Liếm Mật


Anh nói, "Anh biết em không thích những buổi tiệc như này, sau này chúng ta đừng tới nữa được không."
"Tối nay, chúng ta chỉ đi xem phim điện ảnh mà em thích, không hề có chuyện gì xảy ra hết."
Cô chưa bao giờ nghe Dụ Bạc nói nhiều như vậy, lúc ở cùng một chỗ, bình thường Ngôn Hạ luôn là người nói nhiều, cô thích nói cười thích đùa giỡn, trong khi đó Dụ Bạc luôn lãnh đạm trầm tĩnh.

Anh yêu cô nhiều hơn cô nghĩ.

Có lẽ là ngay tại thời khắc Dụ Bạc nhớ lại cuốn nhật ký kia, liền bắt đầu.

Ngôn Hạ muốn nói cho Dụ Bạc biết, tuy rằng giữa cô và Ngô Gia Trác có cược với nhau trong vòng ba tháng sẽ theo đuổi được anh, nhưng điều kiện để xảy ra trận cá cược này là cô liếc mắt một cái đã thích thiếu niên đang nói chuyện trên đài chủ tịch.

Ngôn Hạ há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói những lời này cho Dụ Bạc biết.

Trực giác còn sót lại nói cho cô biết, không thể nói ra những lời này.

Không thể phá hủy sự bình tĩnh do Dụ Bạc ngụy trang, nếu không, nhất định sẽ phát sinh chuyện không tốt.

Ngôn Hạ do dự đưa tay ôm lấy Dụ Bạc, vỗ nhẹ lên vai anh, giống như đang trấn an động vật nhỏ bị thương.

Tuy rằng anh không phải là một con vật nhỏ mong manh, mà là con rắn giấu đi nọc độc, một con mãnh thú tàn nhẫn.

Ngôn Hạ nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi xem bộ phim điện ảnh được đánh giá cao kia đi, được chứ? ”
Tối đó, Ngôn Hạ chọn xem một bộ phim tình cảm vườn trường.

Trên mạng là các bình luận khen ngợi, nói là mỗi người đều có thể tìm thấy dấu vết thanh xuân của chính mình trong bộ phim này.

Có lẽ Ngôn Hạ đang ở trong thời khắc thanh xuân tốt đẹp nhất của cuộc đời con ngưởi mà mọi người thường nói, cho nên cô không có cảm xúc gì với bộ phim này, thậm chí còn có chút buồn ngủ muốn ngủ.

Biết thế cô nên chọn xem bộ phim hành động nước ngoài kia, ít nhất là những cảnh diễn đánh nhau truy đuổi sẽ kích thích hơn.

Cô tựa đầu vào vai Dụ Bạc, đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu.

Trên màn ảnh rộng trước mặt đang chiếu cảnh bảng đen, bàn học, giáo viên và bạn học, nữ chính dùng bút bi chọc vào lưng nam chính.

Trên lưng áo sơ mi trắng, đều là chấm nhỏ của bút bi.

Ánh sáng phát ra từ màn ảnh chiếu tới bên người, Dụ Bạc ngoảnh mặt lại, ánh sáng trên mặt anh tối dần.


Ngôn Hạ chớp chớp mắt, cơn buồn ngủ vừa xuất hiện bị cô đè xuống.

"Anh mới vừa rồi, có phải vẫn luôn nhìn em không?"
Dụ Bạc không phủ nhận.

Lông mi anh hạ xuống, ngăn cách ánh sáng rực rỡ.

Trong ánh sáng mờ nhạt, anh lộ ra nụ cười dịu dàng: "Anh muốn nhìn thấy em."
Dụ Bạc giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa mặt cô, ngữ điệu lưu luyến, nhẹ nhàng giống nước: "Anh sợ em sẽ biến mất, cho nên, anh phải trông chừng em.


Ôn nhu rõ ràng như vậy, nhưng Ngôn Hạ lại nghe ra hương vị âm u.

Cô nói: "Dụ Bạc, anh có chút không thích hợp."
Dụ Bạc không nói gì, chỉ hôn cô, không giống với nụ hôn bình thường, môi anh lạnh lẽo, cho nên ngay cả nụ hôn cũng lạnh lẽo.

Từ ngày này trở đi, Dụ Bạc luôn không thích hợp bám theo cô như hình với bóng.

Tầm mắt anh bắt đầu dừng lại trên người Ngôn Hạ trong một thời gian dài, chỉ cần cô quay đầu lại, nhất định có thể tìm được một đôi mắt dõi theo mình.

Cô thậm chí không thể rời khỏi tầm nhìn của Dụ Bạc trong khoảng thời gian dài.

Bởi vì Dụ Bạc luôn có thể tìm tới.

Có lần Ngôn Hạ tức giận đến mức quét hết đồ đạc trên bàn xuống đất trước mặt Dụ Bạc, vài tiếng lốp bốp vang lên, cái bình giữ nhiệt màu trắng sữa bắn về trước, lăn đến dưới chân Dụ Bạc.

Anh khom lưng nhặt cái bình giữ nhiệt này lên, đặt lại lên bàn Ngôn Hạ.

Trong ánh mắt anh nhìn về phía Ngôn Hạ chỉ toàn là nghi hoặc, giống như hoàn toàn không biết vì sao cô lại nổi giận.

Bị ánh mắt như vậy của anh nhìn, Ngôn Hạ càng thêm tức giận: "Dụ Bạc anh làm như vậy cảm thấy rất thú vị đúng không?"
"Dứt khoát lắp camera giám sát trên người tôi là được rồi, mỗi ngày xem tôi dậy lúc mấy giờ, khi nào thì ăn cơm, thời gian nào ở cùng một chỗ với ai, toàn bộ ghi lại thành video cho anh xem!"
Đôi mi mảnh, dài và dày của Dụ Bạc run lên, thông qua những lời miêu tả của Ngôn Hạ, trước mắt anh như trải dài một bức tranh hoa mỹ rực rỡ.

Nơi đó vẽ ra cảm xúc khống chế cực hạn, sự mê đắm bệnh hoạn nhất của anh.

- Anh như vậy là không bình thường một chút nào!
Ngôn Hạ trừng mắt nhìn anh, vẻ tức giận trong mắt rõ ràng đến như thế.


Anh thích tất cả cảm xúc Ngôn Hạ, chúng đều sinh động rõ ràng, nhưng anh càng thích sở hữu cảm xúc của cô hơn, đều sinh ra vì anh.

Điều này sẽ làm cho Dụ Bạc có cảm giác mãn nguyện kỳ lạ, giống như toàn bộ thế giới của cô, đều là do anh tạo thành.

Anh hơi nghiêng đầu, chuyên tâm nghe Ngôn Hạ tức giận mắng, trước sau như một, không có một chút dấu hiệu tức giận, đuôi mắt thậm chí còn hơi nhếch lên, tô điểm cho ý cười.

Dụ Bạc chấp nhận toàn bộ lời chỉ trích của Ngôn Hạ, anh nói: "Anh xác thực không bình thường."
"Em sẽ chạy, nên anh muốn thời thời khắc khắc đều phải trông chừng em."
Anh giẫm lên đống hỗn độn trên mặt đất, đi tới trước mặt Ngôn Hạ.

Thiếu niên vẫn tuấn tú như lúc mới gặp, mi mắt như họa, đẹp đẽ như đao.

"Nam Nam, em ngoan ngoãn một chút có được không." Câu nói này, thậm chí mang theo hương vị cầu xin.

Dụ Bạc nâng tay lên, giống như thường ngày, đặt lên gáy cô.

Ngôn Hạ lại hất ra, tiếng đập tay vang lên rất lớn, giòn vang như một cái tát trên mặt.

Chắc hẳn không đến một lát, trên tay cô hoặc là trên tay Dụ Bạc, đều sẽ nổi lên dấu đỏ.

Ngôn Hạ lúc này thu hồi mới cơn giận, miễn cưỡng bìn tĩnh trở lại, chỉ có một đôi mắt, sáng đến mức cơ hồ bên trong có ánh sáng.

"Anh tự ngẫm thật kỹ đi, em hiện tại không muốn nói chuyện với anh chút nào hết."
Cô biết Dụ Bạc vẫn chưa thoát khỏi cảm giác đêm đó, cuộc cá cược kia giống như một lưỡi dao sắc bén, thời thời khắc khắc bức bách anh phải cảnh giác thanh tỉnh.

Lần này Dụ Bạc không ngăn cản cô nữa.

Ngôn Hạ đi tìm Ngô Gia Trác, ý định ban đầu của cô đi tìm Ngô Gia Trác là để cậu trở thành một cái hốc cây, cho cô thổ lộ những tâm sự phiền não kia.

Thế nhưng ngay khi thật sự đứng ở trước mặt cậu, Ngôn Hạ lại không nói lời nào về Dụ Bạc.

Đại khái ngay cả tiềm thức của cô cũng nói cho cô biết, nội tâm cô chung quy không muốn nói cho người khác biết chuyện Dụ Bạc.

Ngay cả khi người này là bạn tốt của cô.

Cho nên cô kéo Ngô Gia Trác đi uống rượu, ở trong một gian quán bar.


Tuy rằng bọn họ là học sinh trung học, còn chưa đến tuổi, nhưng quán bar này là do cậu của bạn bè quen biết mở ra, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề an toàn, đương nhiên cũng có thể uống rượu.

Mặc dù độ của những loại rượu này là rất thấp, có thể được gọi là rượu trái cây.

Ngôn Hạ buồn bực không lên tiếng uống hai ba chén.

Mặt cô sau khi uống rượu vào, mặc dù độ rượu thấp, nhưng uống hai ba chén, đuôi mắt đã phiêu hồng, giống như một đám mây đỏ mờ ảo ở khóe mắt cô.

Rốt cuộc Ngô Gia Trác nhìn không nổi, anh lấy ly trong tay Ngôn Hạ, cau mày nói: "Đã có chuyện gì xảy ra, kéo mình đến đây chỉ là vì để uống rượu.


Ngày đó không phải là cuối tuần, lại vào ban ngày, ngay cả khi nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ đi chăng nữa, thì cũng không có nhiều người ở đây.

Tiếng hát nhạc trong quán bar là của một cô gái giọng khàn khàn, nhẹ nhàng ngân nga, nghe không hiểu lời, chỉ có thể nghe ra nhiều ngôn ngữ khác nhau.

Ngôn Hạ giương mắt nhìn cậu một cái, nói: "Ngày thường tháo chạy trốn học tích cực đến như vậy, hiện tại tôi mới kéo cậu tới đây, cậu còn mất hứng."
"Có thể giống nhau sao?" Ngô Gia Trác ồn ào: "Trước kia trốn học là ra ngoài chơi, hôm nay trốn học là đến xem cậu uống rượu, thật không có ý nghĩa gì hết."
Ngôn Hạ liếc cậu một cái, giọng ngô Gia Trác yếu dần đi.

Rượu trong ly của cậu còn chưa được uống hết, hôm nay Ngô Gia Trác cũng không có hứng thú uống, cậu hỏi Ngôn Hạ: "Có phải cậu và Dụ Bạc cãi nhau rồi không, mấy ngày nay mình luôn cảm thấy hai người vẫn luôn kỳ quái? ”
Sắc mựt cô gái đỏ hồng, hỏi: "Cái gì kỳ quái?" ”
Cô vừa nói như vậy, Ngô Gia Trác đã biết suy đoán của mình đúng.

"Bởi vì mấy ngày nay hai người làm cho người ta có cảm giác không giống người yêu, nhìn kiểu gì cũng thấy giống địch nhân giương cung bạt kiếm hơn." Đều muốn khiến đối phương cúi đầu xưng thần.

Ngôn Hạ không biết nên khen Ngô Gia Trác dùng đúng thành ngữ, hay là nên cười nhạo cảm giác của cậu lệch mười vạn tám ngàn dặm.

Làm thế nào mà cô với anh lại có thể là kẻ thù, chỉ là cãi nhau mà thôi.

Cuối cùng, Ngôn Hạ không chọn gì cả, cô đẩy ly rượu về phía Ngô Gia Trác, nói: "Uống rượu của cậu đi."
Ngô Gia Trác lại không chịu thành thành thật thật nghe lời cô như vậy, cậu mặc kệ mấy ly rượu linh tinh vụn vặt trên bàn, nhảy xuống ghế cao giả vờ thanh lịch, còn kéo Ngôn Hạ xuống.

"Ở chỗ này uống rượu giải sầu không có thú vị gì hết." Ngô Gia Trác lắc lắc đầu đi ra ngoài cửa: "Dẫn cậu đến một nơi kích thích, bảo đảm một chuyến liền quên đi phiền não."
Ngôn Hạ bị anh kéo, thất tha thất thiểu đi ra khỏi quán bar.

Đây là một khu đất hẻo lánh tĩnh mịch, nếu như nói quá một chút, thì đây đúng là hoang vắng không người.

Ngôn Hạ ngửa đầu nhìn qua, ngọn núi nguy nga, trước mặt là một con đường nhựa dọc theo đường cong núi non, quanh co kéo dài lên trên, giống như một dải ruy băng màu xanh đậm.

Gió núi dữ dội đến nỗi mái tóc của cô không có một khoảnh khắc nào ở đúng nơi của nó.

Mà men rượu cùng cơn say, cũng phảng phất tiêu tán trong cơn gió này.


Thật khó để tưởng tượng rằng ở một thành phố biển hiện đại hóa cao, vẫn còn một ngọn núi như vậy.

Nơi đây là thiên đường cho đám con nhà giàu tới tìm niềm vui.

Gió núi mãnh liệt thổi một trận rốt cục cũng dừng lại, Ngôn Hạ không có tâm tư xử lý mái tóc bị thổi loạn thất bát tao giống như cỏ dại, cô dùng ngón tay chải lại mái tóc, đội mũ, coi như xong việc.

Bầu trời bên này tựa hồ tối tăm hơn một chút, màn trời tối xanh một mảnh, kéo xuống chân núi, hạ màn trên từng chiếc xe thể thao.

Mấy ngàn mấy trăm chiếc xe thể thao chuyển động, tùy ý sắp xếp ở đây.

Ngôn Hạ nâng vành mũ lên, nhìn một hàng chiếc xe màu đỏ đối diện với cô, sau đó quay đầu hỏi Ngô Gia Trác: "Cậu bảo tôi tới đây là để đua xe à? ”
Trong đám người dưới chân núi, Ngôn Hạ không có nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, hơn nữa những người này, rõ ràng so với bọn họ lớn tuổi hơn rất nhiều.

Bên cạnh chiếc xe thể thao sắp xếp tán loạn có một số nữ sinh dựa vào, mặt mày cũng không ngây ngô, Ngôn Hạ có thể nghe được các cô ấy đang nói cái gì, nói là lần thi đấu này, một người trong bọn họ muốn phá vỡ kỷ lục do vua tốc độ trước để lại.

Vua tốc độ, xưng hô rất trung nhị*.

*Trung nhị bệnh (hay còn gọi là Chūnibyō) à một từ lóng phát sinh trong tiếng Nhật rất phổ biến trên internet.

Nó là thuật ngữ được viết tắt của cụm từ “chuugakkou ni-nen Byou”.

Nó là phép ẩn dụ nói về những thanh thiếu niên năm thứ 2 trung học bị ảo tưởng về bản thân.

Những người đó cho rằng mình có thể làm được những việc mà trên thực tế không thể làm được.

Hoặc cho rằng mình là người siêu năng lực làm được những điều đặc biệt.

Tại Việt Nam mọi người thường gọi là “trung nhị” hay “hội chứng tuổi teen”, “hội chứng tuổi dậy thì”.

"Nhìn không ra nha Ngô Gia Trác." Ngôn Hạ nói, "Từ khi nào mà cậu cũng chơi đua xe thế."
"Cũng mới không lâu, đi theo Trần ca tới đây." Trần ca trong miệng cậu, đương nhiên là chỉ Trần Văn, Ngô Gia Trác ngượng ngùng cười rộ lên, "Ba mình không dám cho mình tiền mua xe, tối đa cũng chỉ được nhìn ngắm mà thôi." Nhưng khi nói về lần đầu ngồi trong một chiếc xe thể thao gầm rú trượt qua đường đèo, cậu trở nên rất phấn khích.

"Tim mình giống như đập cao đến họng vậy đó, một giây sau muốn nhảy lên bay ra ngoài luôn, đặc biệt rất kích thích." Ngô Gia Trác kích động đỏ mặt: "Ngôn Hạ cậu lên ngồi một lần là biết."
Anh kéo Ngôn Hạ đi tới trước chiếc xe thể thao màu đỏ dễ thấy kia, chủ nhân của chiếc xe thể thao là người đàn ông mặc áo khoác màu đen, tháo kính râm xuống, nhìn hai người bước tới.

Sau khi anh tháo kính râm xuống, Ngôn Hạ liếc mắt một cái là có thể thấy rõ, anh là ai.

Ngũ quan của người nọ rất giống với Trần Văn.

Đặc biệt là hình dáng mũi và môi.

"Em gái nhỏ." Anh hướng về phía Ngôn Hạ hô, khóe môi nhướng lên, "Có dám đi lên đây ngồi hay không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui