Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Teeeeeeee!!
-Dừng lại nào! Kết quả đã rõ nhé. Đôi của Tuấn Trường về nhất với sự nhanh nhẹn và mạnh mẽ của Ly Ly, thầy không biết cặp này sẽ thế nào trong vòng ba nhưng coi bộ không căng thẳng như vòng một mấy em nhỉ.
-Thầy ạ, vòng ba phải thế nào co hấp dẫn vào nhé.
-Đơn nhiên rồi. Về nhì là đội của Khang và Ái, cặp này thì ngược lại với cặp về nhất, nhưng dù sao cũng chúc mừng hai em. Và đội về thứ ba là bộ đôi Miss của trường ta. Chúc mừng các em.
Cả bọn lớp nó la hú hết mức vì chuyện này vui không thể nào chấp nhận được. Có đứa cười ra cả nước mắt khi nó cứ chạy thẳng vào hắn và ôm ghì lấy eo hắn trong khi hắn cứ đứng như bù nhìn ở những cánh đồng, như đang bị thầy cô giáo phạt đứng giang tay ra hơn cả là như một sự hiến dâng mọi thứ cho nó, haha.
-Sau vòng hai, 3 đội thấp điểm nhất sẽ bị loại, Bên 12A1 hai đội trụ lại được là đội của Zun, à không là đội của Tuấn Trường.
-Cứ gọi bình thường đi thầy, không cần trang trọng vậy đâu.
Cả bọn ở dưới đề nghị ông thầy thôi gọi tên kiểu ấy vì dài dòng và rườm rà quá.
-Ừ vậy đi cho dễ, haha. Đội của Zun và Abbu. Bên 12A5 là đội của An. Ba đội xếp sau sẽ trở về chỗ ngồi. Đền bù thiệt hai cho tụi em, hai thẻ ưu tiên của giám thị. Đi trễ 5 phút sẽ không bị giữ lại.
-Oải, 5 phút như thế thì không cần cũng được thầy ạ.
-Đòi hỏi nữa à, cái này là lén đấy, hiệu trường mà biết thầy đây chịu chứ có phải các em đâu. Vậy nhé, Mỗi thẻ sử dụng một lần và mỗi em có hai thẻ.
Ông thầy lấy ra 12 chiếc thẻ đưa cho 6 đứa vừa về chỗ. Nó đứng bên cạnh hắn và lâu lâu buồn buồn thì sẵn chân đạp chân hắn một cái.
-Ây da ! Muốn chết hả?._ Hắn lầm bầm trách nó.
-Ừ, muốn chết không chịu được luôn ý, plè…

Hắn bó tay và đá cát vào chân nó, lấp luôn cả bàn chân nó xuống cát.
-Haha.
-Rãnh quá ha, giun đất.
-Ừa, đúng rồi.
Hai đứa nó cứ ba láp ba xàm với nhau miết cho đến khi ông thầy quay lại chỗ của tụi nó.
-Vòng thứ ba sẽ là vòng quyết định đội nào vào vòng trong. Giải thưởng không mấy lớn, nhưng chủ yếu là vui. Hai chiếc I-phone 4 dành cho cặp chiếc thắng. Hai đội còn lại sẽ nhận được áo đôi từ nhà phân phối áo độc quyền của trường mình.
WHAT!!!!!!!!!!!!
Cả bọn bên dưới mắt chữ O mồm chữ O nốt, ngạc nhiên với cái gọi là nhỏ bé của ông ấy. Ở đây đối với tụi trường Ngũ Vương, những thứ thế này không quá mắc nhưng với một cái hoạt động nhảm nhí và ngắn tủn thế này mà phần thưởng như thế thì hơi nhiều rồi.
-Đặc biệt điện thoại này sẽ chỉ có dấu tay của chủ nhân mới có thể mở được. Chỉ cặp đôi ấy mới sử dụng được điện thoại của nhau. Điều đó có nghĩa rằng sẽ không ai có thể xài được nếu có nó trong tay. Cố gắng nhé ! Có lẽ nhờ phần thưởng này mà các em sẽ chơi hăng say hơn.
Hắn có vẻ hào hứng vì thật lòng hắn muốn mua cho nó một chiếc điện thoại để tiện việc liên lạc với nó khi cần. Nhưng qua nhiều chuyện xảy ra, hắn biết nó không muốn dựa dẫm vào hắn nên hắn không thể mở lời được, đây là một cơ hội và dù giá nào, dù là có hứa với nó sẽ không làm gì quá hơn khiến mọi người phát hiện ra tình cảm của tụi nó, hắn vẫn quyết tâm giành được chiến thắng.
Abbu thì thầm với Mèo…
-Nhường thôi Mèo à, anh với em dùng điện thoại cặp làm gì, để cho hai đứa kia kìa, áo đôi cũng đủ cho cái thằng ở dưới phát khùng rồi.
-Em cũng không nghĩ là hai anh em mình thắng, em chỉ đang lo cậu ấy đang suy nghĩ gì thôi.
-Chẳng phải lúc trưa đã chiến tranh gì đó sao, giờ lại lo lắng gì?
-Em … có chút tức giận… nhưng mà hiện tại, lại thấy… cậu ấy… cậu ấy…
-Được rồi, không sao, mình chỉ cần thua thôi, nếu mà thắng tiếp thì cái thằng ấy sẽ giết anh luôn không chừng.
Mèo phì cười vì hiểu ý của Abbu. Có chút gì đó hy vọng từ ánh mắt của Mèo, chút lo sợ và cả một chút tức giận vẫn còn, Mèo trở nên rối trí và không biết phải làm gì hơn là nghe lời của Abbu.
………..
Vòng 3…………
-Ở vòng thứ ba, trò này rất thông dụng ở Hàn Quốc vậy nên nếu các em hay xem các show truyền hình từ Hàn Quốc ắt sẽ rõ. Bánh cây…
Trời !!!!
Cả bọn loi choi ở dưới lại bắt đầu la lên. Cái trò “đo độ dài” này không mấy khó nhưng dễ gây điên đảo cho người xem. Rồi thì mức độ phải được nâng lên , tụi nó phải thi vì giải thưởng vừa được công bố cơ mà.
……….

Gió biển mang cái lạnh lúc đêm khuya, biển vẫn đông người nhưng vẫn có sự cô đơn ở đâu đó…
… Tình cảm… giá như nó có thể dễ dàng đến và ra đi một cách khó khăn, ắt rằng thế giới này sẽ đẹp hơn bao giờ hết…
-Đội của Abbu trước… nào… bắt đầu…
Sự khó chịu có lẽ đã đạt đến tột cùng, Kenty thôi không thể nào không để ý. Cậu ấy vội vã đứng dậy và đi về hướng khách sạn, nơi căn phòng của mình vẫn còn sáng đèn lờ mờ…
Khúc bánh bị gãy ngang bởi Mèo, con bé nhìn theo và một chút gì đó khiến con bé cảm thấy sao mình lại như bị cuốn về hướng ấy.
-Nhanh quá, cây bánh của hai đứa em còn khá dài. Abbu à, chắc là em thua cuộc rồi, haha.
Mèo rời miệng khỏi khúc bánh còn dài, còn đang được ngậm bởi Abbu cũng vừa kịp cắn để đưa lại phần còn dư cho ông thầy giám thị.
-Em sao thế, mình chịu thua như vậy là sớm quá đấy, thằng ấy chỉ là cảm tấy khó chịu một chút thôi, có lẽ nó có chút gì đó quan tâm em nên mới thế. Đừng lo là nó sẽ suy nghĩ gì.
-Không có gì đâu anh, chỉ là em cảm thấy như… mình quen nhìn cái gương mặt lãnh giá ấy rồi.
Ông thầy đem khúc bánh còn dư để lên dĩa và tiếp tục đi qua bàn của 12A5.
-Một … hai … ba …. Ôi… từ từ thôi, đừng gấp quá …. Ôi này…
Rồi thì cái cây bánh của 12A5 chỉ còn lại bằng hạt cà phê mà thôi. Cả bọn 12A5 bắt đầu la hú và thét lên vì cái dạng này chắc rằng 2 chiếc I-phone kia không phải dành cho lớp 12A1 rồi.
Hán và nó tròn xoe mắt nhìn cái cảnh tượng mặt gần mặt, mắt đối mắt và môi thì gần sát vào cho đến chỉ còn một khe hở nhỏ thì 2 bên mới bắt đầu cắn cái bánh cây ấy.
Nó nhìn về phía hắn về cười trừ, xua tay và đứng dậy định bỏ về chỗ.
-Này, là I-phone 4 đấy.
-Tớ đây không biết xài điện thoại.
-Nhưng có thể bán, giá cao lắm đấy.

-Không nghe à, chỉ chủ nhân mới xài được, bán ai mua được mà mua.
-Này là cũng phải thi chứ.
Nó đi lại gần và nói nhỏ…
-Đừng có lợi dụng cơ hội, 2 lần là đủ.
-Ly Ly, vào ghế đi chứ, đội nào bỏ cuộc phải dọn dẹp cả cái bãi chiến trường của ngày mai đấy.
Ông thầy có vẻ thấy tình hình căng thẳng nên ban luật rừng “U minh” để ép nó phải thi.
-Oải, thầy có nói trước đâu ạ, em không thi.
-Được, vậy mai em phải dọn cả cái tiệc tàn đấy.
-Thầy đừng có ép em chứ.
-Em ép thầy cơ mà. Mọi người đang hào hứng như thế, em lại bỏ cuộc thì còn gì là vui nữa, phải không, ngồi xuống đi.
Ông thầy đi lại và đẩy nó vào ghê ngồi. Hắn cười mỉm và nhìn về phía Abbu, nhưng có vẻ cậu ấy không cười đáp trả. Zun như quên rằng, người mà Abbu đã từng thích là ai…
-Một… hai … ba…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận