Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

“Thật sự ngươi đối với muội muội của mình đã làm cái gì quá phận sao?” Ta cố ý hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Hạ Nguyệt Tiêu kiên quyết phủ nhận, kịch liệt như vậy, nào còn dáng vẻ lạnh lùng nữa.
Thì ra một khi gặp gỡ người mình thích, ngay cả núi băng cũng tan chảy.
“Hạ Nguyệt Nhiễm kia vì sao phải trách ngươi?” Ta thừa dịp tinh thần hắn hỗn loạn, nhẹ nhàng mà dụ dỗ.
Không có biện pháp, con người ai cũng hiếu kỳ, huống chi là ta, mà
cũng bởi có thể lừa ra gì đó để ứng phó tình huống đột ngột tiếp theo.
“Có một lần, ta thật sự không phải cố ý đánh nàng. Ta cũng không
phải cố ý đối với nàng nói lời lạnh nhạt, chính là ta sợ càng tiếp cận,
chính mình sẽ càng ngày càng không thể khống chế.” Hạ Nguyệt Tiêu nhẹ
giọng nói lời vô nghĩa, không có phát hiện ý định dụ dỗ của ta.
Thì ra là như thế này sao?
Bởi vì đối với muội muội của mình nảy sinh tình cảm cấm kị, mà chỉ
có thể dùng lạnh lùng để che dấu, mà cái lần kia mà hắn nói nhất định là đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, vì nội tâm áy náy cùng đau xót
nên hắn mới rời nhà mà đi, vài năm cũng không dám trở về sao?
Ta mỉm cười đến sáng lạn, Hạ Nguyệt Tiêu lại đột nhiên thu hồi lý

trí, nhìn ta sắc bén hỏi: “Tiểu Nhiễm ở nơi nào? Ngươi tốt nhất là nhanh giao ra đây, bằng không ta sẽ lấy mạng ngươi.”
“Tiểu Tiêu Tiêu làm chi mà hung dữ như vậy, người ta sẽ sợ a~.” Ta
xinh đẹp cười, lời nói toàn ý trêu tức, một chút không để ý tới vẻ mặt
người trước mắt càng ngày càng khó coi.
“Giao Tiểu Nhiễm ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Hạ Nguyệt Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngón tay thưởng thức phần tóc đen dài buông thả trước ngực, ta dựa
vào cửa sổ, cười thâm sâu nói: “Tiểu Tiêu Tiêu, ngươi nghĩ rằng ta và
ngươi đều ngu ngốc sao? Đem Hạ Nguyệt Nhiễm giao cho ngươi, ta chẳng
phải chỉ còn đường chết.”
Cười đáp xong, ta lại nghiêm mặt nhìn hắn nói: “Huống chi người nên
cầu là ngươi, đừng quên tính mạng muội muội ngươi yêu nhất đang ở trong
tay ta. Nếu ngươi không muốn nàng hương tiêu ngọc vẫn (chết), thì phải xem biểu hiện của ngươi đã.”
“Không có khả năng.” Hạ Nguyệt Tiêu quả quyết cự tuyệt.
Ta thu lại tươi cười, ra vẻ hung ác nói: “Vậy ngươi chờ nhặt xác Hạ

Nguyệt Nhiễm đi. Huống hồ, ngươi cho là người khác sẽ tin ngươi sao?
Đừng quên, trong mắt người ngoài, ngươi đối với Hạ Nguyệt Nhiễm là thật
không tốt.
Tin tức vừa mới dụ dỗ được, lúc này liền trở thành công dụng khắc chế người ta.
Thấy vẻ mặt hắn tối tăm, ta cười càng nhiều, ngón tay nhẹ nhàng mà
xẹt qua hai má hắn, lớn mật làm càn “Ngươi không có lợi thế gì, cho nên
ngươi chỉ có thể nghe theo ta. Đừng nói với ta, cái bớt cây anh đào có
thể phân biệt, trên thế gian này không có gì là không thể ngụy trang.”
Hắn vươn tay bắt lấy tay ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi giả dạng thành Tiểu Nhiễm là vì cái gì?”
“Vì thất thải kỳ thạch của Đông Hải quốc. Nếu ngươi có thể lấy thất
thải kỳ thạch cho ta, ngươi có thể nhìn thấy Hạ Nguyệt Nhiễm sớm một
chút.” Ta không cần sợ hắn sẽ nói ra sự thật, cho dù có nói, người khác
cũng sẽ không tin hắn.
Một người một khi dính phải độc tình, thì cái gọi là lý trí cuối cùng cũng không thể nào khống chế.
Tựa như ta, mỗi khi đối mặt với Dạ Khuynh Thành, đáy lòng luôn tràn
đầy hạnh phúc ngọt ngào, cảm giác ấy có lẽ là ai cũng không thể thay
thế.
Hạ Nguyệt Tiêu không nói, chính là lạnh băng nhìn ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận