Ánh trăng lượn lờ, thản nhiên chiếu sáng.
Gió đêm mang theo vài phần cảm giác mát, thổi qua khung cửa sổ vào phòng, tạo nên một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Ta rướn người đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, lại thấy Hạ Nguyệt Tiêu một thân hắc y đứng ở cách đó không xa, đang nhìn về phía khuê
phòng của ta.
Tầm mắt chạm vào nhau, hắn liền tiến lên đi về phía ta.
“Nhị ca.” Rơi vào đường cùng, ta chỉ có nhẹ giọng chào.
Hắn không có lên tiếng trả lời, lại thẳng tắp nhìn ta nói: “Nha đầu, muội đang đợi hắn sao?”
Chờ?
Nghe vậy, ta mới đột nhiên tỉnh ngộ, chính mình thế nhưng đang đợi Cơ Lưu Tiêu.
Nghĩ thế trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ phiền muộn, yêu
nghiệt chết tiệt, rõ ràng nói buổi tối sẽ tới đón ta, chính là giờ phút
này nhưng lại không có một chút tin tức.
“Không có, muội chỉ đang ngắm trăng thôi.” Ta tất nhiên là sẽ không thừa nhận.
Hạ Nguyệt Tiêu khóe môi nhếch lên, tựa hồ là muốn cười, lại không biết cười như thế nào .
“Còn nhị ca?” Ta vẫn như cũ ngắm ánh trăng, không nhìn vào mâu trung của hắn hỏi : “Nhị ca có việc sao?”
Hạ Nguyệt Tiêu thật lâu không có nói gì, thời điểm ta quay người
nhìn lại, hắn nhưng vẫn đang nhìn ta, cái loại ánh mắt này làm cho người ta thực không thoải mái.
“Nhị ca…” Ta lại một lần nữa kêu.
Mà hắn lại bất ngờ ở lúc ta không kịp phòng bị, cầm tay của ta, ta
còn chưa tới kịp có phản ứng gì, ống tay áo đã bị hắn kéo lên cao.
Một khắc kia, trong ánh mắt hắn xẹt qua nghi hoặc, xẹt qua phẫn nộ, cuối cùng tựa như dao sắc bén thẳng tắp bắn về phía ta.
“Ngươi là ai?” Một tiếng hỏi cơ hồ ở trong khoảnh khắc lúc đó đánh trúng tâm của ta, nặng nề rơi xuống.
Quả nhiên một phen nói trong phòng ăn kia vẫn là lòi ra sơ hở, trách không được ánh mắt của Hạ Nguyệt Tiêu quái dị như thế.
Ngay sau đó, ta lại đột nhiên thu hồi bối rối, xinh đẹp cười nói:
“Nhị ca, huynh thật thích hay nói giỡn, muội đương nhiên là Tiểu Nhiễm.”
“Ngươi không phải.” Hạ Nguyệt Tiêu chắc chắc nói: “Tiểu Nhiễm trên
cánh tay có một cái bớt hình cành hoa anh đào, ngươi không có.”
Điểm này ta thật chưa bao giờ nghĩ tới.
Nếu đã bị phát hiện, ta cũng không nghĩ muốn che dấu, sâu kín cười
nói: “Ta không phải thì sẽ như thế nào? Ngươi cho là người khác sẽ tin
sao? Sẽ tin một người thích chính muội muội của mình sao?”
Lời vừa nói ra, Hạ Nguyệt Tiêu đột nhiên lui lại mấy bước, không thể tin hỏi: “Ngươi như thế nào lại biết?”
Xem ra là ta thật sự đoán đúng rồi.
Hạ Nguyệt Tiêu ánh mắt nhìn ta quá mức quái dị, mà ánh mắt nhìn Cơ Lưu Tiêu lại mang theo vài phần địch ý không hiểu nổi.
Ta không biết hắn vì sao đột nhiên nhìn ra ta giả mạo, nhưng là phía trước kia, trong ánh mắt của hắn thật sự có một loại gần như mê luyến
nhìn ta.
Ta vốn thật không ngờ đến điểm này, chính là Hạ Nguyệt Tiêu quá mức kích động.
“Bởi vì ta chính là Tiểu Nhiễm a~.” Ta cười đến chân thành mà đơn
thuần, một đôi con ngươi vô tội thẳng tắp ngóng nhìn khuôn mặt thoáng có chút tái nhợt kia của hắn.
“Ngươi không phải Tiểu Nhiễm. Ta cũng hy vọng ngươi đúng là Tiểu
Nhiễm, nhưng là ngươi không phải.” Hắn thì thào tự nói “Tiểu Nhiễm sẽ
không như thế đối với ta, ta nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy nàng không
có khả năng tha thứ cho ta. Ngay từ đầu ta là bị vui sướng làm cho
choáng váng đầu óc, mới có thể để cho ngươi lừa dối.” Nói xong lời cuối
cùng, thanh âm gần như nỉ non kia lại đột nhiên bén nhọn, tựa hồ muốn
đâm thủng ta.
Ta không biết Hạ Nguyệt Nhiễm cùng Hạ Nguyệt Tiêu trong lúc đó rốt
cuộc phát sinh qua cái gì, nhưng là ta biết ta tuyệt đối không thể để
cho hắn làm hỏng kế hoạch của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...