đỡ Lee Junsu dậy, trên môi hé ra một nụ cười, cậu gạt nhẹ những giọt nước mắt trên mặt bà ta, vén tóc bà ta gọn gàng lại, đỡ bà ta ngồi xuống ghế.

"Mẹ thế này là bị làm sao?"

Nghe giọng nói lạnh lùng khác thường của Jungkook, Lee Junsu đột nhiên cảm thấy cậu đã biết gì đó, liền hỏi dò.

"Con sao lại nói chuyện với mẹ như vậy? Chẳng lẽ ghét bỏ mẹ?"

Bà túm điểm yếu của Jungkook mà đánh vào. Từ trước đến nay Jungkook rất mong được gần gũi với bà, vì vậy bà mà bảo cậu ghét bà, chắc chắn cậu sẽ nhảy ngược lên ngay.
2

Nhưng Lee Junsu nhầm. Jeon Jungkook là người phấn đấu từ hai bàn tay trắng đi lên, vài ba cái thăm dò ẩn ý này cậu chẳng lẽ không nhận ra.

"Con có người yêu rồi mà mẹ còn hứa hẹn với Harry, con không nên giận à?"

Lời này đi kèm với thái độ có chút xéo sắc liền đánh tan nghi ngờ của Junsu. Bà ta cười hề hề làm như mình không có lỗi.

"Thì mẹ cũng không có thời gian tìm hiểu được người hiện tại của con. Harry vốn là chỗ quen biết, hiểu tính hiểu nết... Ừ thì người lớn tuổi ai mà không mong con mình có bến đỗ. Ừ ừ lỗi mẹ lỗi của mẹ."
1

Bàn một hồi chuyện ngoài lề, cuối cùng Lee Junsu không nhịn được nữa, đi vào trọng điểm.

"Jungkook à, mẹ có chuyện muốn nhờ vả, không biết có nên nói hay không?"
6

Bên ngoài cậu chẳng biểu lộ gì, nhưng bên trong lại khẽ chề môi. Đã nói đến vậy rồi chẳng lẽ tôi lại bảo bà im luôn cho rồi.

Thế nhưng nét mặt lại vô cùng niềm nở.


"Mẹ nói đi ạ, có gì con sẽ cố giúp."

Lee Junsu khẽ lia mắt, thấy thái độ Jungkook cũng coi như nhu hoà, bà bắt đầu bịa ra chuyện kinh thiên động địa.

"Một người bạn của mẹ bị bắt mất con ở đây, bọn tống tiền đòi một người có mặt mũi đến chuộc, nhưng chẳng may hôm nay mẹ vừa bị tai nạn, vừa bị cướp... Chẳng hay hôm đó con có thể mang tiền đến chuộc đứa bé về giúp mẹ."
7

"Được."

Jungkook kết thúc cuộc trò chuyện thật nhanh để rời khỏi nơi đó. Nếu không cậu sẽ không nhịn được mà lật tẩy bà ta mất thôi.

Đã biết câu chuyện là giả, nhưng trái tim của Jungkook không khỏi cảm thấy đắng cay. Người mẹ khác thì ngại chuyện bao đồng, lo con mình dấn thân vào nguy hiểm. Còn bà ta không những lừa cậu, mà trong tâm tưởng của bà ấy, Jungkook có an toàn hay không không quan trọng! Quan trọng là con người bạn không tồn tại kia của bà ta.
2

Jungkook không nhịn nổi, đấm mạnh vào tường, răng nghiến đến nổi gân xanh ở cổ. Không còn thấy được sự kiềm nén ở cậu nữa, chỉ thấy sự uất hận, sự ấm ức cực độ...





~ cut ~

Chuyện các bà khum cmt gì làm toi buồn :(((
5

Nhưng chuyện em pé bạo tung chảoo làm tui xịt máu mũi :)))
7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận