Liếm Mật


Ngôn Hạ cũng không trả lời anh có dám hay không, mà trực tiếp hỏi: "Anh là ai? "
Người đàn ông không ngờ Ngôn Hạ sẽ nói câu này, ý cười tràn ra, Trần Văn rất ít cười, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của người đàn ông này, hẳn là Trần Văn cười rộ lên cũng không tính là khó coi đi.

Anh đi theo sau Ngô Gia Trác đến chỗ Ngôn Hạ, nói.

"Tôi là bị cậu bạn nhỏ này mời tới để giúp nhóc giải sầu."
Anh lảng tránh trả lời câu hỏi của Ngôn Hạ, mà cô cũng không có hứng thú truy hỏi tới cùng.

Cô không thích Trần Văn, nhưng cũng sẽ không đem cảm xúc chán ghét của mình đổ mỗi người có quan hệ với hắn.
Người đàn ông lặp lại câu hỏi, hỏi Ngôn Hạ có dám lên ngồi hay không.
Thẳng đến giờ khắc này, Ngôn Hạ mới phát hiện men rượu của cô cũng không bị gió núi thổi tan.

Khuôn mặt được che đậy dưới vành nón, cho dù được bao trùm bởi bóng tối, nhưng khi ngẩng đầu lên cũng sáng đến chói mắt, làn da tuyết trắng tinh tế xuất hiện trong đêm đen cũng cực kỳ nổi bật.
"Vì sao lại không dám." Ngôn Hạ nói một câu như vậy.
Người đàn ông nhướng mày, một giây sau, một cái mũ bảo hiểm ném về hướng Ngôn Hạ.
Ngôn Hạ vươn tay, vững vàng tiếp lấy cái mũ bảo hiểm kia, lòng bàn tay chạm vào kính che nắng, cạnh bên của kính sắc bén in lại dấu trong tay cô, cô cũng không cảm thấy đau.

Ngôn Hạ nhìn quanh bốn phía, chỉ có một mình cô cầm mũ bảo hiểm, vì thế liền nhíu mày.
"Nhất định phải mang cái này sao?" Giống như chỉ cần hắn nói một tiếng không, Ngôn Hạ sẽ ném đồ vật vướng bận này đi.

Người đàn ông huýt sáo, "Ồ, rất táo bạo."
Ngoài miệng thì nói như vậy, tay anh lại hung hăng đè lên mũ bảo hiểm, sau đó mở cửa xe, để Ngôn Hạ ngồi vào.

Ngôn Hạ mang mũ bảo hiểm nặng nề lên, ngồi vào chiếc xe thể thao màu đỏ, không giống với xe bình thường, gầm xe của người đàn ông này rất thấp.

Ngay sau khi cô ngồi vào, liền cảm giác được điều này.
Phần lớn đàn ông và phụ nữ bên ngoài cũng ngồi vào trong xe, sau khi Ngôn Hạ đội mũ bảo hiểm, nhìn ra ngoài cửa sổ, Ngô Gia Trác không biết đi đâu mất, trong tầm mắt cô không nhìn thấy cậu.


Trên thực tế, dưới chân núi thật sự rất hoang vắng, ngoại trừ đám người bọn họ cùng những chiếc xe này ra, không còn gì khác.

Cảnh vật trong bóng đêm nhìn cũng không rõ ràng, người đàn ông bật đèn xe, chung quanh mới miễn cưỡng có một chút ánh sáng.
Có một bóng người quen mắt đi qua trước mắt Ngôn Hạ, ngồi vào trong một chiếc xe, thân xe màu đen, cơ hồ hòa làm một thể với bóng đêm.
Ngôn Hạ chậm rãi chớp chớp mắt, cảm quan trì độn một giây, không nhớ được vì cái gì cô lại cảm thấy bóng lưng này quen thuộc.
Những chiếc xe vốn xếp tán loạn lần này đứng lại thành một hàng ở ngay điểm xuất phát, bên ngoài điểm xuất phát có một vòng người, nhưng cách bọn họ rất xa, chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra được nhân số.

Ngôn Hạ điều chỉnh vài lần, mới đem cái mũ bảo hiểm kia an an vững vàng đội lên đầu.

Chân người đàn ông đặt trong xe, đạp lên chân ga.
Anh lại hỏi một lần nữa: "Thật sự không sợ à?"
Ngôn Hạ cảm thấy anh rất phiền, dứt khoát không nhìn đến anh, chỉ nhìn cửa sổ xe.

Một câu không sợ đầy vẻ thiếu kiên nhẫn từ dưới mũ bảo hiểm truyền ra, rầu rĩ, giọng nói vẫn lộ ra vẻ xinh đẹp của thiếu nữ.
Người đàn ông cười cười, Ngôn Hạ còn chưa kịp đem tầm mắt của mình chuẩn xác dừng lại ở một chỗ, động cơ đã phát ra tiếng động gầm rú, tim cô đột nhiên đập lỡ một nhịp.

Trong nháy mắt chiếc xe thể thao màu đỏ lao ra, Ngôn Hạ bị tác động lực mà ngã về phía lưng ghế.

Hình ảnh bất động bốn phía trong nháy mắt trở nên thành hình ảnh lướt qua, cô cơ hồ có thể cảm giác được cuồng phong gào thét bên tai.

Ngôn Hạ lúc này mới hiểu được, sự kích thích mà Ngô Gia Trác nói, giống như máu toàn thân xông thẳng về phía trước, sôi trào hoạt động, hô hấp, thị giác, khứu giác, thính giác của mình trong nháy mắt hoàn toàn rối loạn, trong đầu ngoại trừ tốc độ phóng nhanh, không còn gì khác.
Lúc này có một loại kích thích không nói nên lời, chỉ có thể dùng cảm giác thân thể cảm nhận.
Chả trách trên đời này có nhiều người yêu thích thể thao mạo hiểm đến như vậy, vung tiền ngàn vàng chỉ vì một phút cực lạc.
Người đàn ông ở bên cạnh Ngôn Hạ tựa hồ có thêm một đôi mắt, rõ ràng nhìn phía trước, lại có thể phát hiện biểu tình biến hóa lúc này của cô.
"Giờ chắc là rất phấn chấn đi."
Giọng điệu của người đàn ông không nhanh không chậm, bị dưới tiếng ga nặng nề che lấp.

Một tay Ngôn Hạ không tự chủ được ôm ngực, giống như làm vậy có thể trấn an nhịp tim đập nhanh, mặt cô hiếm khi nhướng lên, quát to về phía người đàn ông: "Anh chạy nhanh hơn một chút, tôi mới có thể vui vẻ."
Thật đúng là một cô gái nhỏ không sợ chết, khóe miệng người đàn ông không tiếng động khẽ nhếch lên, tiếng ga giống như kêu to lên một chút.
Đoạn đường đua này cũng không hề dễ, quanh co khúc khuỷu, liên tiếp có mấy khúc cua gấp, có vài khoảnh khắc, Ngôn Hạ cho rằng mình sẽ phải rơi xuống vách núi, thậm chí cô còn nhìn thấy sương mù lượn lờ trên vách núi, nhưng bánh xe thủy chung vẫn sẽ tiếp xúc với đường nhựa.
Loại trải nghiệm cực hạn, điên cuồng kích thích này giống như đang rút ngắn thời gian, cảm giác mới qua nháy mắt, Ngôn Hạ đã có thể nhìn thấy lá cờ đỏ ở đích.
Người đàn ông vẫn thờ ơ như trước, nhìn thấy lá cờ kia cũng không cảm thấy kích động, chỉ mỉm cười hỏi Ngôn Hạ: "Còn muốn ở lại đi thêm một chuyến nữa sao? ”
Giọng nói lười biếng, loại tốc độ này ở trong mắt hắn tựa hồ cũng không tính là gì.
Đúng lúc này phát sinh dị biến, bên cạnh bỗng nhiên vọt ra một chiếc xe, thân xe màu đen, giống như một con thú bị vây khốn trong cuồng loạn, không muốn sống lao về phía này.

Thần sắc lười nhác thoải mái thu lại, hắn nắm chặt tay lái, tránh sang bên cạnh.

Nhưng chiếc xe kia tựa hồ nhìn chằm chằm bọn họ, thừa dịp bóng đêm lại đâm tới.
Phảng phất như không đụng đến tan xương nát thịt thì sẽ không bỏ qua.

Tốc độ của hai chiếc xe đều không chậm, va chạm cơ hồ là chuyện trong nháy mắt, Ngôn Hạ nhìn chiếc xe màu đen kia hướng về phía bọn họ, trong đầu thậm chí còn không có suy nghĩ gì, chỉ có môt mảnh trống rỗng.
Bóng đêm gào thét, chiếc xe thể thao màu đen này lại nguy hiểm lướt qua mép thân xe bọn họ, chạy xuống chân núi.
Xe của bọn họ dừng ở ven đường, gương chiếu hậu bị đâm rớt một bên, người đàn ông hung hăng vỗ tay lái, mắng vài câu tục tĩu.
Sau lưng Ngôn Hạ bị đụng đến đau đớn, cô đội mũ bảo hiểm, tầm mắt ít nhiều có chút bị cản trở, không thấy rõ biển số xe kia, cho dù thế thì ở trong bóng đêm, cũng rất khó để nhìn rõ.

Mới từ trong tình huống sinh tử không biết đi ra, Ngôn Hạ lại không có bao nhiêu cảm giác, ước chừng là hết thảy phát sinh quá nhanh, không có thời gian để cho cô có cảm giác sợ hãi.
Người đàn ông lúc này đã không dám lái xe, anh ta trầm mặt không ngừng gọi điện thoại, rất nhanh trên đường chạy tới một chiếc xe khác, đón bọn họ lên.

Lúc Ngôn Hạ xuống xe vẫn ở chân núi kia, gió núi vù vù, cô cởi mũ bảo hiểm ra.

Ngô Gia Trác biết tin bọn họ thiếu chút nữa bị tai nạn giao thông, Ngôn Hạ vừa mới xuống xe, cậu liền chạy tới, nhìn cô từ trên xuống trái phải nhiều lần, trái tim cậu mới thả lỏng trở lại.
"Dọa chết tớ, nếu lỡ may xảy ra chuyện gì, không nói đến chú dì, ngay cả Trần ca cũng sẽ xé xác tớ mất."
Ngôn Hạ nhíu nhíu mày: "Trần Văn có liên quan gì?"

Ngô Gia Trác vừa thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ nhiều, mở miệng nói: "Trần ca thích cậu nha, lần này tới dẫn cậu tới đây đua xe, vẫn là nhờ đến anh của Trần ca."
Diện mạo của người đàn ông đến giờ đã có lời giải thích, hai anh em, ngũ quan trên mặt luôn có một vài chỗ giống nhau.
Mũ lưỡi trai Ngôn Hạ mang tới không biết ném ở đâu, hiện tại trên đầu không có đội gì, cảm giác có chút không quen.

Cô nhìn người vây quanh bên kia, thỉnh thoảng còn có tiếng mắng chửi truyền đến, hẳn là đều nói đến lần suýt nữa phát sinh tai nạn xe cộ.
Nhưng đương sự như cô lại không có cảm giác gì, ngay cả sợ hãi sau khi thoát chết cũng không có xuất hiện.

Thật kỳ lạ.
Ngôn Hạ quay đầu lại, nói với Ngô Gia Trác: "Mình biết cậu và Trần Văn có mối quan hệ tốt, còn sùng bái tên đó.

Nhưng đừng có dùng sức buộc mình và hắn chung một chỗ, cũng không cần nhắc tới hắn ở trước mặt mình, mình không thích Trần Văn thì chính là không thích."
Nhìn xem, cô còn có tâm tình nói chuyện Trần Văn với Ngô Gia Trác, thật sự không thèm để ý đến vụ tai nạn xe cộ kia.
Ngô Gia Trác nhất thời lỡ miệng, cũng không có ý định tiếp tục giấu diếm.

"Ngôn Hạ, cậu cũng đừng có ý kiến lớn với Trần Văn người ta như vậy, tuy rằng có đôi khi Trần ca có bạo lực một chút, nhưng cũng chưa hề đối xử với cậu như vậy mà, cho dù cậu còn thỉnh thoảng mắng anh ấy nữa."
"Hơn nữa anh ấy còn tốt hơn nhiều so với Dụ Bạc.

Dụ Bạc người này nhìn thì đứng đắn, diễn ra bộ dáng một học sinh giỏi, ai ngờ được sau lưng chính là một kẻ cuồng khống chế, không cho cậu làm chuyện này không cho phép cậu làm chuyện kia, hơn nữa mẹ của nó..." Ngô Gia Trác không nói tiếp, trên mặt vẫn hiện lên vẻ khinh miệt.
Ngôn Hạ bực bội vén mái tóc rối bời sang một bên: "Mẹ anh ấy là mẹ anh ấy, anh ấy là anh ấy, Ngô Gia Trác từ khi nào mà cậu lại liên quan đến chuyện này."
"Dựa vào cái gì mà mình không thể liên quan đến chớ." Ngô Gia Trác kích động: "Những người như bọn họ, chính là côn trùng hút máu, bắt được một người có gia cảnh khá hơn một chút, liền bò lên hút đi xương tủy người ta, tự mình ăn no."
Ngô Gia Trác oán hận nói: "Loại người này nên xuống địa ngục mới phải."
Ngôn Hạ không biết vì sao Ngô Gia Trác lại kích động như vậy, bao nhiêu từ ngữ độc ác từ miệng cậu nói ra, không giống như bình thường.

Lúc này tâm tình cô vô cùng phiền não, trong nháy mắt đua xe kia rất kích thích, tất cả phiền não cùng cảm xúc không vui đều bị cô ném ra ngoài cửa sổ xe, hiện tại khi xuống xe, những cảm xúc bị cô ném đi dường như đã trở lại.
Hôm đó cô cãi nhau với Ngô Gia Trác, từ khi cô và Ngô Gia Trác làm bạn đến giờ, lần đầu tiên cãi nhau kịch liệt như vậy.

Trước đây Ngô Gia Trác đều nhường nhịn cô, cô không có việc gì cũng sẽ không nổi nóng với Ngô Gia Trác, cho nên đều chưa từng để cãi nhau.
Có phải vì vậy mà lần đầu tiên cãi nhau đã vô cùng kịch liệt.
Khi đó cô không biết vì sao Ngô Gia Trác lại kích động như vậy.

Cô chưa từng gặp mẹ Ngô Gia Trác, cũng chưa bao giờ biết mẹ anh, sau vài năm sinh con, lại đi thích một giáo sư đại học.


Mẹ cậu theo đuổi tình yêu và tự do, rời bỏ cậu, từ đó, Ngô Gia Trác không có mẹ.

Nhưng cậu thủy chung đem những bí mật này giấu rất tốt, không ai biết đến.

Lúc Ngôn Hạ trở về, là tài xế trong nhà đón cô về, nơi này cách nội thành có chút xa, lái xe trở về ít nhất phải mất một giờ đồng hồ.

Tài xế chưa bao giờ hỏi Ngôn Hạ đi đâu, cô ở đâu, làm cái gì, đậy cũng không phải chuyện nằm trong phạm vị trách nhiệm mà tài xế có thể hỏi.
Ngôn Hạ dựa vào ghế xe, cô cảm thấy ngày hôm nay cô thật sự rất thất bại, cãi nhau với Dụ Bạc, cãi nhau với Ngô Gia Trác, cả ngày đều cãi nhau.

Không đúng, còn có một trận đua xe suýt chút nữa bị tai nạn.

Cô nhìn về phía chiếc xe chạy qua bên cạnh, bỗng nhiên nghĩ, trong nháy mắt tiếp theo có khi nào sẽ bị đụng phải hay không.
Trong lúc miên man suy nghĩ, trên thực tế một giờ trôi qua rất nhanh.

Đèn xe chiếu sáng cửa sắt, mẹ Ngôn Hạ kiên trì cuộc sống phải có tình cảm gia đình, cho dù quanh năm không ở nhà, mọi thứ trong nhà đều được bà tỉ mỉ bố trí, cánh cửa này cũng không ngoại lệ, được điêu khắc ra phong cách châu Âu tinh tế.
Cánh cửa tự động từ từ mở ra, đèn xe một đường chiếu vào bên trong đình viện, cũng chiếu sáng một bóng người.

Ngôn Hạ nhìn thấy, nói với tài xế: "Chú ơi, chú thả cháu xuống trước đi, cháu thấy một người bạn."
Người lái xe thả cô xuống theo lời cô.

Chớp mắt, mùa thu đã đi qua hơn phân nửa, hiện tại vào ban đêm không thể so với lúc mới khai giảng, lúc đó mùa hè còn chưa trôi qua, cho nên vẫn rất nóng.

Lúc này ánh đèn rực rỡ, khí lạnh tràn ra trong đêm tối.
Ngôn Hạ nhìn Dụ Bạc ngoài cửa, không biết anh đứng trước cửa nhà cô đợi bao lâu.
Dụ Bạc không mặc đồng phục học sinh, anh khoác một chiếc áo khoác màu đen, giống như hòa vào bóng đêm, nhưng gương mặt anh trắng như tuyết.

Ánh đèn màu cam cũng không làm sắc mặt anh ấm lên nửa phần, hết lần này tới lần khác sắc môi vẫn đẹp như vậy.

Giống như một bông hoa đào rơi ở phía trên.
Dụ Bạc gọi cô một tiếng: "Nam Nam." Thanh âm của thiếu niên vốn thanh lãnh, hiện tại lại khàn đi vài phần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận