Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Nó là người phải chủ động trước như hai đội kia. Nó ngập ngừng và không muốn tiến tới gần sát hắn hơn. Cứ như thế, nó đứng hình ở đấy như suy nghĩ rằng, mình có nên hay không, những cặp mắt ở lớp bên kia vẫn đang nhìn về phía nó, có chút ganh tị cũng có chút mong chờ sự kết thúc sớm từ nó. Hắn thôi không muốn đợi chờ nữa và bắt đầu đứng dậy nhẹ nhàng, hướng người về gần nó hơn, nó ngước mặt lên theo hắn vì sợ cái bánh bị gãy ngang… Một phần không thể để thua, nhưng để không thua nó và hắn phải giải quyết cả cái bánh ấy.
Hắn tiến đến gần hơn, nghiêng đầu để khoảng cách giữa hai bờ môi chỉ còn được tính từ “milimét” đổ lại.
“ Đừng nhé Zun… cầu xin anh đấy… đừng làm mọi chuyện thêm phức tạp…”
Hắn cắn ngay lập tức và ngồi ngay xuống ghế. Nó hoảng loạn nhìn về phía hắn, gương mặt hắn đỏ lên và đôi mắt cứ đảo đi những nơi khác. Hắn ngại sao, hắn có ngại với 2 lần trước đâu, mà lần này cũng chưa chạm cơ mà ?
……………………
-Phần thắng trong vòng này thuộc về cặp… cặp…
Cả bọn mong ngóng kết quả vì do hắn không ăn nốt nên bây giờ việc thắng thua chỉ nhìn thôi cũng không biết rõ.
Nó tự dưng cũng trở nên ngại trước hắn, không phải vì việc vừa xảy ra mà là do hắn đang tỏ vẻ ngại ngùng đến thái quá như vậy.
Cho đến khi …
-Cặp của Zun và Quậy…
AAAAAA!!!! Dà hú……
Cả bọn lớp nó la hét cả lên dù 2 cái điện thoại kia không thuộc chủ quyền của cả lớp. Rồi thì hắn bắt đầu cười mỉm trong khi nó vẫn đang cái chứng bệnh ngại bị lây truyền.
Đêm tràn ngập một màu đen…
Cái cuộc chơi thử thách tình cảm kết thúc nhanh chóng và mọi người giải tán. Cái bọn nhận thưởng thì mãi mê ngắm nghía cái món quà của mình, riêng Mèo thì ngồi một mình ngoài lan can…
-Em sao thế?

-Không sao ạ. Chỉ là muốn ngắm biển thôi.
-Đang suy nghĩ xem thái độ của Kenty thế nào phải không?
-Không có đâu ạ.
-Nếu nó đã như thế chắc rằng nó đã bị ảnh hưởng bởi em rồi. Em biết rồi đó, ngoài Zun và anh ra, chẳng ai mà nó chịu bận tâm đến đâu. Cơ mà bây giờ có chút thay đổi rồi, anh nghĩ không đơn giản mà nó sống một mình suốt cuộc đời này đâu, phải không?
-Em không biết, nhưng em không muốn suy nghĩ nhiều về cậu ấy…
-Thế thì ngủ sớm đi, ngày mai phải chơi cho hoành tráng đấy, đừng có ủ rủ mãi như thế cô nương.
Abbu cười duyên và trở về phòng. Suy nghĩ nào đó trong Mèo lại dậy lên, không phải dành cho Kenty mà cho chính Abbu, cái con người tuy có đôi lúc ồn ào, nhưng luôn hành động lặng lẽ để giúp đỡ mọi người, kể cả việc hy sinh tình cảm của chính mình.
………
“ Tại sao Quậy lại không thể thích anh ấy nhỉ? Cũng không thể hiểu được vì sao anh ấy lại từ chối một người yêu anh ấy đến như vậy?”…
Khi những đợt sóng dịu lại, dịu lại như sự nhịp nhàng trên mặt biển, không còn ồn ào mỗi khi đánh vào bờ, chính lúc đó tâm hồn của mỗi người có thể nhận ra trong những đợt sóng dữ vẫn có những con sóng gợn nhẹ như một sự nhấp nhô làm động lực cho những con sóng khác xô vào bờ. Như chính Abbu, một con sóng thầm lặng trong hàng trăm con sóng khác đang đua nhau chạy vào bờ…
Vậy hắn là con sóng nào trong những con sóng ấy? Nếu là nó, nó sẽ bảo rằng đó là con sóng tiên phong chạy vào bờ, chạy thật nhanh để không ai có thể ôm lấy cát mịn. Hắn tham lam, hắn muốn có nó và không muốn em hắn đau khổ trước tình cảm của người khác. Hắn không suy nghĩ cho Abbu, hắn chỉ nghĩ cho hắn và gia đình hắn mà thôi. Rồi thì sao, nó vẫn yêu hắn, yêu hắn từ cái lần trong nhà kho tăm tối, nó ước rằng người con trai đêm đó là Abbu, để nó không phải yêu một người ngông cuồng như hắn.
………………
Nó mỉm cười một mình, mọi người đã đi ngủ và nó cầm trên tay chiếc điện thoại ngồi bên lan can, nói đúng hơn đó là điện thoại của riêng nó và hắn mà thôi.
-Thích đến thế sao?
-Thích gì cơ?
-Điện thoại của em đấy.
-Oải, có biết cách sử dụng đâu mà thích với chẳng không?
-Thế sao lại ngồi cười một mình, hay là mừng rỡ vì không “bị” hôn.
-Cái gì? Anh dám chắc?
-Nếu như em không phản đối.
-Thế hai lần trước thì thế nào…
-Em có phản đối đâu.
-Sao biết là không?
-Vì em im lặng.
Nó chẳng cãi lại nữa mà đưa cho hắn điện thoại của mình.
-Gì đây?

-Anh xài luôn đi, em chẳng quen dùng.
-Điện thoại cặp mà một mình anh xài là thế nào. Để anh chỉ cho.
Rồi thì hắn ngồi gần lại với nó hơn, đưa điện thoại của mình cho nó, nói đúng hơn hai cái nhưng chỉ như một, hắn chỉ nó cách sử dụng điện thoại, có lẽ là lần đầu nó dùng di động nên chẳng biết bất cứ thứ gì cả, hắn thì chỉ dẫn rất tận tình.
Hai ngày nữa thôi, sẽ chẳng còn nhiều thời gian mà bên cạnh nhau, cùng vui đùa và giải toả mọi căng thẳng phiền muộn. Hắn ngày càng nhận ra nó như trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời hắn. Không phải vì gần gũi với nó quá nhiều nhưng dù nó có nhiều khuyết điểm, hắn vẫn chấp nhận được và xem đó là một trong những điều khiến hắn cảm thấy mình yêu nó.
Như người ta nói…
“Hãy tập yêu những khuyết điểm của nhau”… Có như thế tình yêu mới có thể vững bền được.
Nửa khuya…
Boo trở về phòng khi gương mặt đã bơ phờ không còn tí sức sống. Nó leo xuống lan can và chạy lại phía của Boo, muốn mở miệng hỏi nhưng Boo vội đưa tay lên như ý bảo đừng hỏi bất cứ điều gì. Nó đành im lặng và đứng lại nhìn Boo bước từng bước chán nản vào phòng. Hắn cũng nhìn theo và chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, thế rồi thì hắn cũng leo xuống khỏi lan can và đi lại chỗ nó.
-Anh về phòng đây, chút nữa nhắn tin thử cho anh nhé. Không nhận được không ngủ.
-Gì vậy, có không gặp không về chứ làm gì không nhận được thì không ngủ, chỉ giỏi chế.
-Nói rồi đấy, baii..
Hắn vẫy tay với nó, chẳng mấy khi trông hắn trẻ con thế này, lại chẳng còn cái vẻ láu cá nữa, hay cười hơn và tươi tắn hơn mọi thường.
Nó bước vào phòng và tắt luôn đèn phòng. Mèo với tay bật chiếc đèn ngủ lên và lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.
……………..
Hơn 1 giờ sáng … hắn vẫn chưa ngủ được… nó thì đã thẳng cẳng lâu rồi.
Boo trở mình và lỡ tay va phải cái đồng hồ để bàn. Tiếng động lớn và cả phòng tĩnh giấc.
-Gì vậy? _ Nó nhăn trán và mắt nhắm mắt mở nhìn bâng quơ.
-Gì đâu, ngủ tiếp đi chứ.
Boo có vẻ cọc cằn và tiếp tục trùm kín chăn để chìm vào giấc ngủ. Mèo giật mình ngồi thẳng dậy xong thì lại ngã đầu xuống gối khi con mắt nảy giờ chẳng mở ra xem sự tình. Mỗi Tiểu Quân là loay hoay thức dậy đi vào tolet…

-Quậy à, điện thoại mày sao cứ sáng đèn hoài vậy?
-Cái gì nữa…
-Điện thoại mày kìa, hình như có tin nhắn.
-Hả…
Nó mở mắt và đưa tay lò mò tìm chiếc điện thoại mới của mình.
12giờ..
…. “ Này, đừng bảo với anh là không biết nhắn tin đi nhé”.
12 giờ 10…
….“ Ngủ rồi sao, đã chẳng phải nói nhắn tin trước khi đi ngủ sao”
12 giờ 20…
… “ Không nhắn tin lại như thế thì sao anh ngủ đây?”
12 giờ 30 …
… “ “…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận