Liều Thuốc Tình Yêu

Thông tin cá nhân:

~ Tên: Dương Hàn Thiên -Thạc sĩ

~ Tuổi: 21

~ Chức vụ: Bác sĩ khoa ngoại thần kinh

Cô cười, cô không biết làm sao hắn có thể làm bác sĩ ở cái tuổi ấy. Nhưng suốt mấy ngày qua, cô đã bị một oắt con kém mình 2 tuổi nói chống không, khoác vai rồi còn xưng hô là bạn bè.


Cô ngồi trên chiếc ghế da êm ái, vừa cười vừa nghĩ những chiêu võ để dạy dỗ thằng em ngoan ngoãn kia.

Nghũ đi nghĩ lại cô cũng không thể tưởng tượng được. Một người thông minh và biết mình thông minh lại có thể dễ dàng bị lừa bởi một tên oắt con vắt mũi không biết đã sạch chưa.

Nhưng bị lừa cũng dễ hiểu thôi. Nhìn bề ngoài Thiên khá chững chạc, tính cách tuy còn một chút gì đó trẻ con nhưng cũng thừa phong lưu. Ngoauf hình lại nam tính ưa nhìn nên bất kì người con gái nào nhìn vào cũng thấy rất đáng tin cậy.

Vẫn đang ngồi suy nghĩ cẩn vơ, Minh Chi không để ý là Thiên đã đứng ngay cạnh cô từ lúc nào

- Đến lâu chưa? Xin lỗi tôi hơi bận. Tối nay chúng ta đi ăn nhé! Haizz, mệt thật đấy!Ơ, cô mang bánh đến cho tôi đấy à, chà! Đang đói.

Thiên ngồi đối diện cô, cầm chiếc bánh, ăn hai miếng mới nhận ra Minh Chi đang nhìn mình chằm chằm.


- Sao...sao vậy?- Vừa chớp mắt, Thiên vừa hỏi.

- Thằng em cũng hư quá rồi đấy.- Giật chiếc bánh của Thiên cắn một miếng, ném thẳng vào thùng rác. Cô tiếp đến, dần dần đè ngang cổ Thiên xuống khiến anh suýt ngã. Định đấm một phát vào hông.

Chợt cửa bật mở. Hàn Phong bước vào, khựng lại:

- Hai người làm cái trò gì vậy?- Nói rồi anh quay bước bỏ đi.

Cô chưa kịp phản ứng thì Thiên đã bật dậy, chạy theo Hàn Phong:

- Không, anh ơi! Không phải như anh nghĩ đâu.

Minh Chi ngồi dậy chỉnh lại quần áo.

- Làm trò gì chứ? Đương nhiên là muốn uýnh tên cẩu tặc kia. Mà tên ngốc đấy sao phải chạy theo chứ? Là tiểu công tiểu thụ sao? ha ha!

***

Hôm nay Minh Chi phải trực ca. Vì Thiên ở một mình nên cũng chẳng thèm về nhà mà ở lại trực cùng cô.

- Bà chị, liệu ở đây có ma không? Nghe nói đêm ở bệnh viện thường có những oan hồn đi qua lại... Nhưng bà chị cứ yên tâm, có em ở đây thì không phải lo.


Thiên vừa dứt lời thì hộp bút tên bàn rơi xuống đất, tiếng động khiến Thiên giật mình sợ hãi, chạy đến ôm tay Minh Chi.Cô cười chảy cả nước mắt.

Lấy lại phong độ, Thiên đứng thẳng, bẻ lại cổ áo:

- Bà chị già của tôi! Người làm em đây chỉ giả vờ sợ cho bà chị vui thôi..haha...không sợ gì sất!

Minh Chi lấy hai tay lau nước mắt:

- Phải phải...Thiên nhà chúng ta đâu có sợ gì đâu!

Nói dứt lời, cô cười lớn.

"Cạnh cạnh...két"

Cửa phòng có dấu hiệu bị mở. Chiếc khóa cửa cũ kĩ đã bị gỉ bỗng trở thành một thứ đáng sợ trong buổi đêm tĩnh lặng khiến người ta rợn tóc gáy. Khỏi nói thì cũng biết được phản ứng của Thiên. Anh sợ đến nỗi nấp sau lưng cô. Dù có chút lo lắng nhưng một nữ anh hùng như cô thì sợ gì chứ. Minh Chi hiên ngang bước thẳng đến cửa. Chuẩn bị tư thế đá. không sợ ma, không sợ người, cô tự thấy mình sinh ra ở thời đất nước hòa bình thật là lãng phí. Nếu không tên tuổi Nữ anh hùng Phn Minh Chi đã có trong sử sách rồi.

Cửa vừa mở ra cũng là lúc chân cô lao tới nhưng đã kịp thu lại và kính cẩn cúi đầu:

- Trưởng khoa!

Cô ngạc nhiên khi thấy Hàn Phong đứng ngoài cửa. Mắt buồn xa xăm trân trân nhìn vào.

Điều đáng ngạc nhiên là đã là nửa đêm, tại sao một vị trưởng khoa không có ca trực là ở đây. Có lẽ là làm việc chăm chỉ sao! Tăng ca sao!

Nhưng dù hắn có thế nào thì cũng sẽ không mang đến cho cô một chút thiện cảm nào cả.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui